Hae Won tỉnh giấc bởi một tiếng ồn ào cần mẫn. Cậu dụi dụi đôi mắt buồn ngủ và ngẩng khuôn mặt đang vùi trên gối lên.
Woo Jin đang bày biện thứ gì đó trên bàn ăn. Hae Won bật dậy. Cậu nhanh chóng đuổi theo anh.
“Đừng làm những việc này. Em sẽ làm cho. Sau này em sẽ làm.”
“Lúc nào mà anh không làm chứ? Sao tự nhiên lại thế này.”
“Không phải vậy. Đừng làm mà. Em sẽ làm.”
Hae Won vòng tay ôm lấy anh từ phía sau và cố cởi chiếc tạp dề không hề hợp với anh ra.
Woo Jin nhìn xuống Hae Won đang ôm lấy mình và cố tháo chiếc tạp dề đang buộc sau lưng anh.
“Anh rất thích được em ôm từ sáng sớm đấy, nhưng cứ để anh làm đi. Cứ để anh làm mà.”
“Em sẽ làm cho. Đừng làm những việc này.”
“Cứ để anh làm mà. Nói thật thì món em làm còn dở hơn cả cơm tù.”
“……”
Cậu cũng đâu có làm gì đặc biệt, hôm qua cậu chỉ nấu món canh kim chi mà chỉ cần đun lên là xong cho bữa tối. Khi Hae Won nhìn anh với vẻ hờn dỗi, anh tiếp lời.
“Nếu anh nói thật hai lần nữa thì chắc chúng ta lại chia tay mất. Anh nên nói thật vừa phải thôi nhỉ?”
“Không, trừ đi tiểu ra thì anh cứ nói thật hết đi.”
“Vậy thì nói thật là nó dở hơn cả cơm tù. Nó không giống như món ăn mà người ta có thể ăn được.”
“Em thật sự không làm nữa đâu”
“Đừng làm mà. Đi rửa mặt đi. Rửa mặt rồi ăn sáng.”
Hae Won bỏ tay đang ôm eo anh ra và đi vào phòng tắm. Woo Jin cười khúc khích và tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi tắm xong, Hae Won ngồi vào bàn ăn.
Bàn ăn sáng được bày biện một cách gọn gàng và tươm tất đến mức không thể so sánh với chiếc bàn ăn mà hôm qua cậu chỉ đặt mỗi một chiếc nồi lên.
Woo Jin múc canh và đặt nó trước mặt Hae Won khi cậu ngồi vào ghế. Cậu liếc nhìn anh.
“Thế nào?”
“Đương nhiên là ngon hơn cơm tù em làm rồi.”
“Không, thế nào? Em có thấy giống như chúng ta thật sự đang sống chung không?”
“……”
Dù sao thì anh vẫn còn ám ảnh với những chuyện vô nghĩa.
Anh đã đẹp trai như thế này rồi mà còn nấu ăn ngon nữa thì đúng là lừa đảo. Có lẽ vì ăn gì anh cũng thấy không ngon, dù là mua hay có người nấu cho nên anh mới nổi cáu lên và tự nấu, rồi dần dần nấu ngon lên.
Woo Jin cũng cởi tạp dề ra và ngồi xuống đối diện Hae Won. Cuối cùng thì anh cũng thở một hơi thật sâu như thể vừa hoàn thành xong việc gì đó và vẻ mặt mãn nguyện lan tỏa trên khuôn mặt vốn vô cảm của anh.
“Anh muốn làm việc này đến thế sao?”
“Em không thể tưởng tượng được đâu.”
Lý do anh mất phương hướng và loạng choạng là vì anh muốn phục hồi lại sự ổn định giản dị này.
Mới chỉ vài ngày kể từ khi cậu sống cùng anh, nhưng căn hộ của Hae Won đã trở nên ngăn nắp hơn. Những thứ vứt bừa bãi không còn đập vào mắt nữa, và những món đồ nội thất đặt sai vị trí cũng đã tìm được vị trí của mình. Những bộ đồ ăn và sách trên giá sách đã từng bị xáo trộn và vứt bừa bãi cũng được sắp xếp gọn gàng.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì anh thật sự là một người đàn ông hoàn hảo.
Chỉ cần bỏ qua tính cách thôi thì anh thật sự hoàn hảo, nhưng tính cách đó lại là khuyết điểm lớn nhất. Nếu không phải là Hae Won thì không ai có thể chịu đựng được anh. Nếu Hae Won không thu dọn thì anh sẽ là một vật nguy hiểm và là một quả bom hẹn giờ chỉ gây hại cho người khác.
Và cậu đã làm hỏng anh. Cậu cảm thấy tội lỗi nặng nề khi mình đã biến Woo Jin thành một kẻ ăn bám không có nghề nghiệp gì, đồng thời cậu cũng cảm thấy có trách nhiệm phải chịu trách nhiệm cho anh. Nhưng thật kỳ lạ là hai cảm xúc đó không làm Hae Won cảm thấy nặng nề mà lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ.
Không ai có thể chịu đựng được một người như vậy. Nếu không phải là Hae Won thì không ai có thể cưu mang anh. Vì vậy cậu phải chịu trách nhiệm cho anh.
Hae Won múc một muỗng cơm lớn và đưa vào miệng.
“Ăn từ từ thôi. Nghẹn đấy.”
Hae Won nuốt thứ trong miệng xuống rồi nói.
“Hôm nay em có buổi phát sóng. Em phải biểu diễn vài bài và chụp ảnh nữa.”
“Em có điều khoản đặc biệt mà. Không phải vi phạm hợp đồng đâu. Em không thích thì không cần phải làm.”
“Em không có không thích. Em sẽ làm việc chăm chỉ. Em sẽ làm việc chăm chỉ trong dàn nhạc giao hưởng và làm việc chăm chỉ trên truyền hình để trở nên nổi tiếng hơn và kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Làm việc chăm chỉ thì tốt, nhưng anh không thích em lên truyền hình cho lắm.”
“Không thích cũng không được. Em phải kiếm tiền.”
“……”
Hae Won là người sống theo những gì mình muốn, được người khác nuôi dưỡng và yêu thương là điều hiển nhiên và hợp với cậu. Woo Jin nhìn cậu với vẻ khó hiểu khi Hae Won nói về tiền bạc từ sáng sớm.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp, Woo Jin quay lại khi nghe thấy tiếng tách, tách.
Hae Won đang dùng điện thoại chụp ảnh anh đang đeo tạp dề và rửa bát chăm chỉ.
“Em đang làm gì vậy?”
“Để lát nữa nhớ anh thì em sẽ xem.”
Hae Won, người đã từng ghét nhìn anh, người từng ghét đến mức không muốn hít thở chung bầu không khí với anh, đang lưu lại hình ảnh anh vào máy ảnh và ghi âm giọng nói của anh rồi lại ám ảnh như trước. Bản thân cậu sẽ không biết điều đó khiến Woo Jin tự hào đến mức nào.
Woo Jin hào phóng hỏi.
“Ghi âm cho anh luôn nhé?”
“Giọng nói á? Cái đó thì thôi. Lát nữa gọi điện thoại là được mà. Đừng tắt điện thoại đấy nhé.”
Hae Won hờ hững đáp lại như thể chỉ cần ảnh thôi, rồi cầm chiếc điện thoại đã chụp liên tục tách tách rời đi.
Woo Jin bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mắt, nhưng cậu lại phớt lờ anh và ngắm nhìn những bức ảnh chụp anh trên điện thoại và trầm trồ khen ngợi.
“Ai mà đẹp trai thế.”
“Em có vẻ hiểu thế nào là phát điên vì em rồi đấy.”
Anh âm ỉ tức giận và bực bội khi thấy cậu nhìn ảnh mình và cười một cách đáng yêu.
Woo Jin tiễn Hae Won. Anh lấy khăn quàng cổ và quấn nó quanh cổ Hae Won.
“Điện thoại, ví tiền. Găng tay thì sao?”
“À, đúng rồi. Găng tay.”
Hae Won đang đeo găng tay ngay cả trong nhà vì sợ tay mình bị thương nên cậu có lẽ đã quên và giơ hai bàn tay trống trơn lên. Woo Jin lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra. Cậu đã không nói là để ở đâu, nhưng sau một năm, người biết rõ đồ đạc trong căn hộ này ở đâu không phải là Hae Won đang sống ở đây mà là Woo Jin, người mới xuất hiện sau một năm.
Anh đeo găng tay vào tay cậu và gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi khoác chiếc áo phao dáng dài và đeo violin lên vai.
“Hôm nay anh định làm gì?”
“Làm chân sai vặt cho Moon Hae Won.”
“Anh định làm gì?”
“Tổng vệ sinh, giặt quần áo.”
“Giặt gì chứ? Cứ mang ra tiệm giặt là ở dưới kia là xong mà.”
Hae Won cau mày như thể vừa nghe thấy một điều gì đó kinh khủng.
Giặt quần áo không phải là mang ra tiệm giặt là sao?
“Giặt cả chăn nữa, rồi quét bụi nữa. Năm nay đã quá hỗn loạn rồi, anh muốn đón năm mới với một tâm trạng mới.”
“……”
“Cùng với em.”
“……”
“Khởi đầu của chúng ta đã thật tệ, nhưng lần này anh muốn cài đúng chiếc cúc đầu tiên.”
Hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của một năm.
Năm nay thật sự là một mớ hỗn độn. Nếu Woo Jin không đưa ra lựa chọn đó, Hae Won và anh có lẽ vẫn đang vùng vẫy trong vũng lầy, đau khổ vì không thể giết chết lẫn nhau. Ôm ấp ngọn lửa sẽ không lụi tàn dù bao nhiêu năm trôi qua.
Hae Won cũng có cùng suy nghĩ. Lần này, anh muốn cài đúng chiếc cúc đầu tiên.
Hae Won vòng tay ôm lấy vai anh.
“Ở nhà ngoan ngoãn lo việc nhà nhé. Đừng đi đâu cả.”
“Anh chẳng có chỗ nào để đi cả. Anh là đứa con bị hắt hủi ở nhà, công việc thì bị sa thải, căn hộ đã bị bán, còn khách sạn thì không có tiền.”
“Em biết rồi. Em sẽ không đuổi anh đi đâu. Tối nay chúng ta cùng tổ chức tiệc nhé.”
Anh cắt ngang những lời lẩm bẩm báo cáo tình hình thảm hại của bản thân bằng giọng nhỏ nhẹ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Nhìn Woo Jin không hề nở nụ cười, Hae Won mỉm cười.
Anh vừa chạm môi lên má cậu thì chuông điện thoại vang lên. Có vẻ như người quản lý thật sự đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Em có muốn đi cắt kính không?”
Woo Jin bất ngờ hỏi.
“Mắt em không cận mà. Cả hai bên đều trên 1.5.”
“Để che mặt.”
“Nói chuyện có lý một chút đi. Che cũng không che được đâu.”
Cậu chạm môi lên má còn lại của người đang cố chấp, Hae Won khó khăn gỡ tay anh ra và rời khỏi căn hộ.
Cậu hoàn thành hai buổi diễn tập với nghệ sĩ piano và bắt đầu buổi biểu diễn.
Album dự kiến phát hành vào đầu năm sau cũng đã được ký hợp đồng, còn Kim Jae Min thì đã xuất ngoại sang Mỹ để sáng tác nhạc.
Giám đốc điều hành nài nỉ rằng việc xuất hiện trên các chương trình phát sóng là điều cần thiết để quảng bá album, mặc dù phí xuất hiện chẳng đáng là bao, nhưng cậu không thể từ chối. Hae Won hoàn thành hai bài biểu diễn mà không phàn nàn gì, sau đó di chuyển từ đài truyền hình đến studio ở Gangnam.
Ngồi trong xe, Hae Won nhìn vào điện thoại và khẽ mỉm cười. Người quản lý, người giờ đây không còn cảm thấy an tâm mà ngược lại còn bất an trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cậu, lên tiếng hỏi.