Into The Thrill - Chương 61 - H

Cậu ngồi thụp xuống trên phần dưới của anh. Hae-won vặn eo như thể muốn rút gốc rễ của thứ mà cậu đang ôm bên trong ra. Lông mày anh chỉ hơi nhíu lại, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh không có nhiều thay đổi. Anh đã cương cứng đến mức sắp nổ tung và lờ đi cái nóng đang hừng hực bốc lên, lý trí và bản năng của anh đang chơi đùa riêng rẽ như những nhân cách khác nhau. Hae-won muốn kích thích anh.

“Em bắn được không? Ư, nếu được Hyun Woo-jin cho phép thì em mới được bắn… Hà, em bắn được không?”

” chút nữa đi.”

Anh nói một cách hờ hững. Khi Hae-won vặn eo vào bên trong, anh thúc từ dưới lên để lấp đầy cậu. Lông mu rậm rạp chạm vào da thịt nhạy cảm khiến cậu nhức nhối. Bàn tay anh chạm vào nhũ hoa đang sưng đỏ. Hae-won co rúm người lại, rụt vai. Anh tận hưởng thành bên trong đang siết chặt một cách đậm đặc. Anh ngửa cổ lên và vặn eo, anh túm lấy cằm cậu và kéo cậu xuống.

“Làm trong khi nhìn mặt anh đi.”

“Em không thích… Em không thích, em không, a…”

“Em có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn vào em anh cảm thấy vui vẻ.”

“…Em xinh đẹp à?”

“Ừ.”

“Hức, ư…”

Bàn tay anh ôm lấy má cậu. Cậu chạm mắt anh. Đôi mắt long lanh không bóng loáng của anh cướp đi tầm nhìn của cậu bằng một lực hút đáng sợ. Hae-won méo mặt và rên rỉ, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông.

Ngón tay cái của anh đang vuốt ve má cậu lướt qua môi Hae-won. Hae-won mút ngón tay anh. Hyun Woo-jin đánh vào mông Hae-won một tiếng “bốp” để ngăn đôi mắt cậu tự động nhắm lại.

“Nhìn anh mà làm.”

“Hức, ư… ư ưm…”

Cậu mím môi mút ngón tay và liếm láp bằng lưỡi. Phòng ngủ tràn ngập những tiếng rên rỉ dâm ô. Vì căn phòng đã được cách âm để âm thanh không thể thoát ra ngoài nên sắc tình đang cố gắng ăn tươi nuốt sống lẫn nhau không thể lan tỏa đi đâu mà đọng lại trong không khí, lấp đầy mắt và tai như ảo giác và ảo thanh.

Mặc dù không phải là những va chạm dữ dội khiến cậu thở dốc, nhưng việc cọ xát với anh bên dưới khiến cậu có cảm giác như đang cùng nhau chìm vào chất nhầy nóng bỏng và mềm nhũn, bơi lội một cách chậm rãi.

Hae-won cảm thấy não mình ướt át và rệu rã. Anh biết chính xác sở thích của cậu. “Cái của anh” ngày càng lớn hơn và độ cứng cũng rắn chắc hơn. Hae-won đâm người đàn ông vào vị trí mà cậu muốn. Mồ hôi nhễ nhại, da thịt bám chặt vào lòng bàn tay cậu đang chống lên ngực anh.

Hae-won đang ngắm nhìn khuôn mặt của Hyun Woo-jin một cách mới mẻ và ngưỡng mộ anh. Cậu dùng ngón tay chạm vào đường miệng mím chặt của người đàn ông. Cậu tô lại đường lông mày được vẽ một cách tỉ mỉ và hàng mi dày đặc đang khép hờ trên mắt.

Anh nhấc thân trên lên. Anh nhanh chóng ôm lấy eo Hae-won. Hae-won vòng tay ôm lấy cổ anh. Cậu áp môi mình lên môi anh. Một cơn đau nhói xuất hiện trên đôi môi nóng hổi. Cậu đẩy lưỡi vào miệng anh và liếm người đàn ông.

Cậu vừa điên cuồng hôn anh và va chạm phần dưới của mình, thì chiếc điện thoại của anh đặt trên bàn ăn rung lên “drrrr”. Hae-won rời môi ra và dụi má mình lên má Hyun Woo-jin rồi ghé môi vào tai anh nói:

“Điện thoại, a, điện thoại kêu kìa.”

“Kệ nó đi.”

“Hức, ư… ư… dễ chịu quá.”

Hae-won ép chặt cơ thể vào ngực anh, cong hông rồi chà xát dương vật đang bồn chồn của mình lên bụng Hyun Woo-jin. Cảm xúc và khoái cảm dâng cao đến tột độ, não cậu run lên. Anh ôm chặt lấy eo Hae-won, ấn hai khối thịt lại với nhau như muốn nén chặt hơn. Hơi thở đều đặn của anh cũng dần trở nên hổn hển.

Khi cậu nhấc người lên xuống như vậy, cả trước và sau cùng lúc được kích thích, một khoái cảm như dòng điện lan tỏa khắp người cậu.

“Em buồn tiểu, hà, muốn đi tiểu…”

“Chưa được.”

Đúng lúc đó. Điện thoại của anh lại rung lên. Hye-won nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn ăn với đôi mắt lờ đờ. Điện thoại bị đẩy trượt vì rung động, có vẻ như sắp rơi xuống sàn nhà. Nó đang từ từ trượt đi.

“Điện thoại… Điện thoại kêu tiếp kìa. Hức.”

Dường như anh đang để ý đến cuộc gọi đã đổ chuông hai lần khi anh không nói “Kệ nó đi”.

Không thể bỏ qua cảm giác sắp đến này. Không, một khoái cảm cực độ mà chắc chắn rằng cậu sẽ không thể cảm nhận lại lần nữa đang bao trùm anh và cậu. Những gì thể hiện ra giữa mỗi nhịp thở nóng lòng kia thật dâm loạn đến kinh khủng.

Tiếng rung của cuộc gọi đổ chuông nãy giờ đã dừng lại. Anh đặt Hae-won xuống giường. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi xõa tung trên trán cậu. Anh vắt chân Hae-won lên vai và nhấc đầu gối lên.

Đúng lúc đó. Điện thoại lại rung lên. Anh nghe thấy tiếng nên liếc nhìn lại phía sau. Dường như đó là một cuộc gọi mà anh không thể bỏ qua. Anh cứ ngoái đầu nhìn lại như thể đang bận tâm về nó. Anh có khả năng tự chủ để có thể dứt bỏ nếu anh muốn.

“Điện thoại kìa. Điện thoại… Anh nghe máy đi.”

Cậu đẩy tay anh bảo anh nhanh chóng nghe máy. Anh vẫn để chân cậu trên vai, cúi thân trên xuống khiến eo cậu cong lại như thể sắp gãy, và ngực anh chạm vào ngực cậu. Hae-won cảm thấy nghẹt thở và mặt cậu nóng bừng lên. Cậu nghe thấy tiếng điện thoại của anh rơi xuống sàn do rung liên tục, nhưng anh không quay lại. Và anh bắt đầu thúc mạnh.

“Hà, a! Á, ư!”

“Em bảo là, em buồn tiểu à? Hae-won, em là trẻ con à?”

“Hức, a, a, em buồn tiểu. Hà, em muốn… bắn. A ư, em… cho em bắn đi.”

Hae-won ôm lấy vai người đàn ông, lẩm bẩm vào tai anh bằng giọng rên rỉ một cách hỗn loạn rồi liếm lấy vành tai anh. Cử chỉ của anh trở nên hung bạo hơn. Tốc độ và cường độ đâm vào bên trong ngày càng mạnh hơn. Điện thoại lại rung lên nhưng anh phớt lờ. Các mạch máu trên trán vuông vức của anh nổi lên khi anh tập trung vào hành động này.

Hae-won nắm chặt lấy vai rắn chắc của Hyun Woo-jin đến mức các ngón tay cậu đau nhức. Cậu cảm thấy như mình sắp ngạt thở. Cằm cậu hất lên. Cảm giác xuất tinh dâng trào. Hae-won vặn vẹo đầu. Cậu phải bắn khi anh cho phép, nhưng cơ thể không ngoan ngoãn đã cảm nhận mất rồi. Một tiếng kêu rên rỉ bật ra. Ý thức và thần kinh cậu tan chảy như cháo. Hae-won bắn vào bụng anh, làm ướt bụng anh bằng thứ chất nóng hổi.

“A, a! Ư!”

Môi anh dán chặt vào gáy Hae-won đang run rẩy vì khoái cảm, lè lưỡi liếm lên một cách ẩm ướt rồi nhấc hông lên. Hae-won trượt tay xuống theo đốt sống cổ và cột sống nhô ra của Hyun Woo-jin khi anh cúi xuống.

“Hyun Woo-jin, em thích anh, anh Woo-jin…”

Giọng cậu thoát ra như thể có gió lùa vào. Anh khựng lại và đông cứng các cử động của mình ngay khoảnh khắc cậu thì thầm tên anh.

“…”

Bụng anh co giật khi anh xuất tinh. Cậu cảm thấy chất lỏng nóng hổi đang làm ướt bên trong mình. Anh xả đầy bên trong cậu, rồi hít một hơi thật sâu. Ngực anh phập phồng gấp gáp.

“Hà… hà…”

Hyun Woo-jin nhìn xuống Hae-won. Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ửng hồng của cậu một cách sắc bén khi ý thức và thể xác cậu đang lờ đờ ướt đẫm. Khi “của anh” đã đâm sâu rút ra, tinh dịch ấm nóng cũng chảy ra cùng. Cậu ôm lấy lưng anh, người đang cố gắng nhấc thân trên lên. Hyun Woo-jin do dự điều gì đó trong giây lát rồi ôm lại Hae-won.

“Anh… anh Woo-jin.”

Hyun Woo-jin bảo cậu gọi anh như vậy, nhưng anh có vẻ không quen với Hae-won đang nhanh chóng thu hẹp khoảng cách vật lý giữa hai người và tiến sát lại gần anh. Bàn tay to lớn chậm rãi tiến đến gáy của Hae-won. Bàn tay do dự một lúc rồi từ từ vuốt ve gáy cậu.

Anh ôm Hae-won để an ủi cậu đang vật lộn mãi không thoát ra được dư âm của việc xuất tinh, rồi rời người ra và đứng lên. Hae-won ngước nhìn anh. Hyun Woo-jin vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hae-won.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại chút nhé.”

Anh kéo khóa quần lên, không mặc áo trên mà cầm điện thoại rơi trên sàn rồi rời khỏi căn hộ.

Hae-won cảm thấy hơi ngây người rồi ngã người xuống giường, kéo ga giường che đi cơ thể trần trụi. Cậu cảm nhận được dấu vết của Hyun Woo-jin đang chảy ròng ròng, làm ướt giữa hai chân cậu.

Rất lâu sau anh vẫn chưa trở lại. Cậu lo lắng rằng anh sẽ làm gì nếu anh gặp ai đó trên hành lang trong tình trạng bán khỏa thân như vậy, và ngay cả khi anh không gặp ai, thì thời tiết cũng quá lạnh để anh mặc phong phanh như vậy và gọi điện lâu như thế ở bên ngoài. Cậu nghĩ rằng cậu nên mang quần áo cho anh, Hae-won chậm chạp đứng dậy thì anh vừa vặn bước vào. Anh nhún vai như thể đang lạnh.

“Anh không lạnh à? Anh ra ngoài với bộ dạng đó mà gọi điện lâu thế làm gì?”

Anh tiến thẳng đến chỗ Hae-won và chui vào trong giường. Anh vén ga giường lên rồi chui vào và ôm lấy cơ thể trần trụi của Hae-won. Cơ thể Hyun Woo-jin lạnh như băng. Hae-won kinh hãi vì nhiệt độ lạnh lẽo nên rụt cả sống lưng lại.

Hyun Woo-jin ôm Hae-won và cọ môi lên xương quai xanh cậu. Môi và mặt anh đều quá lạnh. Hae-won vòng tay ôm lấy vai anh và vội vàng vuốt ve tấm lưng trần bằng bàn tay nóng ran. Anh ôm chặt Hae-won và run lên.

“Đừng có lây cảm lạnh sang em đấy.”

“Anh còn chẳng nhớ lần cuối mình bị cảm là khi nào.”

Anh đáp lại lời cảnh báo của Hae-won. Bàn tay Hyun Woo-jin vuốt dọc sống lưng Hae-won rồi xuống mông và đùi cậu. Anh ôm cậu một lúc lâu, và chẳng mấy chốc cái lạnh đã tan biến và nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại.

“Không phải việc gấp à?”

Anh lắc đầu đáp lại ám chỉ của Hae-won rằng anh không phải đi sao. Anh khác hẳn so với cái vẻ phũ phàng khi anh quay lưng bước đi vào sáng sớm. Anh đang nép vào ngực cậu rồi ngẩng mặt lên. Hae-won chạm mắt anh.

“Lúc nãy em đã nói gì?”

“Gì cơ ạ?”

“Em đã gọi anh là gì ấy.”

“…Em á?”

“Ừ.”

“Người lớn tuổi ạ?”

“Không phải cái đó, em gọi anh khiến tai anh ngứa ngáy ấy.”

“Ông cụ ạ, ông nội ạ. Chú ạ.”

“Có vẻ đó là cách gọi chỉ thốt ra khi dễ chịu quá đến mức sắp bắn à?”

Có vẻ như anh muốn bằng mọi giá được nghe lại cách gọi đó nên anh đã chuẩn bị tư thế. Hae-won vội vàng ôm lấy cổ Hyun Woo-jin.

“Anh.”

“Gọi anh bằng tên xem nào.”

Có vẻ như anh rất thích điều đó. Nhắc mới nhớ, anh đã xuất tinh khi cậu gọi anh như vậy. Anh dường như được trang bị một lớp áo giáp bằng thép, nhưng lại có một sự yếu đuối bất ngờ trong kẽ hở đó.

“Chú Hyun Woo-jin ạ. Ông nội Hyun Woo-jin ạ.”

Tay anh siết chặt mông cậu đến mức đau nhức. Hae-won hét lên một tiếng “Á!”.

“Anh Woo-jin.”

“…Đúng rồi đấy.”

“Anh, anh Woo-jin.”

“…”

“Anh Woo-jin ạ.”

“Từ giờ trở đi cứ gọi anh như vậy đấy.”

“Vâng ạ, cụ tổ ạ.”

Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của anh vì đang ôm anh, nhưng cậu có thể biết đôi môi anh đang mỉm cười qua sự rung động của không khí.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo