Mặc kệ lời anh, Hae Won định há miệng cắn một miếng hamburger thì bị Hyun Woo Jin giật lấy.
“Trả đây, tôi đói.”
“Ra ngoài đi, tôi bao ăn tối.”
“Tôi đói ngay bây giờ.”
“Tôi mua cho cậu ngay bây giờ.”
Anh ném hộp hamburger vào thùng rác. Cậu định ăn khoai tây chiên, nhưng nó cũng bị ném vào thùng rác theo. Hae Won trừng mắt nhìn anh.
“Mau mặc quần áo vào.”
Hae Won đứng yên phản đối, anh liền lấy áo khoác đến. Hae Won chỉ mặc áo phông và quần ngủ thoải mái, anh khoác áo lên vai cậu. Hết cách, Hae Won xỏ tay vào áo khoác và đi theo anh ra khỏi khu căn hộ. Cậu lên xe của anh đậu ở bãi đỗ xe.
“Mà sao cậu không lái xe vậy? Cậu có kiểu kiêng kỵ gì à? Như là lái xe xong thì chơi đàn không tốt chẳng hạn. Hay là khớp ngón tay bị vẹo.”
“Tôi không có bằng lái.”
Anh bật cười thành tiếng.
“Trông mã ngoài thì ngon đấy nhưng ruột thì chẳng dùng được vào việc gì. Mau đi thi bằng đi. Còn mang nhạc cụ thế này bắt taxi cũng dễ bị tội phạm nhắm đến.”
“Tất cả tài xế taxi đều là tội phạm à? Anh là công chức mà lại đi hạ thấp nghề nghiệp đặc thù à?”
“Ai bảo là tất cả?”
Hyun Woo Jin nhìn Hae Won với vẻ mặt như hỏi “Có ai là tài xế taxi trong họ hàng hay người quen của cậu à?”.
“Tôi không lái xe.”
“Mau đi thi bằng đi. Đi xe riêng ấy. Đừng bắt taxi đêm hôm khuya khoắt.”
“Tôi không có tiền mua xe. Tiền lương từ dàn nhạc tôi định tiết kiệm hết.”
“Tôi mua cho.”
Nghe câu nói bất ngờ, Hae Won quay sang nhìn anh đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
“À, ra là Moon Hae Won chỉ nhận đồ vừa vừa đắt thôi chứ không nhận đồ đắt đến mức gây áp lực à?”
“Công chức thì lấy đâu ra lương mà mua?”
“Tôi vét sạch lương ra mua cho cậu.”
“Anh đi trấn lột tài phiệt à? Nhận tiền bẩn, làm mấy chuyện đó à? Anh là kiểm sát viên có nhà tài trợ à?”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên khi đang xoay vô lăng nhìn thẳng phía trước. Có vẻ như đúng rồi. Vậy thì con mồi của anh là giám đốc Kim Jung Geun của tập đoàn Hankyung. Hae Won chợt tò mò về mối quan hệ giữa Kim Jung Geun và anh. Người đã gọi Hae Won đến biệt thự của ông ta và chỉ nghe một mình cậu biểu diễn cũng là Hyun Woo Jin. Hyun Woo Jin đã sử dụng biệt thự đó như thể nó là của mình.
“Anh thân với giám đốc Kim Jung Geun à?”
“Thân thì không hẳn, chỉ là quen biết riêng tư thôi.”
“Quen biết riêng tư cũng là thân rồi còn gì.”
“Vậy chúng ta cũng thân nhỉ? Tôi thấy tôi biết khá rõ về cậu Moon Hae Won một cách riêng tư đấy. Tôi biết cậu làm gì, đi đâu.”
Anh đang đánh trống lảng. Hae Won cũng biết cuối cùng vị hôn thê của Hyun Woo Jin ra sao, nhưng cậu không lộ ra. Cậu không muốn biết quá sâu về anh. Biết quá sâu sẽ khó mà dứt ra được. Mà mối quan hệ của hai người cũng chưa đủ sâu để hỏi những chuyện quá riêng tư và kín đáo.
Chiếc xe chạy bon bon trên con đường trung tâm thành phố vắng vẻ sau giờ tan tầm. Chiếc xe của anh dừng lại ở một khách sạn. Sau khi giao xe cho nhân viên, họ bước xuống. Dù đã có áo khoác che, nhưng Hae Won vẫn mặc bộ đồ ngủ mà mặc đi ngủ cũng chẳng ai thấy lạ. Cậu không muốn trở thành trò cười trong một nhà hàng sang trọng. Hae Won đi theo anh rồi dừng bước.
“Tôi không vào đâu. Bộ dạng này sao vào được.”
“Không ai quan tâm đâu.”
“Thấy cái này thì lo ngay ấy chứ.”
Hae Won nhét tay vào túi áo khoác và dang rộng hai tay. Đôi mắt anh nhìn xuống chiếc quần ngủ của Hae Won một cách khó xử, rồi quay đi như thể không ổn thật.
“Vậy thuê phòng nhé?”
“À, định cởi đồ trước à?”
Hae Won nhìn anh đầy mong đợi, anh nhíu mày như bảo đừng có mơ hão.
“Tôi gọi đồ ăn lên phòng cho.”
“Nếu mà không ngon hơn Whopper thì anh chết chắc.”
Hyun Woo Jin thuê phòng. Họ lên thang máy một cách lạnh lùng, như những người không quen biết. Hae Won đi theo anh vào phòng. Đó là một phòng grand hạng xoàng, không tệ để ở lại một đêm.
Hyun Woo Jin cắm chìa khóa vào khe cắm và ngay khi vào phòng, anh liền kéo rèm lại để không ai có thể nhìn thấy gì từ bên ngoài. Có vẻ như đó là một thói quen chứ không phải có mục đích gì cả.
“Gọi món gì cậu thích đi.”
“Chỉ của tôi thôi à?”
“Của tôi nữa. Tôi cũng chưa ăn tối.”
“Gì cũng được à?”
“Gọi món gì cậu muốn ăn đi. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Hyun Woo Jin lấy thêm một chiếc chìa khóa dự phòng rồi ra ngoài. Hae Won xem menu dịch vụ phòng và gọi salad Cobb, cơm chiên cua, sườn cừu nướng, tráng miệng là creme brulee và trái cây. Hyun Woo Jin trở lại trước khi dịch vụ phòng đến.
Anh cởi áo khoác vứt trên ghế sofa và cởi cúc tay áo. Anh xắn tay áo lên vài lần rồi đi rửa tay. Vừa hay dịch vụ phòng đến, anh ra mở cửa. Những món ăn đã gọi được đặt trên bàn trước ghế sofa. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cậu ngồi đối diện ăn cùng anh. Anh ngồi xuống bên cạnh Hae Won với vẻ ngoài như vừa lao ra khỏi văn phòng làm việc và cầm dĩa lên.
“Cậu chỉ gọi có thế này thôi à? Gọi thêm đi.”
“Tôi thế này là đủ rồi, nếu anh thấy thiếu thì gọi thêm.”
Có vẻ như anh đang đói, anh bắt đầu ăn trước. Đĩa thức ăn nhanh chóng hết sạch. Sau khi ăn phần của mình, anh chỉ xem qua món tráng miệng mà không ăn. Hyun Woo Jin hỏi Hae Won đang chậm rãi cắt thịt cừ
“Đó là tốc độ ăn của một người đang đói à?”
“Anh ăn nhanh quá đấy thôi.”
Hyun Woo Jin làm việc đến nỗi không có thời gian ăn uống nên dường như anh đã quen với việc ăn nhanh mọi thứ. Anh uống cà phê và thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm Hae Won đang ăn tối như đang thưởng thức. Hyun Woo Jin nói với Hae Won đang nhai thịt trong miệng:
“Đừng gọi là ‘ngài’ nữa, gọi bằng cách khác xem.”
“Cách khác? Kiểm sát viên? Công chức?”
“Đừng cứng nhắc thế.”
“Gọi thế nào?”
“Gọi là ‘hyung’ chẳng hạn, hoặc là ‘hyung’, nếu không thích thì cứ gọi là ‘hyung’ thôi.”
Anh đưa ra ba lựa chọn giống hệt nhau.
Tae Shin đã thân mật với anh đến mức nào?
Hình như không gọi anh là “hyung”. Cậu ta luôn gọi anh là “người đó”. Chắc có lẽ gọi nhau là “anh/chị”, kiểu thế.
Theo nghĩa đen thì cũng chỉ có thế thôi. Không có lý do gì để không làm được cái việc nhỏ nhặt ấy. Lee Jin Young cũng gọi là “hyung”. Hae Won định mấp máy môi gọi “hyung” nhưng rồi lại thôi. Đột nhiên cậu cảm thấy khó chịu.
“Vâng, thưa anh.”
Khoảnh khắc đó anh bật cười. Âm sắc trầm ấm và sâu lắng dễ nghe của cây Guarneri, Hyun Woo Jin mềm mỏng, vui vẻ và thân thiện hơn những gì Hae Won nghĩ. Chỉ là vì bận rộn thôi, chứ đúng như anh nói, anh cũng có những mặt chu đáo và tình cảm. Cậu cứ nghĩ anh chỉ là một người sắc sảo và đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận rằng những mặt đó chỉ là một phần rất nhỏ. Anh là một người mà ai cũng thèm muốn và ai cũng sẽ thích. Anh không hề hời hợt, có một sự vững chãi vừa đủ để không ai có thể coi thường anh, và anh giỏi sử dụng sự đe dọa một cách hiệu quả.
“có gì đáng cười sao?”
Đang cười, anh đột nhiên nghiêm túc tắt hẳn nụ cười. Hae Won phớt lờ anh và tiếp tục ăn.
Cậu dọn những chiếc đĩa ăn xong lên trên bàn rồi đứng dậy, anh nắm lấy cổ tay Hae Won kéo cậu ngồi xuống bên cạnh. Anh đặt tay Hae Won lên đùi mình và ngắm nghía nó như đang thẩm định một món đồ quý giá, lẩm bẩm:
“Bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.”
Có vẻ như anh không bình phẩm về bàn tay cậu. Anh nắm lấy cổ tay Hae Won rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt Hae Won nghi hoặc chạm phải ánh mắt của Hyun Woo Jin.
“Cởi trước đi, thưa anh, tôi không sao cả.”
“Tôi đã bảo rồi, cái việc cậu không sao cả ấy mới là vấn đề.”
“Nếu được thì hôm nay thôi, mai tôi có buổi biểu diễn nên phải về ngủ sớm.”
“Ngủ ở đây. Sáng tôi đưa cậu về.”
“Với anh à? Trên giường á? Mà không làm gì cả?”
“Không làm gì thì hơi kỳ, hôn nhẹ một chút thôi. Nếu cậu muốn làm thì cứ nói, tôi là người rất chu đáo.”
Anh nắm tay Hae Won kéo cậu đứng dậy. Để ý kỹ thì thấy Hyun Woo Jin có một sự ám ảnh lớn với bàn tay cậu. Bây giờ mà không đeo găng tay là anh sẽ hỏi tại sao không đeo ngay.
Hae Won rửa mặt và đánh răng qua loa rồi ra khỏi phòng tắm. Hyun Woo Jin đã nằm sẵn trên giường, gối hai tay sau gáy.
Anh liếc nhìn Hae Won rồi nằm nghiêng, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Ai sẽ là người phải van xin trước, chuyện đó còn phải xem mới biết được. Không có lý do gì để từ chối, và Hae Won đã trở nên đáo để từ những năm thiếu niên nên kỹ năng trong chuyện đó rất đặc biệt.
Hae Won không chút do dự nằm xuống cạnh Hyun Woo Jin. Anh giảm độ sáng đèn. Độ sáng giảm xuống nhưng không đến mức không thể nhận diện được đối phương. Khuôn mặt anh đặc biệt rõ nét giữa bóng tối nặng nề. Hae Won kéo gối xuống, thoải mái dựa đầu rồi quay sang nhìn anh đang nằm nghiêng quay về phía mình.
Không có kiếp sau đâu, nếu luân hồi thì sẽ lỡ mất nhau đấy.
Kiếp này là kiếp cuối cùng rồi……………….
Hyun Woo Jin không biết đó là một lời thú nhận gì, và nói một cách qua loa. Anh ta viện đủ lý do chỉ để cởi một chiếc áo của mình.
Hae Won chỉ lẳng lặng nhìn anh, Hyun Woo Jin khẽ nói:
“Cứ như ai kia đang giả vờ là sinh viên đại học, tôi cũng thấy mình trẻ ra.”
“Cảm thấy trẻ lại à?”
“Không đến mức trẻ lại, nhưng tôi đã lâu rồi không có cảm giác này.”
“Chỉ hôn thôi chứ? Không làm gì khác?”
“Nếu muốn làm thì cứ nói thẳng ra. Cậu Moon Hae Won cũng có nguyên tắc của mình rồi.”
“Có vẻ như anh phải nỗ lực hơn nữa rồi. Tôi không có cảm xúc đó.”
Anh nhíu mày không hài lòng. Bàn tay anh chạm vào má Hae Won. Hae Won cũng đưa tay chạm vào má Hyun Woo Jin. Hyun Woo Jin ám ảnh với tay Hae Won, phản ứng nhạy cảm với bàn tay mình đang chạm vào má cậu. Bàn tay của Hae Won dường như kích thích thần kinh của anh một cách đặc biệt.