Cậu đang vuốt ve khuôn mặt anh thì Hyun Woo Jin nắm lấy mu bàn tay cậu, rồi đưa lên môi mình. Đôi môi ướt át chạm vào lòng bàn tay. Hyun Woo Jin ấn nhẹ lòng bàn tay và hôn lên tay Hae Won. Anh cẩn trọng, như đang đối đãi với một thứ gì đó trang nghiêm và thiêng liêng. Tim Hae Won đập thình thịch.
Hae Won không thể tin được rằng mình lại vô tư làm và tận hưởng những chuyện này với người đàn ông mà Tae Shin thầm yêu. Cậu không ghét nó. Chưa đến mức quyết tâm chỉ cởi quần áo trước mặt anh, và cậu đang cố gắng chịu đựng vì hiếu thắng, nhưng cậu không ghét anh.
Bắp tay đã xắn tay áo chuyển động, những thớ cơ săn chắc nổi lên. Mỗi khi anh cử động, chiếc áo sơ mi trắng bó sát, phô bày những đường nét cơ thể một cách đầy tham vọng, và hình ảnh đó vô cùng quyến rũ. Cứ như anh cố tình khoe ra vẻ quyến rũ của mình vậy. Hae Won cứ muốn nhìn anh mãi.
Vừa hôn lên lòng bàn tay, Hyun Woo Jin vừa nhắm mắt lại và đưa môi lên các ngón tay của Hae Won. Hae Won để mặc một tay cho anh, tay còn lại vươn lên vuốt ve đường nét mắt sắc sảo như vẽ của anh. Các sợi lông mi rậm rạp lướt qua các ngón tay. Nhịp tim của cậu dần nhanh hơn và mạnh hơn.
Anh ngậm một ngón tay của Hae Won vào miệng và mút. Cứ như anh định mút và liếm hết tất cả các ngón tay vậy. Ngón giữa được đưa vào trong, cọ xát vào các bề mặt niêm mạc nóng ẩm. Anh siết chặt cổ họng và mút, Hae Won cảm thấy một cơn đau nhẹ như máu dồn về.
Hae Won rên rỉ vì đau, Hyun Woo Jin vẫn đang mút ngón tay cậu và hôn lên đó, đan những ngón tay ướt đẫm nước bọt của Hae Won vào nhau. Anh nắm chặt và ấn tay cậu xuống giường. Anh chống tay và đè lên người Hae Won. Trước sự quyến rũ đầy nguy hiểm và táo bạo của anh, Hae Won nhìn anh với ánh mắt run rẩy.
“Nếu muốn làm gì hơn thì đừng ngần ngại nói ra.”
“Vâng, thưa anh, nếu muốn làm gì thì đừng nói, cứ tự tiện làm đi. Tôi dễ dãi mà.”
Anh khẽ mỉm cười quyến rũ và cúi xuống. Để chạm vào môi anh trước, Hae Won ngẩng cằm lên. Cứ như đang cá cược xem ai sẽ khiến đối phương có cảm xúc trước, Hae Won và Hyun Woo Jin áp môi vào nhau và từ từ kích thích lẫn nhau.
Cậu đưa lưỡi ra liếm môi anh rồi đẩy vào bên trong. Chiếc lưỡi dày của Hyun Woo Jin cọ xát vào lưỡi cậu, như thể bên trong miệng ướt át thế nào thì não cũng ướt át y như vậy. Đó là một cảm giác khoái cảm khó kiềm chế đối với cả anh và cậu ở độ tuổi sung mãn.
Hae Won lén lút co gối lên, vô tình chạm vào bên trong đùi trái của anh. Chiếc lưỡi đang khuấy đảo cuồng nhiệt bên trong miệng Hae Won khẽ run lên.
Hyun Woo Jin ấn mạnh chiếc gối hư hỏng của Hae Won xuống giường. Hae Won lại co gối lên. Cậu mút mạnh môi dưới của anh và dùng đầu gối chạm vào, cọ xát vào đường nét kia, như thể không còn chỗ nên cậu phải đẩy nó sang đùi trái vậy.
Hae Won cảm nhận được nụ cười thoải mái của Hyun Woo Jin. Hình dáng môi anh thay đổi. Vừa chạm nhẹ, anh đã dùng chân mình đè hẳn chân Hae Won xuống. Do đó, phần dưới của họ vô tình chạm vào nhau. Cả hai đều giật mình. Môi họ hơi tách ra, Hyun Woo Jin nhìn vào mặt Hae Won. Hae Won cũng nhìn anh với đôi má ửng đỏ.
“Hà…………….”
Giờ thì ai có lý trí mạnh hơn sẽ là điều quan trọng. Vì anh dọn dẹp mọi thứ xung quanh cậu, những thứ mà cậu chưa yêu cầu, nên Hae Won đã không được giải tỏa khá lâu rồi. Thủ dâm không giải quyết được gì. Hae Won giải quyết ham muốn tình dục bằng cách được ai đó đưa vào và đâm, và cậu đã quen với những hành động đó. Vì vậy, cậu đã nhịn khá lâu rồi.
Thực ra, ngay cả khi anh chỉ hôn và đưa cậu về trước cửa nhà, cậu đã cương cứng, và khi nghe điện thoại trên giường, cậu đã lén lút chạm vào phía dưới mà Hyun Woo Jin không hề hay biết.
“Điện thoại………………. Hà, lúc nghe điện thoại.”
Hae Won quấn lấy cổ anh và cọ xát da thịt nóng bừng vào môi anh, thì thầm:
“Gì? Điện thoại thì sao?”
Anh hít sâu và hỏi. Khi cậu dùng đầu gối đè xuống không cho chạm, giờ Hae Won lại cố tình làm ngơ và chống cự lại những cử động đang cố gắng nâng eo lên để cọ xát phía dưới.
Phần bụng dưới của họ chạm nhẹ vào nhau, một luồng điện mạnh chạy dọc sống lưng. Khi môi họ cọ xát vào nhau, khoái cảm tột độ khiến toàn thân run rẩy. Tiếng thở ngày càng lớn hơn, sắp biến thành tiếng rên rỉ. Hae Won cảm thấy như sắp khóc đến nơi. Cổ họng cậu liên tục nghẹn lại.
“Trên giường, hả? Ah, đợi một chút. Trên giường..…………. Trên giường.”
Gương mặt anh nhăn nhó rõ rệt. Cậu cọ xát môi lên má và cằm anh. Khi Hae Won chà xát đôi môi ướt át của mình lên tai Hyun Woo Jin, bàn tay anh đang nắm chặt tay cậu càng thêm siết chặt đến mức cậu cảm thấy đau.
“Tay, tay………………. Đau. Tay.”
Khi Hae Won đau đớn, Hyun Woo Jin buông lỏng lực tay. Những ngón tay trắng bệch giữa các ngón tay cũng được giải thoát. Các đốt ngón tay nhức nhối. Hae Won dùng bàn tay vừa được giải thoát túm lấy cổ áo anh kéo người Hyun Woo Jin xuống, Hyun Woo Jin chống khuỷu tay xuống để không bị kéo xuống. Một nửa người ở tư thế plank khiến cơ bắp tay anh run lên như muốn nổ tung.
“Nếu không chịu được thì cứ nói ra. Đặt điều kiện đi.”
Giọng anh trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Anh không tin vào lý trí của mình. Hae Won phớt lờ lời anh như một thứ tiếng nước ngoài mà cậu không hiểu và nhanh chóng lắc đầu.
Cậu cố tình nâng eo lên đụng vào hạ bộ của anh. Cái thứ như khúc gỗ thô kệch phồng lên như muốn nổ tung ở đùi trái anh dường như cũng đau đớn trước áp lực yếu ớt này. Anh liên tục thở dốc.
“Thật ra thì………………. Trên giường, gọi điện cho anh, ha, vừa gọi…………….”
“Cứ cái giường thì làm sao, ư ư.”
Hae Won ôm cổ anh và áp môi vào nhau. Nước bọt chảy ra giữa khe hở. Mọi thứ trở nên ướt át. Những trò đùa tinh nghịch của lưỡi đang kích thích niêm mạc dần trở nên thô bạo hơn. Hơi thở của anh nóng rực, lồng ngực anh phập phồng dữ dội vì vừa phải chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể bằng khuỷu tay, vừa phải gánh chịu thêm trọng lượng của Hae Won đang kéo anh xuống.
Hae Won quấn chân quanh hông anh gần như bám chặt vào anh. Cậu cố gắng ấn vào kheo chân Hyun Woo Jin từ phía sau để gập đầu gối anh lại, nhưng không dễ dàng. Cơ thể được huấn luyện thể chất tốt nên sự phản kháng của cơ bắp mạnh hơn dự kiến. Cuộc giằng co nghẹt thở diễn ra giữa anh, người cố gắng giảm thiểu diện tích tiếp xúc, và Hae Won, người cố gắng bằng mọi cách tăng thêm diện tích tiếp xúc.
Hae Won cũng dùng vũ lực để kéo anh xuống nên cánh tay đang bám chặt vào cổ anh lúc này đã run lên bần bật. Cậu cũng cần sức lực để liên tục nâng eo lên. Cậu hối hận vì đã lơ là việc tập thể dục tay không.
Hae Won di chuyển tay lên vai và lưng anh. Sống lưng chạm vào dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi. Phần trên cơ thể bên trong áo sơ mi nóng hổi.
“Không khó chịu à?”
Hae Won túm lấy cà vạt của anh kéo xuống và cởi cúc áo sơ mi.
“Hà, giường thì làm sao?”
Cởi hai cúc áo rồi cậu định cởi tiếp những cúc bên dưới thì anh nắm lấy mu bàn tay Hae Won và gỡ tay cậu ra. Mái tóc ướt mồ hôi bết dính trên trán anh đang cố gắng nhịn nhục. Hae Won mệt mỏi nằm dài trên giường. Anh ấn chặt cổ tay Hae Won xuống giường như thể cậu là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
“Cởi cho tôi.”
“Đặt điều kiện đi.”
“Ôm tôi đi.”
“Đặt điều kiện đi.”
“Thưa cụ.”
“Đó không phải là điều kiện.”
“Thưa ông già.”
“Trên giường thì điện thoại làm sao?”
Hyun Woo Jin vất vả gỡ Hae Won ra và thở phào hỏi.
“Cậu đã làm trong khi nghe giọng anh”
“…”
Anh lại thở dốc đầy đau khổ. Lồng ngực phập phồng dữ dội. Đôi mắt anh vốn không có mí, khi nheo lại sẽ trở nên sắc bén như rắn, đang nhìn lướt qua khuôn mặt Hae Won bằng ánh mắt nhầy nhụa.
“Không được……………….? Hả? Sao nhất định phải………………. Như thế thì kỳ quá.”
Hae Won nói với anh. Bị Hyun Woo Jin giữ chặt tay nên cậu không thể đứng dậy được, chỉ có thể gượng gạo chống vai lên và khó khăn chạm vào anh.
“Bỏ ra. Đau.……………. Hả?”
Anh thả tay ra. Hae Won vòng tay ra sau vai anh ôm chặt lấy lưng Hyun Woo Jin. Cậu vuốt ve tấm lưng đã che chở, bảo vệ, trông chừng và đại diện cho cậu bao nhiêu tùy thích.
“Giọng anh hay. Giọng anh………………. Hay.”
Đây là sự thật. Hae Won không ghét Hyun Woo Jin, nhưng cậu thích giọng nói của anh.
“Kể nữa đi.”
Kể chuyện gì cũng được. Nói gì cũng được.
Cậu thì thầm bên cổ anh. Môi cậu mút lấy dái tai anh và chạm vào má anh rồi cọ xát. Hae Won định tìm đến môi anh thì cuối cùng tay anh cũng động đậy. Anh túm lấy vạt áo bên dưới áo sơ mi của Hae Won. Anh định cởi quần áo của cậu.
Hae Won lo lắng nhìn xuống tay Hyun Woo Jin. Bàn tay đang nắm chặt vạt áo gồng lên quá mạnh khiến các đốt ngón tay trắng bệch.
Không phải tự nhiên mà anh được gọi là “cụ”. Anh thả vạt áo xuống, vạt áo đã bị kéo lên cao đến mức lộ cả rốn. Bây giờ thì Hae Won không thể nhịn được nữa rồi. Anh là một người đàn ông độc địa. Ngôn ngữ vốn là một thứ phù phiếm, vậy mà anh lại ám ảnh chỉ vì một lời nói như vậy, và cậu ghét sự ngớ ngẩn của anh khi cố gắng moi móc lời đó ra bằng mọi giá, và cả sự kiêu ngạo muốn khuất phục cậu.
Cậu đã nói rằng chỉ có kiếp này thôi mà……………….
Vậy mà anh lại nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Hae Won biết rồi. Cậu không còn cố gắng giải quyết Hyun Woo Jin như giải quyết một vấn đề phiền phức nữa. Không thể được.
“Chắc giờ cậu cũng có nguyên tắc rồi nhỉ……………
Anh hỏi bằng giọng khàn đi. Hae Won không gật đầu cũng không lắc đầu. Cậu chỉ nhìn anh bằng ánh mắt oán hận. Anh dựng đứng cái cục thịt một cách hung bạo đến mức có thể xé toạc ống quần bên đùi trái, vậy mà lại thản nhiên làm bộ không biết. Hae Won nhìn anh đầy trách móc rồi bất ngờ túm chặt lấy “cái đó” của anh.
Đôi gối chưa bao giờ chịu khuất phục của anh khuỵu xuống giường.
“Sao anh lại đòi hỏi tôi cái nguyên tắc mà chính anh cũng không có?”
Cậu xoa bóp lên “cái đó” của anh trên quần, như thể sắp làm nó nổ tung đến nơi. Khi cậu dùng tay ấn vào tận cùng của vùng nhạy cảm, anh đã có một phản ứng ngoài dự kiến. Có vẻ như anh chỉ đơn giản là hưng phấn vì đó là tay của Hae Won. Anh thích đôi tay chơi nhạc của cậu. Đôi tay đã bị anh ngậm, mút và liếm trong một thời gian dài giờ lại đang chạm vào “cái đó” của Hyun Woo Jin.
“Hae Won à, từ từ, từ từ thôi.”