Woo Jin ngẩng đầu lên nhìn Hae Won vì những lời nói bất ngờ đó. Hae Won chớp mắt nhìn anh .
“Em chưa bao giờ làm bằng miệng.”
“Đừng có nói dối. Một đứa lẳng lơ như em thì làm gì có chuyện chưa từng làm.”
Một bên lông mày của Woo Jin giật giật. Anh không tin, nhưng mặt khác, trái tim anh lại nhói lên vì một sự mong chờ nào đó mà chính anh cũng không hiểu.
“Mà sao anh kiểm sát viên nhà ăn nói tục tĩu quá vậy. Ai dạy anh nói mấy lời khiêu dâm đó vậy?”
“Đừng có lảng sang chuyện khác.”
“Vậy thì phá điện thoại đi. Em sẽ làm cho anh.”
“…….”
“Đi đến một hòn đảo hoang với em đi. Ngay ngày mai luôn. Vậy thì ngày nào em cũng sẽ mút cho anh.”
“…….”
Hae Won ngẩng đầu lên liếm láp môi Woo Jin, người đang do dự vì một chuyện cỏn con. Như thể cậu đang muốn nói rằng cậu sẽ liếm láp cho anh như thế đó. Woo Jin ngồi dậy. Nắm lấy hai má của Hae Won đang nằm trên giường rồi cưỡng ép nhét dương vật vào miệng cậu đang cố gắng tránh né.
“Tối nay anh có bận không?”
“Có hẹn rồi.”
“Hôm nay á? Sao lại đúng hôm nay?”
Woo Jin chỉnh lại cà vạt, vuốt vuốt mái tóc dựng ngược, quay lại nhìn Hae Won đang lẽo đẽo theo anh ngay khi cậu vừa đứng dậy. Hae Won bị rách mép, cậu dùng tay ấn vào khóe môi đang đau nhức rồi nhăn mặt kêu ái ái.
Woo Jin mặc áo khoác vào rồi nói.
“Có hẹn rồi. Với em đó.”
“Gì chứ, anh đang chơi trò hề của mấy ông chú à? Chẳng buồn cười chút nào.”
Hae Won tiếp tục nhăn mặt nói rằng thật sự không buồn cười chút nào, và môi cậu đang đau nữa. Woo Jin đã chuẩn bị xong để đi làm nói với Hae Won đang ngái ngủ và lờ đờ.
“Không phải em bảo là phải rời đến đảo hoang ngay ngày mai sao.”
“Gì cơ?”
“Tại anh mà môi em bị rách thì phải giữ lời hứa chứ. Với lại em còn chưa mở quà sinh nhật của anh nữa.”
“Quà sinh nhật á?”
“Sinh nhật Hae Won nhà mình thì không thể bỏ qua dễ dàng được rồi.”
Và chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng 12, sinh nhật của Hae Won, thì cậu sẽ tròn ba mươi tuổi. Anh không cần phải nhớ đến cái điềm gở phi lý đó nữa. Cho đến lúc đó, Woo Jin định sẽ cẩn thận. Anh sẽ không mắc những sai lầm giống như với Kim Ha Young hay Lee Tae Shin. Thất bại thì vẫn là thất bại nếu cứ để nó như vậy, nhưng nếu học được điều gì đó từ thất bại thì nó sẽ không còn là thất bại nữa. Anh phải giúp Hae Won vượt qua tuổi hai mươi chín một cách an toàn. Hae Won khác với họ và sự hoàn thiện quyền sở hữu đối với Hae Won đang đến gần.
“Mang hộ chiếu và túi đến sân bay đi. Đến năm giờ.”
“……Chúng ta đi du lịch ạ?”
“Đi đến đảo hoang vĩnh viễn thì hơi khó nên mình đi ba ngày hai đêm thôi. Đến một nơi gần đây.”
“Đi đâu ạ?”
“Bangkok.”
“Thật ạ?”
Đó là nơi mà cậu định đi nhưng lại không đi được vì sự cản trở của Woo Jin, nên đôi mắt Hae Won mở to hơn như thể không tin được.
“Mang theo vài bộ quần áo mùa hè thôi. Đến năm giờ thì đến sân bay nhé. À phải rồi, nhớ bỏ cây violin lại đó. Sẽ không có thời gian đụng đến nó đâu.”
Woo Jin hôn lên má Hae Won đang gật đầu lia lịa nói rằng cậu biết rồi, cậu sẽ không lo lắng, cậu nhất định sẽ đến đó đúng giờ rồi đi làm.
Sau khi làm qua loa cho xong công việc, Woo Jin cũng mang vali đến sân bay. Hae Won đến trước và đang đợi anh . Anh nhận vé máy bay tại quầy làm thủ tục hạng nhất. Tiếp viên hàng không chuyển hành lý của họ và hướng dẫn họ đi đường ưu tiên.
Anh ngồi ở phòng chờ vắng vẻ và đợi mở cổng. Woo Jin đang đọc báo thì điện thoại anh reo lên.
“…….”
Hae Won đang chơi game bằng điện thoại vội vàng quay lại nhìn anh như thể điều gì đến cũng phải đến.
Người hiểu rõ hơn ai hết rằng Woo Jin không thể rảnh rỗi đi du lịch là Hae Won, người đã trải qua một năm với cậu , và cậu đã cố gắng giật lấy điện thoại của Woo Jin tắt nguồn từ lúc nãy vì cậu không thể yên tâm cho đến khi lên máy bay và máy bay cất cánh.
Hae Won lo lắng nhìn anh , dự đoán tình huống xấu nhất là anh sẽ không thể đi du lịch, hoặc tệ hơn là cậu sẽ phải đi một mình, như để nói xem, có phải có cuộc gọi tìm anh rồi không.
Woo Jin xoa xoa tay vào không trung để trấn an cậu rằng không có gì đâu, đừng lo lắng rồi đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh đi đến một nơi không có người rồi nghe điện thoại.
“Vâng.”
―Chuyện gì vậy? Sao tôi không liên lạc được với cậu?
Đó là Kim Jung Geun. Ông đã biết việc dự luật đặc biệt được trình lên Quốc hội, nên ông đã hối thúc đội ngũ luật sư rồi gọi cả cho Woo Jin vì quá sốt ruột.
“Chắc hẳn ngài cũng biết tổng trưởng đã ủy thác quyền biểu quyết cổ phần của ngài cho tôi.”
Đó là điều mà Woo Jin lo ngại và cảnh báo. Kim Jung Geun đã phớt lờ lời cảnh báo của Woo Jin và ép buộc trao quyền biểu quyết cổ phần của ông cho Woo Jin. Chắc hẳn ông biết rằng viện kiểm sát cuối cùng cũng đã biết chuyện đó và Woo Jin đang ở trong một tình huống khá khó xử.
―Thật là, có vẻ như tôi đang gặp khó khăn nhỉ. Vậy tổng trưởng đã nói gì?
“Ông ấy bảo tôi rút tay ra. Ông ấy bảo là đừng can thiệp vào kẻo bị liên lụy.”
―Tôi phải làm sao đây. Nếu có Hyun kiểm sát ở bên cạnh thì tôi mới yên tâm được.
“Tôi đang trên đường xuống địa phương đây. Tôi sẽ được phái đến đó để điều tra. Trước mắt tôi sẽ xuống đó rồi theo dõi tình hình.”
―Bao lâu. Việc này mất bao lâu?
“Tình hình này không cho phép tôi an tâm với cả điện thoại của mình nên tôi không thể nói nhiều được. Lúc này càng phải bình tĩnh và bàn bạc kỹ với đội trưởng Song.”
―Tôi vẫn liên lạc với đội trưởng Song chứ?
“Tất nhiên là phải vậy rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
―Ừ, Woo Jin à. Tôi tin tưởng vào cậu.
“Ngài phải cho thấy bộ dạng hợp tác với cuộc điều tra của viện kiểm sát thì dư luận mới dịu xuống được.”
―Tôi đang làm vậy mà.
“Vậy tôi cúp máy đây. Xin giữ gìn sức khỏe.”
Woo Jin kết thúc cuộc gọi với ông rồi chuyển số của ông sang chế độ chặn và chặn cuộc gọi đến. Chiếc máy bay sẽ bay đến Bangkok lọt vào tầm mắt anh qua bức tường kính nơi anh đang đứng.
Woo Jin đút điện thoại vào túi rồi quay người lại. Hae Won đang nói chuyện với ai đó. Một cô gái trông có vẻ là sinh viên đại học đang dí một tờ giấy vào mặt cậu , nở một nụ cười không biết phải làm sao vì quá vui, thậm chí còn giậm chân nữa. Hae Won lấy kính râm ra đeo rồi xua tay. Woo Jin đi về phía Hae Won và cô gái đang thích thú như thể vừa gặp được một người nổi tiếng mà mình hâm mộ.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, quản lý Hyun. Anh giải quyết giúp em vụ này đi.”
“Gì cơ?”
Hae Won vẫy vẫy tay, ra hiệu cho anh rằng cậu đang gặp khó khăn nên hãy tự hiểu ý mà giải quyết nhanh chóng đi. Đó là tín hiệu rằng hãy đuổi cô gái trước mặt đi hoặc tống cổ cô đi cho khuất mắt. Woo Jin quay sang nhìn cô. Cô gái giật mình khi chạm mắt anh .
“Có chuyện gì vậy?”
“Em là fan của anh, anh có thể ký tên cho em được không ạ? Em sẽ không chụp ảnh đâu ạ. Em chỉ cần xin chữ ký thôi có được không ạ?”
“Chữ ký sao?”
Fan nhạc cổ điển à? Hae Won không phải là một nghệ sĩ violin nổi tiếng đến mức đó. Cậu chỉ là một thành viên dàn nhạc ngồi ở hàng cuối cùng trong dàn violin thứ hai của dàn giao hưởng mà thôi.
“Tôi vẫn còn giữ cuốn ảnh đó đấy.”
“Quản lý Hyun.”
Nhanh giải quyết đi, nhanh dọn đi, Hae Won thúc giục Woo Jin bằng những cử chỉ khó chịu đó. Woo Jin cau mày bất đắc dĩ và nói với cô gái một cách lịch sự rằng anh xin lỗi nhưng e rằng không được, có vẻ như làm vậy là không lịch sự. Cô gái ngập ngừng trước vẻ mặt lạnh lùng của Woo Jin, tiếc nuối nhìn Hae Won rồi quay đi.
“Có điện thoại à? Bây giờ phải đi sao? Bây giờ phải đi rồi hả?”
Hae Won kéo nhẹ kính râm xuống, đặt lên sống mũi rồi hỏi với giọng nhỏ nhẹ.
“Ai là quản lý vậy?”
Woo Jin lắc đầu phủ nhận rồi ngồi xuống, hỏi lại ai bảo anh là quản lý vậy. Với vẻ mặt như thể cậu đang làm cái trò gì vậy.
Hae Won ý thức được ánh mắt của những người xung quanh, che mặt bằng kính râm và thì thầm.
“Mặt em nổi quá mà. Thỉnh thoảng mọi người hay nhầm em là người nổi tiếng. Người chưa từng gặp em bao giờ mà đã bảo là fan rồi.”
“Có lý à?”
“Giờ không phải lúc quan trọng cái đó.”
Hae Won thở dài rồi đến gần Woo Jin và thì thầm. Cậu cứ thì thầm vào tai anh khiến vai anh nhột nhột.
“Cả anh cũng đeo kính râm vào đi. Vốn dĩ đã nổi rồi, nhỡ có tin đồn công chức viện kiểm sát đi du lịch với trai thì sao. Em thì thích anh bị đuổi khỏi ngành kiểm sát lắm……, nhưng anh thích công việc đó mà.”
“Em đang nói cái gì vô lý vậy.”
Woo Jin đang nói rằng cậu đang nói những điều vô nghĩa thì nhận ra rằng ánh mắt của những người trong phòng chờ đang liếc nhìn anh và Hae Won vì một sự cố nhỏ.
Người ta bảo là ngôi sao Hallyu kìa, là người mẫu, không phải là diễn viên điện ảnh sao?
Anh còn nghe thấy cả những tiếng xì xào bàn tán. Hae Won lấy kính râm từ trong túi của Woo Jin ra rồi đeo lên mặt anh .
“Đừng lo. Em sẽ che chắn cho anh để mọi người không nhận ra anh.”
Hae Won gật đầu đầy ẩn ý như thể để nói rằng cậu sẽ giải quyết để những chuyện không hay như Woo Jin bị đuổi khỏi ngành công chức sẽ không xảy ra, hãy tin tưởng vào cậu .
Anh không biết cậu đang nói cái gì, cậu định làm cái gì nữa, nhưng chỉ vì cô gái lúc nãy hiểu lầm mà những người Hàn Quốc trong phòng chờ đã thật sự coi Hae Won là người nổi tiếng và gửi đến cậu những ánh mắt tò mò. Woo Jin kéo kính râm xuống.