Into The Thrill - Chương 62 - chap 43 manhwa

Hae-won kéo chiếc áo cổ lọ lên tận cằm để che đi những vết thương Hyun Woo-jin để lại trên cổ cậu. Cậu khoác áo ngoài và đeo găng tay. Mấy ngày nay cậu còn chẳng thèm lấy vĩ cầm ra khỏi hộp.

Chỉ mới có mấy ngày thôi, nhưng chưa bao giờ cậu bỏ tập lâu như vậy. Vì dàn nhạc đang trong kỳ nghỉ sau buổi biểu diễn định kỳ (người chỉ huy không thường trực sẽ về nước nghỉ ngơi trong thời gian này) nên không có lý do gì để cậu lấy vĩ cầm ra, và trên hết là Hyun Woo-jin đã cản trở cậu quá nhiều.

Nếu liên lạc một lần, thì trước đây cậu có thể gặp anh một lần một tuần, lâu thì mười ngày một lần, thậm chí là hai tuần một lần. Hyun Woo-jin dường như không bận rộn như cậu nghĩ.

Anh liên tục đến căn hộ của Hae-won. Anh không hề quan tâm cho dù chiếc điện thoại réo gọi anh đến đâu. Cậu nhận ra rằng anh đang chiều theo cậu qua phong cách giao hoan của Hyun Woo-jin, người đè nén cậu ba lần bằng sự ép buộc có chừng mực.

Anh cố gắng hết sức để không làm những điều Hae-won không thích, và anh nhường nhịn cậu hai lần như vậy, rồi lại siết chặt cậu một cách mạnh mẽ một lần, đến mức cậu khóc lóc đến khản cả cổ nhưng anh vẫn không dừng lại và chiếm hữu cậu theo cách mà anh theo đuổi.

Hae-won không ghét anh. Cậu ngày càng thích tất cả mọi thứ về anh. Anh có vẻ lạnh lùng nhưng lại yếu đuối, có vẻ lạnh giá nhưng lại ấm áp, có vẻ đáng sợ nhưng đôi khi lại đáng yêu.

Hae-won đeo vĩ cầm lên vai và rời khỏi căn hộ. Cậu dự định sẽ ghé qua nhà ăn trưa rồi đến phòng tập của trung tâm hòa nhạc. Cậu bắt taxi và đến nhà mình. Người giúp việc niềm nở chào đón Hae-won. Cô cẩn thận đặt cây vĩ cầm của Hae-won xuống vị trí mà cô luôn đặt nó.

“Tưởng tao không biết bố mày nói dối à? Tao biết hết mấy cái mà ông ta lén đút cho mày đấy. Đã mấy tháng rồi mày không xin tiền rồi hả con?”

Giọng nói sắc bén của mẹ kế vang lên từ phòng khách. Người giúp việc nháy mắt với Hae-won rồi xoa dịu cậu bằng ánh mắt kiểu như xin cậu thông cảm vì hôm nay bà ấy đặc biệt nhạy cảm rồi đi vào bếp.

Mẹ kế đang ngồi trên ghế trong phòng khách, trải hoa tươi lên trên tờ báo rồi cắm hoa.

Hae-won đã lâu không gặp bà đến mức cậu nhìn bà với đôi mắt kiểu như bà ta là một người phụ nữ có ngoại hình như thế này à. Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của cậu nên nhíu mày vẻ khó chịu.

“Bố đâu ạ?”

“Đi đánh golf rồi. Bảo là đi đánh một vòng rồi đi tắm xông hơi nên chắc phải đến tối mới về.”

Mẹ kế nói gì đó, nhưng Hae-won đã không nghe sau khi ném ra câu hỏi.

Đêm qua Hyun Woo-jin đã nói một điều kỳ lạ.

“Năm nay em hai mươi chín tuổi đúng không?”

“Vì biết anh già rồi nên đừng có nhấn mạnh nữa, ông cụ ba mươi lăm tuổi ạ.”

Việc từ hai mươi tám tuổi thành hai mươi chín tuổi không phải là một phép cộng đơn giản như người ta nghĩ. Chỉ cần qua một năm nữa thôi là con số đầu tiên trong tuổi của cậu sẽ thay đổi và cậu sẽ ba mươi tuổi. Con số đầu tiên thay đổi và cậu trở thành ba mươi tuổi. Năm nay là năm cuối cùng Hae-won hai mươi mấy tuổi. Cậu hai mươi chín tuổi.

“ước gì em nhanh ba mươi tuổi.”

“Em không thích đâu, ba mươi là thành người lớn tuổi rồi mà.”

“Dù sao thì. Từ ngày mai cứ coi như em ba mươi tuổi đi. Đừng có hai mươi chín nữa.”

Đó là một lời nói phi logic không giống anh chút nào. Nó không phải là sự nũng nịu, cũng không phải là một câu đùa, mà nó nghe như một lời thỉnh cầu. Anh siết chặt cánh tay đang ôm Hae-won từ phía sau và thở sâu.

Hae-won đã vô tình đạt đến tuổi của người vợ chưa cưới đã qua đời của anh. Tae Shin cũng hai mươi chín tuổi. Dù anh có cố ý hay không, họ đều bị Hyun Woo-jin nuốt chửng vào năm hai mươi chín tuổi.

Ngay khoảnh khắc cậu nhận ra rằng anh đang nhớ đến và ý thức được độ tuổi của người vợ chưa cưới đã qua đời, cậu không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn. Không phải là Hae-won mà là một người khác đang ghim chặt trong tim anh như một mảnh thủy tinh. Hae-won chưa từng nghe Hyun Woo-jin nói về người vợ chưa cưới đó dù chỉ một lần.

“đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”

“Dạ?”

“đang nghĩ gì đấy. Với lại, sao gầy thế này? bỏ bữa à?”

“Chắc tại con thấy lười nên không ăn nên hơi gầy .”

Hae-won hờ hững vuốt má. Mẹ kế nhìn cậu như thể bà ấy cảm thấy kỳ lạ. Vừa nghe bà ấy nói thôi cậu đã nổi đóa lên, rồi bắn trả những lời độc địa hơn những lời bà ấy vừa thốt ra là những việc mẹ kế và Hae-won thường làm khi gặp nhau.

“Ở lại ăn trưa rồi hẵng đi. Bày biện xong hết rồi, đừng có lại chuồn mất đấy.”

“Con đã định ăn rồi mới đi mà.”

Hae-won mệt mỏi ngả đầu vào thành ghế và duỗi thân trên ra. Dù cậu không muốn nhìn mặt bà ấy, nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái vì dù sao đây cũng là nhà. Việc mẹ kế không hề kiềm chế cơn giận và vẫn chỉ nói những lời cay nghiệt khiến cậu cảm thấy thoải mái vì mọi thứ vẫn không thay đổi. Cửa phòng ngủ mở ra và Hae-jung thò đầu ra nhìn cậu. Hae-won vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh chiếc ghế cậu đang ngồi và ra hiệu cho cô bé lại gần. Hae-jung nhanh chóng mở cửa và chạy đến chỗ cậu.

“Hae-jung, cẩn thận ngã đấy!”

Mẹ kế cằn nhằn gì đó, nhưng Hae-jung vẫn cứ chạy đến ôm Hae-won. Bà xén tỉa hoa và bĩu môi.

“Hai đứa thân nhau từ bao giờ vậy?”

“Từ khi hai người bị bắt vào viện kiểm sát ạ.”

“Trời ơi, sao tự nhiên lại như sét đánh ngang tai thế? Tóm lại là cái hệ thống tư pháp của nước ta có nhiều vấn đề lắm. Bắt giam người vô tội rồi bới lông tìm vết cho đến khi tìm ra thứ gì đó. Người phạm tội thì nhan nhản khắp nơi mà lại bỏ mặc rồi đi hành hạ người khác, tao hỏi bố mày lập phòng nhì có bất hợp pháp không thì bảo là không. Bình đẳng giới là cơ sở của chế độ một vợ một chồng, nhưng nó chỉ là một chế độ xã hội chứ không bị ràng buộc bởi luật pháp, bảo là quan hệ ngoài hôn nhân thì dễ gây tranh chấp nên tốt hơn là nên phân chia tài sản trước đi…”

Bà đang luyên thuyên thì ngậm miệng lại. Chính bà mới là người ngoài hôn nhân, và Hae-jung mà Hae-won đang ôm chính là con riêng. Nhưng mẹ kế lại lo lắng về người con riêng mà có thể bố cậu sẽ tạo ra thêm.

“Ai bảo thế ạ?”

“Ai bảo là sao, kiểm sát viên bảo thế chứ ai? Anh ta bảo vì đã có con trai với vợ trước rồi nên tài sản sẽ về tay con trai thôi, còn gì. Với tao thì chỉ cần có Hae-jung rồi hai mẹ con đủ ăn là được. Tao chưa từng tơ tưởng đến tài sản của bố mày đâu.”

“…”

“Anh ta từ từ dồn người ta vào chân tường, suýt chút nữa là kể hết tất cả những việc ba cậu đã làm. Nhưng mà vị công tố viên đó đúng là điển trai thật. Ánh mắt của anh ta tràn đầy hào hứng. Tôi…”

Điều đó có nghĩa là Hyun Woo-jin biết sơ qua về hoàn cảnh gia đình phức tạp của Hae-won.

Hae-won đã nói dối Lee Jin-young rằng cậu là một sinh viên đại học bỏ nhà ra đi vì không muốn về nhà rồi sống trong căn hộ của anh ta. Hyun Woo-jin đã biết rõ lý do cậu không muốn về nhà và căm ghét nó, và anh cứ nói mãi về những mâu thuẫn dai dẳng giữa bố và cậu như một câu chuyện quen thuộc.

Có lẽ bà mẹ kế đang coi trình độ nhận thức của Hae-won, người ghét nhìn mặt bà ấy và người bố liên tục tạo ra hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác ở bên ngoài, như một đứa trẻ.

Hae-won xấu hổ quá nên dùng lòng bàn tay khô khốc vuốt lên mặt.

“Thưa phu nhân, bữa ăn đã chuẩn bị xong ạ.”

“Ăn cơm rồi đi chứ gì?”

“Con đã bảo là con ăn rồi đi mà. Hae-jung, đi thôi.”

Hae-won nắm tay Hae-jung và đi về phía bếp.

Sau khi ăn trưa xong, Hae-won rời khỏi nhà và được mẹ kế và Hae-jung tiễn. Có vẻ như bà mẹ kế đang lo lắng vì đã tùy tiện nhắc đến cái từ nhạy cảm là phân chia tài sản cho con riêng. Cho đến khi Hae-won rời đi, bà ấy đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng bà ấy và Hae-jung đáng thương như thế nào.

Với tính cách của bố cậu, ông ấy sẽ không bao giờ phân chia tài sản cho đến khi chết, và người mẹ kế sẽ phải nhìn sắc mặt của bố ngay cả khi đã ở cái tuổi đó và đốt cháy trái tim bà đen kịt. Cậu không cảm thấy mẹ kế đáng thương đến vậy, nhưng cậu cảm thấy tiếc cho Hae-jung.

Phòng tập vào ngày nghỉ yên tĩnh vì không có ai cả. Hae-won quẹt thẻ từ và mở khóa an ninh. Cậu bước vào bên trong. Cậu cảm thấy một sự lạnh lẽo nên đã bật lò sưởi. Cậu cởi áo ngoài ra và treo lên, rồi nằm sấp xuống sàn và chống đẩy cho đến khi không khí ấm lên. Cho đến năm ngoái, cậu vẫn có thể chống đẩy được ba mươi cái một cách dễ dàng, nhưng khi vượt quá hai mươi cái, cậu cảm thấy cơ bắp mình yếu đi và cánh tay cậu run rẩy. Cậu khó khăn lắm mới nhấc được thân trên đang nằm sấp dưới sàn lên rồi chống đẩy được hai mươi hai lần và đứng dậy.

Trước khi không khí trở nên ấm áp, cơ thể cậu đã nóng lên trước. Cậu soi mình trong gương của phòng tập. Cậu không cân thử cân nặng nên khó mà biết được liệu cậu đã gầy đi hay béo lên, nhưng dường như cậu đã hơi gầy đi. Cậu không thể không gầy được.

Cậu mệt mỏi đến mức không thể ngủ ngon giấc vì Hyun Woo-jin cứ xông vào gần như hai ngày một lần. Anh đến thì đến, đi thì đi, chẳng nói năng gì. Anh đến khi anh thích và đi khi anh bận. Hae-won không biết Hyun Woo-jin sẽ đến khi nào, nên cậu không thể đi đâu mà phải ở lì trong căn hộ.

Đã vài lần cậu ra ngoài rồi để anh phải chờ, và mỗi lần như vậy Hyun Woo-jin lại trở thành một người xa lạ và đáng sợ. Có một ngày anh đã khiến cậu tàn tạ đến mức không thể dậy nổi, vì vậy Hae-won đã tự nhiên báo cáo lịch trình hàng ngày của mình cho anh. Hôm nay cậu đã nhắn tin trước cho anh rằng buổi trưa cậu sẽ đi đâu, buổi chiều cậu sẽ đi đâu.

Cậu lấy vĩ cầm ra và thay dây G và A, những dây có âm thanh hơi lạc. Cậu điều chỉnh dây một lúc lâu rồi bôi nhựa thông lên vĩ. Cậu siết chặt lông vĩ để chúng căng ra. Cậu đeo vĩ cầm lên vai và thả lỏng tay bằng những kỹ thuật chơi cơ bản.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo