Into The Thrill - Chương 50

Đó là buổi sáng ngày diễn. Hae Won đã hẹn giờ báo thức từ trước để không quên lịch trình diễn tập.

Cậu mở mắt bởi tiếng chuông báo thức. Ánh nắng ban mai tràn vào qua khe hở giữa hai mảnh rèm. Bầu trời trong xanh không một gợn mây chói lòa.

Hae Won che mắt và bực bội lật người. Cậu uể oải duỗi thẳng tay chân, hoàn toàn mất hết sức lực, chẳng muốn làm bất cứ điều gì.

Tình trạng cơ thể cậu tệ hại. Cậu muốn hủy bỏ lịch trình. Diễn hay gì gì đó, hôm nay cậu không muốn làm gì hết. Tay chân nặng trịch như đeo chì. Ngay cả khi có ai đó kề dao vào cổ cậu, cậu cũng không muốn dậy, nhưng vì tiếng chuông báo thức quá khó chịu nên cậu không còn cách nào khác là phải rời khỏi giường.

Hae Won rất nhạy cảm với âm thanh, và tiếng chuông báo thức thực sự là một tiếng ồn cậu không muốn nghe chút nào. Cậu nhặt chiếc điện thoại rơi dưới sàn và tắt báo thức, tiếng ồn ào lập tức tan biến. Rồi ánh mắt Hae Won dừng lại ở đôi chân trần của mình đang thõng xuống khỏi giường. Cậu hoàn toàn không mặc gì.

Những chuyện đêm qua lướt qua trong đầu cậu. Lâu lắm rồi cậu mới hưng phấn đến vậy. Đối với Hae Won, tình dục chỉ là một sự vùng vẫy mệt mỏi để xoa dịu ham muốn thể xác nhất thời.

“Aaa…”

Sự hưng phấn không thể kiểm soát trào dâng, cuốn lấy toàn thân cậu như một cơn lốc. Lý trí tan biến. Cậu biết anh đang nhìn, nhưng vẫn không dừng lại. Ánh mắt dõi theo cậu khiến da thịt cậu ngứa ran. Một sự run rẩy không hề khó chịu. Hyun Woo Jin có một ánh mắt mà trong đó sự căng thẳng và khoái cảm không thể phân biệt được.

Quả nhiên, cậu nhặt chiếc quần vứt bừa bãi trên sàn, như một cái vỏ, rồi mặc vào.

Hae Won ngồi dậy và dọn dẹp giường. Cậu phủi và trải tấm ga giường, rồi khựng lại. Đồ chơi không thấy đâu. Cậu lật tung ga giường, kiểm tra cả trên và dưới nệm, nhưng vẫn không tìm thấy.

Tối qua mình đã để nó trong ngăn kéo sao?

Cậu mở từng ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường ba tầng, nhưng nó cũng không có ở đó. Không dễ để tìm được một món đồ chơi mà cậu thích đến vậy.

Hae Won gọi cho Hyun Woo Jin. Anh ta không bắt máy. Cái giọng điệu cằn nhằn tự nhiên bật ra rằng chính cậu cũng có thèm bắt máy đâu mà còn đi bảo ai kia phải lắng nghe và bắt máy cho đàng hoàng. Đến cuộc gọi thứ ba thì cuối cùng anh ta cũng nghe.

-Đang họp. Cúp máy đây.

Chưa kịp thốt ra ba âm tiết “chờ một chút”, cuộc gọi đã bị Hyun Woo Jin đơn phương kết thúc. Cậu trố mắt nhìn vào màn hình. Thời gian cuộc gọi là 2 giây.

Lúc đó là tám giờ sáng. Họp từ tám giờ sáng là bóc lột sức lao động rồi. Cậu liên tục gọi cho anh ta. Đến cuộc gọi thứ ba thì có giọng nói thông báo rằng khách hàng đã tắt nguồn điện thoại. Hae Won gửi tin nhắn cho anh ta.

[Anh lấy đồ chơi của tôi đi à? Trả lại đây. Tôi thích nó đấy. Thỉnh thoảng còn dùng.]

Sau khi gửi tin nhắn cho Hyun Woo Jin, cậu ném thẳng điện thoại lên giường trút giận vô cớ.

Cậu tắm rửa rồi trộn ngũ cốc với sữa ăn sáng. Thời tiết se lạnh nhưng vì thường đi taxi nên cậu không mặc dày. Thay vào đó, cậu nhất định phải đeo găng tay. Cậu khoác chiếc áo khoác màu nâu đậm.

Cầm theo violin rồi rời khỏi căn hộ. Cậu ghé tiệm giặt là ở tầng một lấy bộ vest đã gửi mấy ngày trước. Cậu định mặc nó trong buổi biểu diễn hôm nay. Cho đến lúc đó, Hyun Woo Jin vẫn chưa trả lời.

Cho đến khi cậu bắt taxi đến phòng hòa nhạc, anh ta vẫn không liên lạc. Vì là ngày diễn và có buổi tập sáng sớm nên các thành viên dàn nhạc, đội ngũ thiết bị, đội ánh sáng, đội âm thanh và nhân viên hỗ trợ đều được huy động, phòng hòa nhạc đã đông nghẹt người.

Hae Won nhấm nháp ly cà phê mang đi và ngồi vào chỗ, sắp xếp nhạc cụ. Cậu kiểm tra tình trạng của bốn dây và kiểm tra cả cây vĩ. Lông vĩ của dàn nhạc bị đứt nhiều nên không thích hợp cho buổi biểu diễn hôm nay. Cậu lấy cây vĩ dùng cho độc tấu và bôi nhựa thông.

Trong khi chà nhựa thông lên lông vĩ, Hae Won cứ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên giá nhạc. Bình thường trong lúc tập luyện cậu sẽ tắt máy hoặc để rung rồi bỏ vào túi và quên mất, chứ chưa bao giờ để ý đến điện thoại như vậy.

Đến khi nhạc trưởng đến và Henry Chang xuất hiện sau cùng với vẻ mặt ngái ngủ, điện thoại vẫn không có gì thay đổi. Hae Won tắt nguồn máy rồi bỏ vào túi.

Không thành viên nào trong dàn nhạc không hiểu tiếng Anh của nhạc trưởng, nhưng phiên dịch viên luôn túc trực.

“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ phần mà hôm qua tôi đã nhắc nhở.”

Phiên dịch viên truyền đạt lời của nhạc trưởng một cách rành mạch. Nhạc trưởng tỏ vẻ khó chịu trước tiếng ồn ào của đội ngũ nhân viên đang di chuyển bận rộn ở khu vực khán giả, và phiên dịch viên lớn tiếng yêu cầu họ giữ trật tự. Khi xung quanh im lặng, toàn bộ dàn nhạc bắt đầu lên dây cót theo âm La của oboe.

Bản Concerto cho Violin giọng D trưởng Op. 77 của Brahms là một tác phẩm mà Hae Won cũng rất thích và mong muốn được hòa tấu cùng một ngày nào đó. Nó kịch tính và hùng vĩ.

Có vẻ như đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Henry Chang tại Hàn Quốc nên đài truyền hình đã cử người đến quay phim. Một phóng viên thông thạo tiếng Anh đi theo Henry Chang và đặt câu hỏi, còn người quay phim thì ghi lại mọi hành động của anh ta. Hae Won cố tình tránh mặt họ vì sợ mình sẽ bị lọt vào ống kính dù không ai quay cậu cả.

Mắt đọc bản nhạc và tay kéo vĩ theo nhịp điệu của nhạc trưởng. Khi đến phần solo, giai điệu Guarneri của Henry Chang vang vọng khắp phòng hòa nhạc vắng khán giả.

Khi buổi tập buổi sáng kết thúc, nhà ăn đã chuẩn bị bữa trưa buffet. Lúc đó Hae Won mới bật điện thoại lên xem.

Dự đoán của cậu không sai một ly nào. Không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn. Chỉ có tin nhắn rác về khoản vay và tin nhắn quảng cáo ưu đãi thẻ tín dụng.

Hae Won vừa ăn trưa vừa cầm điện thoại trên tay như thể đang mong chờ một cuộc gọi quan trọng.

Cậu nên nhắc anh ta rằng hôm nay là ngày biểu diễn. Hôm qua cậu đã nói rõ ràng rồi, nhưng có lẽ anh ta đã quên mất, nên bây giờ cậu nên gửi tin nhắn nhắc nhở thì hơn. Bình thường, nếu cậu gọi điện mà anh ta không bắt máy được thì anh ta nhất định sẽ gọi lại khi có thời gian.

Hae Won quên mất rằng cậu đã gọi cho anh ta vì món đồ chơi, và bắt đầu tức giận vì việc anh ta không liên lạc gì vào ngày biểu diễn, dù cậu vốn dĩ không có ý định mời anh ta.

Muốn nghe giọng anh ta ngay lập tức, nhưng việc không liên lạc được không phải là chuyện một ngày mà chỉ mới nửa ngày thôi, Hae Won đã cuống cuồng như người bị rối loạn lo âu, dùng dĩa đâm mạnh vào đĩa salad như muốn nghiền nát nó.

Không phải cậu muốn chơi trò mèo vờn chuột mà anh ta ghét, nhưng bỗng dưng Hae Won nảy ra một suy nghĩ rằng Hyun Woo Jin có lẽ đã chán thái độ không chịu nhượng bộ vì sĩ diện của cậu.

Mình đã sai lầm rồi sao?

Có vẻ như không có điều gì trên đời này mà Hyun Woo Jin phải tiếc nuối cả. Anh ta có ngoại hình và khí chất như vậy, ánh mắt khiến lồng ngực Hae Won thắt lại.

Anh ta thông minh và dịu dàng, nhưng đôi khi lại có ánh mắt hoang dã khiến người ta căng thẳng ngay lập tức, sự khác biệt giữa vẻ ngoài đó và dáng vẻ thường ngày khiến Hae Won sởn gai ốc. Đó là những điều kiện ngoại hình hoàn hảo để gây áp lực cho tội phạm. Lúc sắc bén, anh ta gợi nhớ đến một kiếm khách chỉ cần lướt qua cũng có thể chết người. Anh ta là một người đàn ông không có kẽ hở để len vào.

Đêm qua Hae Won cảm thấy kính phục anh ta. Nhìn anh ta nhẫn nhịn như một tu sĩ khổ hạnh dù đã đến mức đó, Hae Won mới thực sự cảm nhận được sự thật rằng Hyun Woo Jin lớn hơn cậu tận sáu tuổi. Không phải là không thể chịu đựng được, mà là không cần phải chịu đựng. Cái thứ đó có là gì đâu, tại sao Hyun Woo Jin lại ám ảnh đến vậy cậu không thể hiểu được.

Điều quan trọng không phải là cơ thể mà là trái tim, anh ta đã nói như vậy khi nắm chặt tóc Hae Won. Tình cảm đó dành cho Hyun Woo Jin đã nảy sinh từ khi Jin Young che chở cậu sau lưng.

Cậu không thể thề bằng một lời hứa viển vông như vĩnh cửu, nhưng trước mắt, ít nhất là bây giờ, trái tim là quan trọng nhất, và cậu không muốn người khác. Cảm giác tội lỗi mơ hồ với Tae Shin hay sự áy náy vô nghĩa cũng trở nên vô dụng sau đêm qua. Việc ý thức về điều đó chỉ là hành động chế nhạo anh ta. Anh ta đã chết, và cậu liên tục hợp lý hóa việc hai người gặp nhau sau khi anh ta chết. Việc Hae Won cảm nhận Hyun Woo Jin như thế nào không liên quan gì đến Tae Shin cả.

Cậu hối hận muộn màng rằng đêm qua lẽ ra mình nên nói câu trả lời mà anh ta muốn nghe. Để nghe được giọng anh ta, cậu phải là người gọi trước, và Hae Won đã gọi cho anh ta gần mười cuộc rồi.

Bây giờ cậu không muốn gọi nữa. Hae Won chưa bao giờ phải hạ mình gọi cho ai trước vì thèm nghe giọng người đó. Nếu có thể thì cậu muốn tiếp tục không làm những việc mình chưa từng làm. Cậu không muốn thay đổi thái độ vì Hyun Woo Jin.

Ai tiếc nuối thì người đó gọi thôi.

Hae Won trừng mắt nhìn chiếc điện thoại. Đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cuộc gọi vẫn không đến.

“Họp hành gì mà… không ăn cơm luôn à.”

Sắp đến giờ biểu diễn mà anh ta vẫn không liên lạc.

Hae Won thay bộ vest đen đã chuẩn bị sẵn. Áo sơ mi đen và quần đen. Hầu hết các thành viên dàn nhạc đều mặc vest đen. Có người mặc áo sơ mi trắng bên trong áo khoác đen, có người không mặc áo khoác mà chỉ mặc áo sơ mi đen như Hae Won. Thống nhất màu đen là quy tắc bất thành văn.

Nếu mặc áo khoác mà đứng dưới ánh đèn thì sẽ bị đổ mồ hôi vì nhiệt từ đèn. Dù sao thì cậu cũng phải liên tục cử động cánh tay nên Hae Won hầu như không mặc áo khoác vì thấy vướng víu.

Ngồi trong phòng chờ, cậu nhìn màn hình chiếu cảnh khán đài trống rỗng và chiếc piano cô đơn trên sân khấu. Vẫn chưa đến giờ đón khách nên trong màn hình chỉ có các nhân viên đang bận rộn kiểm tra âm thanh và sân khấu.

“Lúc nãy có người thấy một phát thanh viên đến đấy, anh có thấy không? Chắc là đến phỏng vấn Henry Chang. Mặt bé tí.”

Một nghệ sĩ cello tốt nghiệp từ trường âm nhạc Manhattan nói. Hae Won khoanh tay và lắc đầu, rồi ngồi xuống ghế. Bên cạnh cậu, một nghệ sĩ viola đang dùng sáp để cố định tóc. Mắt Hae Won và anh ta chạm nhau trong gương. Người nghệ sĩ viola đeo kính gọng dày ngượng ngùng mở lời như đang biện minh dù chẳng ai hỏi gì cả.

“Nếu tóc lòa xòa xuống thì sẽ vướng víu.”

Tóc chưa từng lòa xòa xuống gây vướng víu, nhưng Hae Won cũng đưa tay về phía anh ta.

“Cho tôi mượn với. Tôi cũng đang lo lắng về kiểu tóc của mình đây.”

“Vâng, anh cứ dùng thoải mái.”

Hae Won bôi sáp đặc lên tay và tạo kiểu tóc. Khi vén tóc lên để lộ trán, cậu trông có vẻ hơi sến súa. Lúc Hae Won và nghệ sĩ viola ngồi cạnh nhau và chỉnh trang mái tóc để tạo kiểu gì đó đang thịnh hành dạo này, nghệ sĩ cello cũng lén chen vào giữa Hae Won và nghệ sĩ viola bảo để tôi bôi thử chút, thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo