Into The Thrill - Chương 4

Hae Won không cảm thấy cô đơn lắm. Khi cảm thấy cô đơn, cậu thường đến một quán bar quen thuộc. Ở đó có rất nhiều gã đàn ông khao khát những cuộc gặp gỡ chóng vánh như cậu. Dù không có ai để gặp gỡ thường xuyên, nhưng sau khi giải quyết được ham muốn ở đó, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn hay cảm giác cô độc trong một thời gian.

Từ khi còn nhỏ, cậu đã sống gần như một mình, và bây giờ cậu đã quá quen với việc ở một mình, đó là một vấn đề. Nếu không có ai để nói chuyện, Hae Won có thể không mở miệng trong hơn một tuần. Khi Kim Jae Min trở về Mỹ, có lẽ những ngày như vậy sẽ tiếp tục.

Hae Won không quan tâm đến công việc kinh doanh của cha mình. Cậu thậm chí còn không biết rõ ông làm công việc gì. Cha cậu là một nhà buôn vũ khí. Ông mua vũ khí từ Mỹ và cung cấp chúng cho Đông Á, bao gồm cả Hàn Quốc, ông là một doanh nhân khá thành công.

Có lẽ không có hành động nào vô lý và phi lý hơn chiến tranh trên thế giới này. Sau khi biết cha mình là một nhà buôn vũ khí, Hae Won cảm thấy công việc của cha mình không đường hoàng. Cậu cảm thấy xấu hổ nên nếu ai đó hỏi cha cậu làm gì, Hae Won sẽ trả lời rằng ông là một nhân viên văn phòng bình thường.

Hae Won bấm chuông cửa nhà và chỉnh lại hộp đựng violin đeo trên vai.

“Ôi, Hae Won đến chơi lâu rồi nhỉ.”

“Vâng, dì vẫn khỏe chứ ạ?”

Cậu đến thăm nhà khoảng một lần một tháng. Mẹ kế không chuyển tiền sinh hoạt phí cho Hae Won qua tài khoản mà bắt cậu phải đến nhận trực tiếp. Dù đó là số tiền mà người cha kiếm được một cách không đường hoàng, nhưng việc cậu nhận số tiền đó từ người cha có nghĩa vụ nuôi dưỡng là điều đương nhiên với tư cách là một người con, nhưng mỗi khi nhận phong bì từ người mẹ kế, Hae Won có thể hiểu được cảm giác của những người ăn xin xin bố thí.

Cổng mở ra. Hae Won bước vào trong. Đón chào mùa hè, khu vườn trở nên tươi tốt hơn. Người mẹ kế không có việc gì làm nên có sở thích làm vườn. Bà mua những cây thông cổ thụ trị giá hàng trăm triệu won một cách vô tư và cắm chúng vào sân. Những cây thông già đáng lẽ sẽ đẹp hơn nếu được đặt trên một vách đá dựng đứng lại đứng chắn ngang lối vào một cách xiêu vẹo. Cậu đi theo bức tường đá qua bóng cây tỏa ra hương thông nồng nàn. Khi cậu mở cửa ngôi nhà được cải tạo theo phong cách hiện đại, một luồng không khí mát lạnh khiến cánh tay trần của cậu nổi da gà.

“Đúng là đúng một tháng rồi nhỉ. Dạo này con thế nào?”

“Dạ, con vẫn khỏe, dì vẫn khỏe chứ ạ?”

“Ngày nào cũng như ngày nào thôi.”

Người giúp việc mở cửa đón cậu. Cô ấy đã làm việc ở nhà này từ thời trung học, nên khi nhìn thấy cậu, cô ấy vẫn gọi cậu là học sinh dù cậu đã tốt nghiệp trường học từ lâu rồi.

Cô ấy ở nhà này còn lâu hơn cả mẹ kế. Cô ấy là thổ địa ở đây. Cô ấy rất biết cách lấy lòng người mẹ kế mới đến, người đã hất đổ viên đá cũ.

Cô ấy thường xuyên cằn nhằn với Hae Won, có vẻ như người duy nhất trong gia đình này chấp nhận điều đó chỉ có cậu mà thôi. Cô ấy cẩn thận nhận lấy hộp đựng violin đang treo trên vai Hae Won và đặt nó dựa vào bức tường góc luôn được sử dụng.

Mẹ kế đang cắm hoa trên bàn tiếp khách, bày biện những bông hoa tươi.

“Nếu không cho tiền thì chắc con cả tháng không đến thăm đâu nhỉ.”

Không một lời chào đón, không một lời hỏi thăm đã lâu không gặp, bà ta liếc nhìn Hae Won rồi mỉa mai. Ánh mắt chỉ nhìn lướt qua rồi lại hướng về bông hoa có cuống bị cắt. Mẹ kế có một sở trường về cắm hoa.

Hae Won ngồi xuống ghế sofa. Chiếc ghế sofa da lún xuống đỡ lấy sức nặng của Hae Won. Người giúp việc mang đồ uống ra. Hae Won khát nước nên uống hết nửa cốc trà đá. Cậu tựa lưng vào ghế sofa, ngửa cổ ra sau và thở sâu.

“Không chào hỏi gì à?”

“Dì vừa mới tận mắt chứng kiến con tứ chi lành lặn rồi đấy thôi.”

“Xem cái cách nói chuyện kìa.”

“Dì khoẻ ko?.”

“Không khỏe được.”

“Bố con đâu ạ?”

Mẹ kế không phải là đang trách mắng cậu. Bà ta đang sử dụng kiểu giọng của một người vợ đang mè nheo với chồng vì không có việc gì làm và buồn chán.

“Đi công tác Mỹ rồi.”

Người cha sống ở Mỹ gần nửa tháng. Hae Won và mẹ kế biết điều đó bằng trực giác, nhưng cả hai đều không nói ra. Chắc chắn người cha đã lập một gia đình khác ở đó. Số lần đi và thời gian đi ngày càng nhiều hơn, và một khi ông trở về, ông lại đối xử tốt với mẹ kế đến mức không tự nhiên.

Khi mẹ kế tái hôn với cha cậu, bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa. Chỉ cần mất đi một chút sức sống từ vẻ ngoài như hoa đó, bà ta đã trở nên quen thuộc với vai trò người vợ đến mức cảm giác khi lần đầu gặp mặt khác hẳn.

Một sự im lặng trôi qua, cả hai đều biết rõ người kia đang nghĩ gì nhưng không ai nói gì. Hae Won uống nốt cốc trà đá và ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy Hae Jung đang đi xuống từ cầu thang tầng hai.

Hae Jung chạy lon ton theo sau, chen vào bên cạnh mẹ kế đang ngồi ở vị trí danh dự trên ghế sofa, nhét cơ thể nhỏ bé của mình vào đó và nhìn Hae Won với ánh mắt tò mò lấp lánh.

Hae Won giao tiếp bằng mắt với đứa trẻ sáu tuổi.

“Chào em.”

“Phải chào Hae Jung trước chứ.”

” người lớn phải chào trước với đứa trẻ sáu tuổi sao??.”

Hae Won vẫn nhất quyết làm ngơ với ý định thầm kín của bà ta đang hờn dỗi. Hae Jung không đáp lại lời chào của cậu mà rúc vào bên hông mẹ kế.

Cậu đã sống một mình từ trước khi Hae Jung ra đời. Một tháng một lần, cậu chỉ đến thăm và nhìn mặt nhau một chút rồi thôi.

Dù là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng thực ra cậu thấy xa lạ đến mức nếu gặp nhau trên đường có lẽ cậu cũng không nhận ra. Hae Jung cũng vậy, mỗi khi nhìn Hae Won, con bé lại thận trọng chớp mắt với đôi mắt tò mò nhìn một người xa lạ.

“Hôm nay con có buổi thu âm. Con phải đi đây ạ.”

“Dì đã bảo người giúp việc chuẩn bị bữa trưa rồi. Ăn cơm rồi hẵng đi.”

“Con có hẹn rồi ạ.”

“Đừng có nói dối.”

Bà ta vô tư cắt những cành hoa tươi bằng kéo. Khi Hae Jung bám sát vào bên hông bà ta, bà ta bực bội vung tay một cái. Hae Jung nhanh chóng trốn sau lưng bà ta.

“Dạo này sao con bé lại càng ngày càng nhõng nhẽo thế này, không ngồi thẳng lên được à?”

“Đưa tiền cho con để con đi đi.”

Trước sự thúc giục của Hae Won, người mẹ kế nheo mắt lại và trừng cậu.

“Hae Jung à, con vào phòng ngủ của mẹ lấy túi xách của mẹ trên bàn trang điểm ra đây, anh con phải đi rồi.”

Hae Jung co rúm người lại, chỉ để lộ mỗi cái mông. Mẹ kế đánh vào mông Hae Jung một cái, đứa trẻ lề mề đứng dậy và rón rén bước vào cánh cửa bên trái. Đứa trẻ quay trở lại với một chiếc túi xách trên tay. Dù đã mang túi đến bên cạnh, nhưng mẹ kế vẫn mải mê tỉa hoa tươi.

“Thưa bà chủ, bữa ăn đã sẵn sàng ạ.”

Người giúp việc tiến đến nói, ánh mắt bà ta hướng về Hae Won. Thấy chưa, tôi nói có sai đâu. Ánh mắt trách móc như vậy.

“Hae Won, ăn cơm rồi mới đi chứ?”

“Không ạ. Con có hẹn rồi. Con sẽ đến ăn lần sau ạ.”

“Đã lâu con mới đến ăn cơm, dì đã dặn dò nhiều lắm, không ăn thì mang một ít Hansol đi cũng được.”

“Con có hẹn ăn trưa rồi ạ, con xin lỗi ạ.”

Khi cậu từ chối những lời mời liên tục, người mẹ kế mở chiếc túi xách mà Hae Jung mang đến và lấy ra một phong bì dày cộp ném xuống bàn. Hae Won cầm lấy phong bì và bỏ vào túi. Cậu cảm thấy như một người cho vay nặng lãi đang đi thu nợ. Hae Won không chần chừ mà đứng dậy ngay lập tức.

“Con đi đây ạ.”

“Cha nào con nấy. Chẳng khác gì bố nó.”

“Con không giống bố đâu ạ, đừng có nguyền rủa con. Hae Jung à, anh đi đây.”

Hae Jung, người trốn sau lưng mẹ kế và lén nhìn Hae Won, vô tình vẫy tay trước lời chào của cậu, rồi giật mình vì hành động của mình và vội vàng hạ tay xuống.

Hae Won cầm hộp đựng violin và bước ra khỏi cửa trước. Giờ thì cả tháng họ sẽ không gặp nhau. Bước chân quay đi của cậu nhẹ nhõm.

Khi cậu đi qua khu vườn và hướng về phía cổng, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã và quay lại. Người mẹ kế, mặc một bộ lụa mà không thể phân biệt được là váy hay áo ngủ, vội vã tiến về phía cậu. Bà ta dừng bước nhanh chóng ngay trước mặt Hae Won, thở hổn hển với khuôn mặt ửng đỏ.

“Tôi sẽ ly hôn.”

“Gì cơ?”

“Tôi sẽ ly hôn.”

Hae Won suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

“Tại sao?”

“Không biết bố mày làm cái trò gì à nên mới hỏi? Phải để cái miệng tao nói ra những chuyện bẩn thỉu đó mày mới hả dạ sao?”

“Chẳng phải dì cũng kết hôn như vậy sao.”

“Mày nói gì?”

“Chẳng phải dì cũng sống chung với bố con khi mẹ con còn sống rồi mới đến được ngày hôm nay sao. Sao bây giờ lại làm ra vẻ lạ lẫm thế.”

“Mày… mày…”

Hae Won nắm chặt lấy ngón tay đang chĩa vào cậu, rồi hất mạnh ra xa như đuổi ruồi.

“Chĩa tay vào mặt ai đấy? Con có hẹn rồi, con đi đây.”

Hae Won bỏ lại người phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch đang đỏ bừng lên như sắp nổ tung ở phía sau và nhanh chóng băng qua khu vườn. Cậu bước ra khỏi cổng và rẽ vào góc đường. Một chiếc taxi trống đang đi xuống từ ngọn đồi. Khi Hae Won giơ tay, chiếc taxi nhanh chóng dừng lại trước mặt cậu.

Tại studio, giám đốc công ty thu âm và Kim Jae Min đã đến trước. Nhìn đồng hồ thì cậu đã đến muộn khoảng mười phút. Giám đốc công ty thu âm đang ngồi ườn trên ghế sofa trong phòng điều khiển, khi nhìn thấy Hae Won, ông ta quay mặt đi mà không chào hỏi, có vẻ không hài lòng chút nào. Kim Jae Min thở dài nhẹ nhõm với giám đốc và tiến lại gần Hae Won.

“Đến muộn thế, ăn uống gì chưa?”

“Tôi không đói.”

“Ý là chưa ăn gì à? Muốn anh gọi gì cho em không?”

“Tôi không có hứng, cứ thu âm thôi .”

“Kỹ sư âm thanh ra ngoài nghe điện thoại một lát, sẽ bắt đầu ngay thôi. À, đây là giám đốc Yoon, trước kia hai người chào nhau chưa nhỉ? Chắc là lần đầu gặp mặt đúng không?”

“Chào ngài.”

Hae Won cúi đầu nhẹ nhàng rồi ngẩng lên. Vẻ mặt của giám đốc công ty thu âm khi nhìn cậu có vẻ thờ ơ. Một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó lại được giao vai chính, gạt hết những nghệ sĩ solo nổi tiếng sang một bên, là một giám đốc công ty thu âm phải lo lắng về việc quảng bá, ông ta đương nhiên sẽ không tin tưởng cậu.

Kim Jae Min nhìn thấy cảnh đó liền cau có mặt mày và càu nhàu.

“Tôi đã bảo là tôi đảm bảo thực lực của cậu ấy rồi còn gì, sao lại không nhận lời chào, làm người ta bẽ mặt thế.”

“Ngoài đạo diễn Kim ra thì có ai nghe thử tử tế đâu.”

” Nhạc sĩ ưng ý là xong rồi. Tập luyện chút nào chưa?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo