Into The Thrill - Chương 48

Anh bối rối định đứng dậy, Hae Won cũng đứng lên theo Hyun Woo Jin, hai người đối diện nhau trên giường. Đó là khoảng cách để cậu có thể chạm vào “cái đó” của Hyun Woo Jin tốt hơn. Cậu nhìn vào mắt anh, dùng toàn bộ cánh tay xoa bóp “cái đó” của anh như thể muốn bóp nát nó.

“Hyun Woo Jin tôi chuẩn bị cởi đồ trước mặt cậu nhé? cởi đồ trước mặt cậu nhé?”

Trước sự kích thích không thể chịu đựng nổi, anh tựa cái trán nóng bừng lên vai Hae Won. Cái chỗ kia trên quần âu của anh đã ướt sũng.

Anh quay đầu lại và hơi thở thô ráp chạm vào gáy cậu. Anh áp môi lên cổ cậu và mút. Anh xoa lưỡi, rồi chuyển lên tai, âu yếm.

Hae Won rụt vai lại. Bàn tay cậu không dừng lại. Cậu xoa bóp “cái đó” của anh từ bên ngoài. Cậu dùng ngón tay miết mạnh hình dạng quy đầu hiện rõ.

Không thể chịu đựng được nữa, anh chụp lấy gáy Hae Won và hôn cậu một cách dữ dội. Đồng thời, cậu cảm nhận rõ ràng “cái đó” của anh đang rụt mạnh và rung động. Anh bắn tinh ngay trong quần. Những rung động còn sót lại của cơ bắp đang co giật từ từ lắng xuống.

Hae Won buông tay khỏi “cái đó” của anh. Tiếng thở như đứt ruột phát ra từ đôi môi đang áp chặt vào nhau. Chiếc lưỡi thô bạo như đang đâm vào bên trong rời đi, liếm lên vòm miệng. Khi môi họ tách ra, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Âm thanh của da thịt ướt át cọ xát vào nhau.

Hae Won cũng có rất nhiều thứ chưa được giải tỏa, nhưng đôi mắt anh quá tĩnh lặng nên cậu không muốn gây thêm bất kỳ kích thích nào. Khu rừng đen tối mà hai người đối diện trong bóng tối không có một ngọn gió nào thổi qua.

“Chỉ cởi trước mặt tôi, không được trước mặt thằng khác. Không được trước mặt bất kỳ thằng chó nào khác.”

Hyun Woo Jin nói bằng giọng trở nên thô ráp.

“Nhỡ tôi không giữ lời thì sao.”

“Thì cậu chết tôi cũng chết.”

“Không, cậu chết rồi thằng đó cũng chết, tôi diệt cả họ thằng đó, còn cậu thì cậu sẽ bị tôi trừng phạt.”

“Anh sẽ trừng phạt tôi thế nào?”

“Tôi sẽ trừng phạt cậu rất đáng sợ. Đến mức cậu không bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó nữa.”

“…”

“Nếu không nói được thì gật đầu thôi, cậu có muốn cởi đồ trước mặt tôi không?”

Hae Won khẽ gật đầu.

” cậu chỉ muốn cởi đồ trước mặt tôi thôi à? Cái đó mới quan trọng.”

Anh đang đòi hỏi những cảm xúc không thể kiểm soát được. Hyun Woo Jin đang cố nghiền nát và tiêu hóa cả cảm xúc của Hae Won thành của mình. Cậu không trả lời điều đó. Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhưng cũng không ép buộc cậu phải trả lời.

Anh thở dài và tựa mặt lên vai Hae Won. Cậu vẫn còn cảm giác tê dại trên đầu ngón tay đã chạm vào anh. Hae Won muốn vội vàng chạm vào mình bằng cái cảm giác tê dại đó. Một nửa là vì hiếu thắng, một nửa là vì cảm thấy có lỗi với Tae Shin.

Người đàn ông mà Tae Shin khao khát lại đang đòi hỏi cậu. Những lời mà Tae Shin khao khát lại đang được anh thì thầm bên tai cậu. Tae Shin đã từng nói với Hyun Woo Jin rằng nếu có kiếp sau, cô ấy muốn được sinh ra là Moon Hae Won. Chắc hẳn cô ấy không nói những lời đó để dự đoán chuyện này sẽ xảy ra. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng nếu là Moon Hae Won, cô ấy có thể khiến Hyun Woo Jin phải ngoái nhìn. Cuối cùng thì Hyun Woo Jin mà Tae Shin khao khát cũng đã ở trước mặt cậu.

Cậu không muốn khao khát điều gì đó đến mức phải cướp đoạt của người khác. Cô ấy đã chết rồi. Cô ấy không còn trên thế giới này nữa. Hae Won không cần phải cảm thấy tội lỗi vì chuyện này đã xảy ra. Người chết là người chết, người sống là người sống, và người sống sót là người mạnh mẽ. Hae Won không cướp Hyun Woo Jin từ Tae Shin. Cậu biết rõ điều đó, nhưng vẫn không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng mình đang phạm phải một hành động bất chính.

Sau một hồi hạ hỏa, anh đứng dậy khỏi giường. Ý thức được phần dưới cơ thể đang khó chịu, anh đi vào phòng tắm.

Hae Won ngồi ngơ ngác.

Tiếng nước chảy vọng ra. Một khi anh đã giải phóng ham muốn của mình trước, thì sau đó sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Hae Won chắc chắn sẽ thua. Cậu đang ở thế bất lợi. Cơn sóng cảm xúc đáng sợ như muốn nuốt chửng cậu ập đến.

Vì bị anh kéo ra ngoài nên cậu không mang theo ví, điện thoại hay bất cứ thứ gì. Hae Won lục lọi áo khoác của Hyun Woo Jin và lấy ví tiền ra từ túi áo trong. Bên trong có tiền mặt và thẻ.

Cậu lấy ra một tờ 50.000 won nhét vào túi và lấy áo khoác rồi vội vã rời khỏi phòng. Cậu bắt thang máy xuống sảnh. Bước chân cậu nhanh đến mức ai nhìn vào cũng biết cậu đang bỏ trốn. Khi cậu bước ra khỏi sảnh, một chiếc taxi từ từ tiến lại. Cậu vội vàng lên xe thì nghe thấy tiếng ai đó gọi cậu.

“Moon Hae Won.”

Không biết anh đuổi theo từ lúc nào, anh đang đi về phía cậu. Hae Won nhanh chóng lên xe và đóng cửa lại.

“Chú ơi, đi nhanh đi ạ. Nhanh lên ạ.”

“Đi đâu ạ?”

“Chú cứ đi nhanh đi đã ạ!”

Trước sự thúc giục gay gắt của Hae Won, bác tài xế vô tình đạp ga. Anh đứng ở chỗ Hae Won vừa rời đi và dừng bước một cách vô vọng. Hình ảnh anh phản chiếu trong gương chiếu hậu. Anh không đuổi theo.

Chiếc taxi đi thẳng đến khu căn hộ.

Hae Won trả tiền taxi bằng tờ 50.000 won cậu đã trộm từ ví của Hyun Woo Jin rồi về nhà kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nào từ anh. Với tính cách của anh, anh sẽ không đuổi theo cậu hay liên tục gọi điện để tra hỏi về việc bỏ trốn.

Cởi áo khoác ra, cơ thể căng thẳng ướt đẫm mồ hôi. Sự cương cứng đã giảm đi phần nào, nhưng cảm giác tê dại khi nâng hông vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu đi tắm. Đứng dưới vòi hoa sen dội nước nóng, cậu chạm vào phía dưới. Cậu vuốt xuống và nhớ lại tiếng thở dồn dập bên tai mình.

Hyun Woo Jin đã nói rằng anh sẽ trừng phạt cậu bằng âm luật trầm bổng như tiếng dây đàn trầm. Cậu muốn bị anh trừng phạt. Cậu muốn anh trừng phạt cậu, trừng phạt cậu đau đớn và rát bỏng, trừng phạt cậu thật đau, thật đau.

Hae Won run rẩy môi, vuốt ve cái đang cương cứng dữ dội. Tiếng vọng của cơ bắp rắn chắc như muốn nổ tung vì hưng phấn vẫn còn trên toàn bộ các ngón tay và lòng bàn tay cậu. Cái thứ của người đàn ông mà chỉ cần kích thước và độ cứng thôi cũng đủ khiến người ta thèm muốn, đang hưng phấn vì cậu mà như sắp xé rách quần.

Huống chi đó lại là của Hyun Woo Jin. Cậu nhớ lại đôi mắt sâu thẳm như vẽ của anh. Sống mũi thẳng tắp và nhân trung bên dưới, đôi môi mềm mại và ướt át, chiếc cằm kiên định và dứt khoát.

Hyun Woo Jin vừa bị cậu chạm vào đã quỵ gối xuống như vừa bị ai đó đá vào ống chân và thở ra một hơi đầy kỳ lạ. Hae Won nhớ lại khoảnh khắc đó. Cậu muốn hôn anh.

“Ah.. Ah………………

Một thứ gì đó cuốn lấy toàn thân cậu. Một thứ gì đó nóng bỏng trào dâng.

“Hà, hà……………….”

Hae Won thở dốc và tựa trán vào vách buồng tắm. Thứ đang âm ỉ làm ướt phía dưới cùng dòng nước chảy xuống. Ý thức của cậu dần trở nên mụ mẫm.

Tắm xong, cậu thay đồ ngủ. Hae Won cầm điện thoại lên và nằm xuống giường như một thói quen. Cậu kéo chăn lên tận mặt. Cậu cảm thấy thiếu thiếu gì đó, và cơn khát khô cổ dù đã được giải tỏa vẫn không biến mất.

Phía dưới vẫn còn đang run rẩy. Cậu thậm chí còn không biết đó là tim cậu đang run, hay là chỗ đó đang run nữa. Cảm giác xa lạ như thể đã uống nhầm thuốc khiến cơ thể không còn là của mình trôi nổi khắp cơ thể. Hae Won chợt nhận ra rằng đây được gọi là phát tình.

Trong trạng thái đó, cậu định buông lỏng ý thức đang chập chờn thì chiếc điện thoại trên tay cậu rung lên. Hae Won giật mình mở to mắt. Là Hyun Woo Jin.

“Alo.”

-Cậu làm cái trò gì đấy.

Giọng anh đang tức giận. Có vẻ như anh vẫn chưa biết về hành vi ăn trộm – lục ví và lấy đi 50.000 won. Ngoài hành vi trộm cắp ra thì cậu chưa làm gì khiến anh phật ý cả. Hyun Woo Jin là kiểm sát viên nên anh đương nhiên sẽ nhạy cảm với hành vi phạm pháp là trộm cắp.

“Ngày mai tôi có buổi biểu diễn.”

-tôi đã bảo là sáng mai sẽ đưa cậu đến tận nơi rồi còn gì.

“Sao tôi có thể ở cùng với người đang muốn ăn thịt tôi chứ. Buổi biểu diễn ngày mai thì sao.”

Hae Won là một người chuyên nghiệp. Cậu phải duy trì một tình trạng tốt nhất để sáng mai đến phòng hòa nhạc, chuẩn bị cho buổi biểu diễn và cả buổi diễn tập nữa. Cậu là một nhân viên văn phòng phải giữ lời hứa với tổ chức trả lương cho cậu hàng tháng. Nếu muốn tiết kiệm tốt thì chỉ có cách làm việc thôi. Cậu không thể qua đêm ở khách sạn với một người đang say máu muốn ăn thịt mình. Không phải là cậu sợ hãi bỏ trốn, mà là cậu đang phát huy tinh thần chuyên nghiệp.

-Ai, tôi à? Ai ăn thịt cậu?

“Tôi không ngờ chỉ chạm một chút thôi mà anh lại thành ra thế.”

Hà………………. Về đây ngay.

“Tôi đang nằm ngủ rồi.”

-Mau về đây.

“Mai tôi phải ra ngoài sớm.”

Có vẻ như anh vẫn còn ở khách sạn.

-Khi nào cậu mới kể cho tôi nghe. Chắc tôi phải chuẩn bị tinh thần trước thôi.

Giọng anh như thể sắp bị đau tim đến nơi.

“Chẳng phải anh là người chu đáo sao.”

-tôi không ngờ nó lại đến mức đó. Nó khác cấp độ so với lúc tôi muốn lao vào cậu sau khi xem cậu chơi đàn. Một trình độ khác hẳn.

“Anh đang giả nai đấy à, hay là thật sự ngây thơ vậy?”

-tôi cũng không hiểu nổi nữa. Tôi không phân biệt được là tôi hưng phấn vì kỳ vọng cậu sẽ nài nỉ tôi như thế nào, hay là chỉ đơn thuần là hưng phấn thôi.

-Vậy nên mau về đây đi.

Giọng anh nhẹ nhàng áp bức. Mau về đây, đến bên anh đi.

“Tôi phải ngủ.”

Cậu muốn nghe giọng anh thêm nữa. Giọng trầm thấp kích thích những nơi nhạy cảm. Khoảnh khắc đó cậu cảm thấy khó thở. Hae Won từ từ chạm vào phía dưới. Cậu cố gắng không gây ra tiếng động và nhét tay vào trong quần lót. Anh không nói gì cả. Hae Won nhắm mắt lại và hỏi:

“Anh sẽ trừng phạt tôi thế nào?”

-Gì cơ?

“Anh sẽ trừng phạt tôi như thế nào. Anh bảo sẽ trừng phạt tôi rất đáng sợ mà.”

Tất nhiên là rất đáng sợ rồi. Sẽ khiến cậu không thể nghĩ đến những suy nghĩ vô ích nữa.

Giọng anh đồng thời kích thích sự căng thẳng và chóng mặt của Hae Won.

“Tôi không nghe lời ai cả, tôi còn không nghe lời bố  nữa, anh sẽ trừng phạt tôi thế nào?”

-Tôi sẽ khiến Moon Hae Won cậu phải bò bằng bốn chân và van xin tôi.

“Bò bằng bốn chân………………?”

-Đúng vậy, cậu sẽ phải quỳ bằng bốn chân và van xin như một con chó. Sau khi bị tôi trừng phạt một cách rất đáng sợ, ai rồi cũng sẽ tè dầm ra quần và van xin tôi cả thôi.

Hae Won xoay người. Cậu nằm sấp trên giường. Cậu không dùng tay chạm vào mà chỉ di chuyển hông. Cậu cọ xát phần dưới cơ thể vào tấm nệm giường được làm hoàn toàn bằng thủ công. Cọ xát vào nó khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, và nó kích thích hơn là trực tiếp chạm bằng tay. Từ từ lắc hông, Hae Won áp điện thoại vào tai và thì thầm:

“Tôi mà, làm vậy, tôi mà…… Nghe lời anh chắc?”

-cậu sẽ là người yêu cầu trước thôi.

Dù chỉ là giọng nói được nghe qua điện thoại, nhưng vẫn có một sự gợi cảm đậm đặc.

“Tôi………………. Tuyệt đối không bao giờ làm trước. Tuyệt đối.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo