Into The Thrill - Chương 65

Người phục vụ đi ngang qua cạnh cậu và hỏi. Hae-won gật đầu. Cô mang đến cho cậu một chai soju vừa lấy ra từ tủ lạnh. Những giọt nước nhanh chóng đọng lại trên chiếc chai màu xanh lá cây phủ đầy sương giá.

Hae-won rót chai soju mới vào chiếc ly rỗng. Có vẻ như hình ảnh cậu ngồi một mình giữa đám đông đang ồn ào uống rượu đã kích thích lòng thương cảm của bà chủ quán.

Bà chủ liên tục quan tâm và mang hết thứ này đến thứ khác cho cậu khi bà đi ngang qua bàn của Hae-won. Bà cũng chỉ cho cậu cách ăn thịt ba chỉ để nó ngon hơn. Có vẻ như hình ảnh cậu uống rượu một mình đã thu hút sự chú ý của mọi người nên họ cứ liếc nhìn cậu. Hae-won đã chạm mắt với một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa ở bàn bên cạnh hơn ba lần.

“Ở đây không có chỗ, phải đợi một chút ạ. Mời đợi ở bên ngoài ạ.”

“Ái, cô ơi, bên ngoài lạnh lắm cho con ở trong này ạ.”

“Ở đây không có chỗ để đứng đâu ạ. Ở đây chật chội, còn định đứng ở đâu nữa ạ.”

Có một tiếng ồn ào ở lối vào. Đó là tiếng một người đàn ông và người phục vụ đang tranh cãi nhau vì người đàn ông không thể đợi ở bên ngoài vì trời lạnh. Cậu chỉ bước vào mà không có mục đích, nhưng có vẻ như đây là một nhà hàng ngon đến nỗi đã có hàng chờ vì không còn chỗ. Quả thực là như vậy, Hae-won gật đầu đồng ý rồi rót soju và ăn thịt theo cách mà bà chủ đã chỉ cho cậu. Lúc đó có ai đó đã dọn cây vĩ cầm của cậu đi và ngồi xuống đối diện Hae-won.

Không phải một mà là hai người đã chiếm lấy chiếc bàn mà cậu đang ngồi. Hae-won đặt những thứ cậu đang cầm trên tay xuống và giật lấy cây vĩ cầm đang bị người lạ chạm vào.

“Các anh là ai vậy?”

“Có vẻ như cậu đang ngồi một mình nên chúng ta cùng ngồi chung nhé. Chắc là được đúng không? Bên ngoài lạnh quá và có vẻ như cũng không có chỗ sớm đâu. Sắp đến xuân rồi mà lạnh chết đi được.”

“Tôi không muốn.”

“Đừng thế mà, ngồi chung đi. Hôm nay là ngày nghỉ nên nhiều chỗ đóng cửa lắm, với lại chúng tôi cũng không có chỗ nào khác để đi cả.”

Cả hai đều có mái tóc ngắn như thể vừa xuất ngũ. Họ tự ý ngồi vào và gọi thịt và soju. Họ gắp những miếng thịt ba chỉ của Hae-won đang cháy xém ra khỏi bếp nướng, chuyển chúng sang đĩa của cậu và đặt những miếng thịt ba chỉ mới ra lên.

“Cùng ăn nhé.”

Họ có vẻ hơi ngượng ngùng nên gắp thịt chưa chín cho cậu. Nếu chỉ vì ngồi một mình mà bị chú ý thì chi bằng nhập bọn với ai đó có lẽ cũng không tệ.

Cậu không nói gì, cẩn thận dựng cây violin dựa vào tường ở góc.

Cậu rót rượu. Đã cạn gần một chai rưỡi soju rồi mà vẫn không thấy Hyun Woo Jin gọi điện. Đúng là con người như vậy. Anh ta là người như vậy, mà cậu cũng là người như vậy, tự nhiên lại thấy có chút tủi thân.

Khi hứng lên thì ngọt ngào như muốn moi cả tim gan ra cho, nhưng khi không thì chẳng thèm ngoái đầu lại dù cậu muốn uống rượu giải sầu. Nghĩ lại thì, từ khi Tae Shin chết, số cuộc gọi đến điện thoại của cậu ngoài Hyun Woo Jin ra thì cũng hiếm hoi hẳn.

Sao mình lại không có bạn bè thế này.

Cậu tự giễu cợt nghĩ. Với con gái thì dù không có chung chí hướng cũng chẳng dễ thân thiết, còn với con trai thì cứ thân là lại thành người yêu chứ không phải bạn. Cậu ghét những mối quan hệ ổn định nên cứ thấy có vẻ nghiêm trọng là lại cắt đứt.

Tính cách và hoàn cảnh không cần tốn công vun vén các mối quan hệ cũng góp phần không nhỏ. Vì không thiếu thốn gì nên cậu chẳng cố gắng duy trì hay tạo dựng quan hệ. Dù sao thì vào những ngày tâm trạng tồi tệ thế này, cậu cũng chỉ là một kẻ cô đơn không có nổi một người bạn để gọi đi uống rượu cùng. Người tiền bối hiếm hoi còn liên lạc thì dù sao đi nữa cũng vì cậu mà đang phải ra tòa trong trại giam. Bây giờ cậu mới hiểu vì sao Tae Shin lại gọi cho cậu nhiều đến thế.

“Anh đi biểu diễn à? Hay là làm kiểu nghệ sĩ gì đó?”

Một người đàn ông tóc ngắn, không có gì đặc biệt, nhìn chiếc hộp đựng violin của cậu dựa vào tường rồi hỏi. Họ cụng ly với nhau rồi uống cạn soju. Vì tóc ngắn và quần áo giống nhau nên khó phân biệt ai với ai. Người bên phải nhìn cậu với ánh mắt tò mò. Trông không có vẻ gian xảo mà chỉ là tò mò thôi.

“Còn bên kia làm gì đấy? Bộ đội à?”

“Ơ? Sao anh biết hay vậy? Lộ liễu quá hả.”

Có vẻ họ là quân nhân chuyên nghiệp. Anh ta xoa mái tóc ngắn xù xì bằng bàn tay thô kệch rồi cười ngớ ngẩn.

“Vậy anh làm gì? Chắc chắn là người nổi tiếng rồi đúng không? Tôi thấy quen quen.”

“Sao anh biết hay vậy? Tôi đâu có nổi tiếng lắm đâu, mọi người không biết nhiều.”

Cậu nói dối. Người bên phải đấm bốp vào người bên trái.

“Thấy chưa, tôi nói đúng mà? Tôi bảo là đã thấy ở đâu rồi mà, đúng là vậy thật.”

Có vẻ rất vui vì suy đoán của mình là đúng, người bên phải cứ toe toét mãi.

“Tôi xem anh trong cái phim đó. Chiếu vào thứ Sáu lúc mười giờ trên kênh số năm ấy.”

“À, cái đó hả. Cảm ơn anh.”

“Tôi xem cái phim đó hay dã man luôn ấy. Park Yeon Joo ngoài đời có xinh như vậy không ?”

“Xinh chứ. Xinh lắm.”

Cậu gật gù hùa theo. Cậu không biết Park Yeon Joo là ai, nhưng họ hưởng ứng một cách đầy ngưỡng mộ như thể đã thực sự nhìn thấy Park Yeon Joo trước mắt vậy.

“Oaa, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn người nổi tiếng gần như vậy đó. Mà tên anh là gì nhỉ…?”

Lần này đến lượt người bên trái hỏi. Anh ta lóng ngóng lấy điện thoại ra khỏi túi.

“Mọi người đều biết Park Yeon Joo nhưng không ai biết tên tôi cả. Chắc là do tôi không nổi tiếng.”

“Không phải vậy đâu, tại em trí nhớ kém thôi ạ.”

Cậu nói một cách buồn bã, anh ta liền cất điện thoại vào và xua tay.

“Thật ra hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm. Đừng có bắt chuyện với tôi.”

“Xin lỗi ạ. Nhưng mà tại anh là người nổi tiếng hay sao mà khí chất ngời ngời luôn ấy. Lúc nãy tôi thấy anh ở ngoài, hào quang chiếu sau đầu anh chói lóa như thể bật năm trăm cái đèn huỳnh quang vậy.”

Người bên phải vừa nịnh nọt vừa huých khuỷu tay vào sườn người bên trái.

“Nhìn ngoài đời mặt anh cũng bé xíu nữa, tôi thích anh lắm luôn. Anh uống một ly đi ạ.”

Người bên trái đã trở thành fan của cậu, rót rượu vào ly trống của cậu. Rượu soju trong veo sóng sánh. Sau khi uống cạn soju và đặt ly xuống, người bên phải nghiêng chai soju.

“Hôm nay định bỏ nghề rồi, nhưng hai anh thích tôi thế này thì chắc phải suy nghĩ lại.”

Cậu vừa nhai thịt ba chỉ vừa nói.

“Sao anh lại bỏ? Đừng bỏ mà. Trên đời có cái gì dễ dàng đâu ạ. Bây giờ anh chưa nổi tiếng lắm nhưng sẽ sớm nổi tiếng thôi. Cố lên anh!”

Người bên phải và người bên trái liên tục van xin cậu tiếp tục diễn. Cậu gật đầu ra vẻ đồng ý. Một cô gái với kiểu tóc đuôi ngựa, ngồi ở bàn bên cạnh, đã chạm mắt với cậu ba lần, lấy giấy và bút từ trong túi ra và đến xin cậu ký tên.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi cũng là fan của anh ạ. Anh ký cho tôi xin chữ ký được không ạ?”

“Khi nào tôi nổi tiếng thì tôi ký cho nhé. Chị biết tên tôi không? Chắc không biết đâu ha?”

Cậu vừa hỏi thì giọng cô gái bỗng nhỏ hẳn lại như thể đang nghiên cứu điều gì, cô ấp úng nói.

“Tôi chắc chắn là đã thấy anh rồi. Tại tôi hay quên tên người khác thôi ạ, nhưng tôi thật sự là fan của anh.”

Cậu ngước nhìn cô gái khẳng định là fan dù chưa từng gặp cậu bao giờ. Đến nước này thì cậu bắt đầu nghĩ hay là có một người nổi tiếng nào đó giống mình chăng. Cậu chưa từng nghe nói về chuyện đó bao giờ, nhưng dù sao đi nữa thì cậu cũng nên chuồn trước khi bị phát hiện nói dối.

“Khi nào nổi tiếng tôi sẽ ký cho chị nhé. Tôi hay đến đây lắm.”

“Thật ạ? Em cũng là khách quen của quán này đấy. Tuần nào em cũng đến một lần.”

“Quản lý của tôi đang đợi ạ. Tôi phải đi rồi.”

Cậu đứng dậy, bỏ lại họ đang nhìn theo đầy tiếc nuối, rồi thanh toán cả phần mà người bên phải và người bên trái đã gọi. Người bên phải và người bên trái reo lên nói cậu ngầu quá, cảm ơn cậu, yêu cậu. Vì mọi người trong quán ăn liếc nhìn một cách lộ liễu nên cậu vội vã đeo violin lên và đi ra ngoài.

Gió lạnh táp vào má cậu. Cậu đang định bắt taxi ra đường lớn thì Hyun Woo Jin gọi điện đến. Quả là thời điểm kỳ diệu. Tâm trạng cậu đang buồn bã, vì chuyện xảy ra ở nhà hàng mà trở nên hơi ngớ ngẩn, hơi kỳ lạ và có chút tốt hơn. Ngay khi vừa bắt máy điện thoại của anh ta, cậu đã hỏi.

“Em có giống người nổi tiếng không?”

-Em đang ở đâu.

“Em hỏi là em có giống người nổi tiếng không, giống không í?”

-Anh không biết mấy cái đó, em đang ở đâu.

“Có người bảo em ký tên cho người ta, bảo là xem phim em đóng hay lắm, chắc là có người song trùng thật rồi.”

Anh ta hỏi một cách sắc bén với giọng trầm hơn, nhưng cậu chỉ nói sang chuyện khác. Một tiếng thở dài ngắn ngủi vang lên từ bên kia điện thoại.

-Em uống rượu à?

“Em uống khoảng hai chai rồi mà không say. Nếu say thì em có chuyện muốn hỏi Hyun Woo Jin ấy.”

-Không nói năng tử tế được thì thôi, còn phải mượn cả men rượu để hỏi anh muốn hỏi cái gì?

Có tiếng mở và đóng cửa. Khi cậu thở ra, hơi trắng xóa lan tỏa trong tầm mắt. Tinh thần thì tỉnh táo nhưng bước chân lại chậm chạp hẳn. Cả cơ thể chìm xuống nặng nề. Đột nhiên cảm thấy việc đi lại thật khó khăn, cậu dừng bước và dựa lưng vào bức tường xám lạnh.

“Trước đây anh đã gặp bao nhiêu người rồi?”

-Không đến mức phải dùng cả ngón tay và ngón chân để đếm như em đâu.

“Không có ai hẹn hò nghiêm túc à? Kiểu như định kết hôn hay mối quan hệ nghiêm túc gì đó?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo