Into The Thrill - Chương 66

Người mà cậu muốn trở thành, người xứng với gia đình anh, người có đủ tư cách và hơn thế nữa, người đã chọn nghề bác sĩ, hay người có mẹ là prima donna nổi tiếng thế giới nên sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần và giọng hát như chim họa mi, hay người bị tàn phế nửa người vì tai nạn giao thông và khuôn mặt bị tàn phá nghiêm trọng đến mức không ai nhận ra nhưng Hyun Woo Jin anh vẫn muốn chịu trách nhiệm đến cùng.

Không có người như vậy sao…?

Những lời tiền bối Choi đã vô tình nói về Hyun Woo Jin lúc đó giờ mới hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.

“Con gái nhà tài phiệt, lòng tự trọng cao ngút, mẹ lại là Seo Ok Hwa, nhan sắc phải thuộc hàng tuyệt phẩm chứ? Một người phụ nữ như vậy mà ở bên cạnh cái gã đó với cái bộ dạng kia thì chịu đựng sao nổi. Cô ta đòi hủy hôn trước nhưng Hyun Woo Jin nói sẽ chịu trách nhiệm. Cuối cùng không chịu nổi mà tự tử. Dù vậy cũng khiến Hyun Woo Jin, người nói sẽ kết hôn và chịu trách nhiệm, thành kẻ góa vợ. Chủ tịch Kim Jung Geun thì thấy Hyun Woo Jin giỏi giang chịu trách nhiệm cho con gái mình nên vẫn luôn tin tưởng và coi như con rể.”

Nếu một người phụ nữ rơi vào tình trạng đó mà đòi hủy hôn trước thì thông thường người ta sẽ giả vờ không biết và đồng ý cho xong. Nhưng Hyun Woo Jin lại muốn chịu trách nhiệm với cô ấy. Sao mình lại cảm thấy buồn bã thế này, hóa ra là vô thức của cậu đã biết rằng Hyun Woo Jin không thể quên được cô ấy.

Haa, khi thở ra và hít vào, hơi lạnh buốt giá theo vào làm co rút phổi cậu. Và cậu đang nhận ra một lần nữa rằng bản thân đã yêu Hyun Woo Jin quá sâu sắc, đến mức phải nhớ lại và gợi nhớ bằng được những chuyện đó.

-Em say rồi.

“Chắc vậy. Chắc em say rồi. Em buồn ngủ quá.”

Cậu cũng không muốn nói chuyện. Anh ta chắc không muốn kể lể những kỷ niệm quý giá mà anh ta muốn giữ gìn cho một người chỉ gặp gỡ một lần như cậu đâu. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ như vậy.

Sau khi vị hôn thê gặp chuyện như vậy, Hyun Woo Jin chỉ theo đuổi những mối quan hệ qua đường. Vì nhu cầu sinh lý cần được giải tỏa.

Cậu muốn hỏi liệu cậu cũng chỉ là một đối tượng để anh ta giải tỏa nhu cầu sinh lý hay không. Ngay cả cậu, người mà những lời muốn nói luôn tuôn ra khỏi miệng trước khi kịp nghĩ trong đầu, mà câu hỏi đó chỉ quanh quẩn trong cổ họng. Cậu nuốt câu hỏi như nuốt một nắm đấm.

Anh ta nói là cảm xúc của cậu rất quan trọng, nhưng cậu lại không muốn trở thành một ai cũng được trong những mối quan hệ qua đường như vậy. Cậu đã đối xử với anh ta như một ai cũng được, và Hyun Woo Jin nói sẽ sửa cái thói hư đó của cậu. Liệu anh ta có nói những lời ngọt ngào chỉ một lần trong đời với cô ấy không? Luân hồi thường có xác suất sai lệch cao, nên đây là lần cuối cùng.

-Mau bắt taxi đi. Về thẳng khu căn hộ. Đừng có la cà chỗ khác.

Giọng cảnh cáo vang lên từ bên kia điện thoại.

Mình muốn ở gần anh ấy.

Cậu muốn chạm vào khuôn mặt anh ta. Muốn vùi khuôn mặt nóng bừng vào vai anh ta và ngủ thiếp đi như vậy. Cậu không nghe theo lời anh ta mà lê bước chân, nghiền nát và khều khều những mẩu thuốc lá vứt lăn lóc trên đường.

“Đừng đối xử tốt với em. Đừng nói chuyện như thể anh quan tâm đến em. Lỡ em bám lấy anh thì sao.”

Bám lấy? Moon Hae Won? Chó đi ngang qua cũng phải bật cười, hóa ra là ý này à.

Anh ta nói như thể anh ta hiểu rõ tính cách của cậu. Cậu nghe ra ý rằng anh ta hẹn hò với cậu vì cậu có tính cách như vậy. Ngay cả khi ngày mai cậu không liên lạc, cậu cũng sẽ không dai dẳng gọi điện hay cầu xin gặp gỡ anh ta. Cái tính cách mà anh ta biết về cậu, cái thói quen đối nhân xử thế đó là như vậy. Cậu thấy phiền phức và cuối cùng là sợ hãi khi mọi thứ trở nên nghiêm túc.

Thậm chí cậu còn không cố chấp với cả cây violin mà cậu giỏi và yêu thích. Cố chấp là thứ lằng nhằng mà những kẻ như Lee Tae Shin mới làm. Không phải cậu ghét sự lằng nhằng, mà là từ trước đến nay cậu chưa từng muốn trở nên lằng nhằng với ai cả. Cậu muốn trở nên lằng nhằng với Hyun Woo Jin.

“Vậy à? Em muốn thử làm cái chuyện khiến chó đi ngang qua cũng phải cười.”

-Em muốn nói gì.

“Em thích Hyun Woo Jin.”

Anh ta im lặng. Cậu thích giọng nói của anh ta khi nghe qua điện thoại. Những thứ khác thì không đến nỗi ghét. Những thứ không đến nỗi ghét đó giờ đã vượt qua giai đoạn có thể nói là thích.

Cậu phớt lờ sự im lặng có chủ ý của anh ta. Cậu muốn dùng động từ để diễn tả cảm xúc của mình dành cho anh ta, và thêm cả tính từ để miêu tả nữa. Những lối tu từ hoa mỹ mà cậu chưa từng nghĩ đến bao giờ lảng vảng trong miệng.

“Em không chỉ muốn cởi quần áo trước mặt anh, mà còn muốn trao cả trái tim cho anh nữa.”

-Vậy có nghĩa là trước giờ em không có tình cảm gì sao?

“Không phải là hoàn toàn không có, nhưng em không biết đó là gì. Nhưng bây giờ em có vẻ hiểu rồi.”

-Thì ra em hiểu gì ?

Rằng cậu không hiểu rõ ý của anh ta, rằng nếu có gì muốn nói thì hãy nói rõ ràng, trong giọng điệu coi trọng nhân quả và logic của anh ta không còn chút kiên nhẫn nào. Đến nước này mà còn không hiểu thì chắc chắn anh ta là một cỗ máy chưa từng trải qua chuyện yêu đương hay trò mèo đuổi chuột gì cả. Hyun Woo Jin đúng là đồ ngốc.

“Đúng là kẻ ngốc chỉ giỏi mỗi cái đầu.”

-Em muốn nói cái gì.

“Thôi bỏ đi.”

Có lẽ anh ta là kẻ ngốc không hiểu thật, hoặc đang giả vờ không hiểu.

 

Sự im lặng kéo dài.

Hae Won nhìn những người vội vã qua lại trên con phố xám xịt, một mình đứng yên.

“Em nhớ anh.”

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, tự hỏi liệu anh ta có cúp máy không. Từng giây từng phút vẫn trôi qua đều đặn. Hae Won áp điện thoại vào tai và tiếp tục nói.

“Em nhớ anh.”

Cảm giác thật tồi tệ khi anh ta không thể quên được người vợ chưa cưới đã mất, nhưng cậu không thể nói ra điều đó. Cậu sợ Hyun Woo Jin sẽ rời đi. Sợ anh ta sẽ xa lánh cậu. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, cậu không muốn kết thúc ngay bây giờ.

“Đây là những lời em muốn nói khi uống rượu. Giá mà anh đừng đi công tác mà về thì hơn?”

-Giá mà anh làm vậy thì hơn.

Như dự đoán, cậu không nhận được lời đáp anh cũng nhớ em hay tiếng gọi tên cậu.

“Em cúp máy nhé. Em buồn ngủ rồi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hae Won vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu. Khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu phản chiếu trên chiếc điện thoại đã tắt màn hình, không hiển thị bất cứ thứ gì.

Không phải là tỏ tình, chỉ là cậu đã thành thật vài câu, mà lòng cậu đã se lại. Việc bộc bạch tấm chân tình với ai đó cũng giống như việc vấp ngã giữa trung tâm khu phố sầm uất, nơi mọi người rụt vai và bước vội vì trời lạnh.

Sự hối hận dữ dội vì không cẩn thận đặt chân vào chỗ đó, mong ước ngớ ngẩn rằng thời gian sẽ dừng lại ngay lúc này, nỗi xấu hổ đến mức muốn bốc hơi biến mất, cảm giác thất vọng đến mức không thể đứng lên một cách kiên cường mà chỉ có thể úp mặt xuống đất và cứng đờ lại, tất cả những điều đó xâm chiếm ý thức của Hae Won. Đó chính là cảm giác thích một ai đó.

****

Khu căn hộ của Hyun Woo Jin không cách xa khu căn hộ của Hae Won là bao. Từ Viện kiểm sát đến đó chỉ mất khoảng mười phút đi xe. Hae Won hướng về khu căn hộ của Hyun Woo Jin. Có lẽ do uống rượu nên cậu đi bộ một đoạn đường dài mà vẫn không cảm thấy lạnh như tưởng tượng. Gió lạnh thổi bay men rượu, giúp cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hae Won đứng trước cửa khu căn hộ mà cậu đã chờ anh ta hơn mười tiếng. Cậu nhập mật khẩu vào khóa cửa điện tử. Anh ta nói mật khẩu giống với nhà cậu. Rõ ràng là cửa sẽ không mở. Sau đó Hae Won chưa từng đến khu căn hộ của anh ta, hơn nữa nơi này với Hyun Woo Jin cũng chỉ như một chỗ ở tạm bợ để thay quần áo và tắm rửa.

Hyun Woo Jin lúc đó chỉ muốn cởi đồ cậu ra nên mới tùy tiện nói những lời dễ nghe, và anh ta chỉ hứa những điều mà chính anh ta cũng sẽ quên. Nhưng cửa lại mở ngay từ lần đầu tiên. Vì không mong đợi gì nên khi khóa cửa điện tử mở ra, mắt Hae Won trợn tròn. Dù chính tay cậu mở cửa nhưng cậu vẫn giật mình và do dự. Ngay trước khi khóa lại, cậu vội vàng mở cửa và bước vào trong.

Khu căn hộ của anh ta không hề thay đổi so với những gì cậu đã thấy trước đây. Chăn trên giường được trải thẳng và vuông vắn, đồ dùng cá nhân của anh ta hầu như không thấy, ngoại trừ những cuốn sách và chiếc túi golf đặt cạnh tủ quần áo. Những bộ vest và áo sơ mi, cà vạt cùng tông màu trung tính tương tự nhau treo trong tủ quần áo là thứ duy nhất cho thấy đây là không gian riêng của anh ta.

Hae Won dựng cây violin dựa vào tường.

Việc cậu bước vào không gian riêng tư của anh ta khi anh ta không có ở đó khiến cậu cảm thấy mình hiểu anh ta hơn và thân thiết hơn với anh ta so với người vợ chưa cưới đã mất của anh ta.

Hae Won đi lại trong không gian của anh ta như thể đây là nhà của mình. Cậu đổ nước vào ấm điện trong bếp để pha trà. Cậu mở tủ và tìm thấy trà túi lọc hương lục trà và cà phê hòa tan gói lẻ. Cậu pha một tách cà phê loãng rồi thong thả ngắm nghía khu căn hộ của anh ta.

Cậu mở tủ quần áo. Áo sơ mi, áo khoác và quần âu được treo ngay ngắn như vừa lấy từ tiệm giặt là về. Ngăn kéo đầu tiên đựng đồ lót, đồ giữ nhiệt và tất. Hae Won nhặt một chiếc áo giữ nhiệt được gấp vuông vắn lên và đưa lên mũi ngửi. Có mùi nước xả vải sạch sẽ.

Ngăn kéo thứ hai đựng quần áo, giày và găng tay chơi golf, ngăn kéo cuối cùng có một chiếc cặp táp khác màu với chiếc anh ta hay mang và một chiếc ba lô màu đen mà có vẻ như anh ta đã dùng từ thời còn là sinh viên.

Hae Won không đánh giá giá trị của đồ vật bằng tiền. Cậu mua mà không cần quan tâm đến giá cả. Thông thường, những thứ cậu thích đều là hàng hiệu và có giá không hề rẻ.

Hyun Woo Jin có tính cách giản dị trái ngược với vẻ bề ngoài của anh ta. Chiếc đồng hồ anh đeo trên cổ tay cũng là loại tầm trung, chú trọng khả năng chống nước và nổi tiếng là ít hỏng hóc, cậu chưa từng thấy anh ta đổi đồng hồ.

Những bộ vest của anh ta cũng là hàng may sẵn chứ không phải đặt may riêng. Hyun Woo Jin có vẻ không hứng thú với việc phô trương vẻ ngoài của mình, chỉ cần mặc sạch sẽ thì anh ta không quan tâm đến thương hiệu hay giá cả. Tủ quần áo không có chút gu thẩm mỹ nào, nhưng thay vì cảm thấy nhàm chán và thô kệch, cậu lại thích tính cách coi trọng những giá trị bên trong của anh ta. Nếu bên trong tủ quần áo rực rỡ chỉ để tô điểm vẻ ngoài thì cậu đã thất vọng lắm rồi.

Cậu vuốt nhẹ đầu ngón tay lên những cuốn sách được xếp ngay ngắn trên giá sách. Tất cả đều là sách chuyên ngành liên quan đến công việc, hoàn toàn không có một cuốn sách nào được mang đến chỉ vì sở thích cá nhân. Cuốn tự truyện của CEO một công ty trong nước, có vẻ như được nhét vào tay một cách miễn cưỡng ở một buổi kỷ niệm xuất bản nào đó, là cuốn sách phi chuyên ngành duy nhất.

Những cuốn sách sờn cũ là những cuốn liên quan đến công việc hoặc giáo trình của Học viện Tư pháp. Hiến pháp, Dân luật, Hình luật, Luật Hành chính, Luật Tố tụng Dân sự, Triết học pháp luật, Bản ghi chép thực tập nghiệp vụ hình sự, Bản chỉnh sửa toàn diện Luật Hình sự đặc biệt, Luật Chứng cứ Hình sự và Lý luận Thừa nhận Sự thật, Bản dịch Luật Tiếng Anh, Tuyển tập Pháp lệnh Luật Kinh tế, Những vấn đề cơ bản của Triết học pháp luật, Tập hợp các ví dụ về cách ghi chép bản án dân sự…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo