Ngay cả việc đọc từng tiêu đề bằng mắt cũng đủ khiến cậu cảm thấy đuối sức vì chúng quá khó. Khi nghĩ rằng phải học, ghi nhớ và áp dụng tất cả những cuốn sách này vào thực tế thì mới có thể có được một công việc như vậy, cậu không chỉ cảm thấy kinh khủng mà còn hiểu rõ hơn lý do tại sao đôi khi anh ta khiến cậu cảm thấy như một cỗ máy.
Hyun Woo Jin cảm thấy Hae Won thật khó hiểu khi cậu có thể ghi nhớ và chơi những bản nhạc dài hơn bốn mươi phút, nhưng Hae Won lại thấy Hyun Woo Jin còn khó hiểu hơn khi tất cả những cuốn sách này đều nằm trong đầu anh ta. Cậu thực sự biết ơn người cha đã cho cậu theo đuổi âm nhạc thay vì ép cậu học hành.
Từ những bộ chăn ga gối được giặt sạch sẽ hầu như không còn mùi của anh ta, nhưng từ tủ quần áo và từ những cuốn sách lại tỏa ra mùi hương đặc trưng của anh ta. Hae Won lấy một cuốn sách luật đặc biệt sờn cũ. Cậu nằm sấp xuống giường và mở sách ra.
Hae Won là một kẻ thậm chí không thể viết tên mình bằng chữ Hán. Đó là một cuốn sách mà một kẻ như cậu không thể đọc được. Một nửa số chữ trong sách là chữ Hán. Chữ Hangeul (Hangul) hầu như chỉ là các trợ từ, liên từ và phiên âm các từ ngoại lai, còn những từ quan trọng đều được viết bằng chữ Hán.
Một vài chỗ có những hình tròn được đánh dấu bằng bút chì, và có những dòng được gạch dưới. Đó là dấu vết của Hyun Woo Jin. Hae Won vùi mũi vào sách. Mùi hương của anh ta, mùi hương mà cậu nhớ nhung, tỏa ra nồng nàn.
Cậu lờ mờ đọc cuốn sách không thể đọc được rồi ngủ thiếp đi. Hae Won giật mình tỉnh giấc bởi tiếng mở khóa cửa điện tử văng vẳng trong giấc mơ. Cuốn sách luật mà cậu dùng má gối lên đã ướt đẫm nước dãi.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu lên. Cửa khu căn hộ của anh ta đang mở. Anh ta đã đi công tác ở Busan và nói sẽ đến nơi vào tối nay. Nhìn đồng hồ thì đã bảy giờ sáng.
Có vẻ như Hyun Woo Jin đã trở về sớm. Để làm anh ta bất ngờ, Hae Won nằm xuống giường trở lại. Nhưng trái với dự đoán, người bước vào cửa lại là một phụ nữ trung niên. Người phụ nữ xách một chiếc túi mua sắm có vẻ nặng trịch ở một tay, tay còn lại xách một chiếc túi xách, bà vô tình bước vào trong rồi chạm mắt với Hae Won đang giật mình như thể bị bắt gặp khi đang trộm đồ.
Người phụ nữ và Hae Won đồng loạt khựng lại.
“…Ai, ai vậy?”
Bà ta hỏi. Trông không giống người giúp việc mà xét theo không khí và trang phục thì có vẻ như là mẹ của Hyun Woo Jin. Bà không giống anh ta, nhưng dù sao đi nữa, một phụ nữ trung niên có thể bước vào khu căn hộ của anh ta một cách thản nhiên như vậy thì chỉ có thể là mẹ của anh ta mà thôi.
Hae Won chậm rãi ngồi dậy trên giường. Không ngờ cậu lại chạm mặt với mẹ của Hyun Woo Jin ở đây. Vô vàn lời nói dối lung tung để không gây khó dễ cho anh ta chiếm lấy đầu cậu.
Nếu đây là khu căn hộ mà mẹ anh ta thường xuyên ra vào thì anh ta phải nói chứ, những lời oán trách Hyun Woo Jin vì đã đổi mật khẩu khóa cửa điện tử giống với nhà cậu và bảo cậu có thể đến bất cứ lúc nào mình muốn vang lên ồn ào.
“Cậu là ai?”
Mẹ của Hyun Woo Jin đi ra khỏi cửa vừa mở, xác nhận số phòng rồi bước vào và hỏi. Hae Won cúi đầu chào bà.
“Chào bác ạ. Cháu là Moon Hae Won, hậu bối ở trường của tiền bối Hyun Woo Jin ạ. Cháu xin lỗi ạ. Ban đầu cháu hẹn gặp tiền bối vào hôm qua, nhưng đột nhiên tiền bối nói phải đi công tác nên cháu từ tỉnh lên đây cũng không có chỗ nào để đi cả… Tiền bối nói cháu có thể ngủ lại đây một đêm nên cháu đã làm phiền ạ.”
Hae Won nói dối một cách hợp lý và dễ hiểu. Cái giọng điệu bỗ bã trước mặt Seo Ok Hwa giờ đây lại trở nên vô cùng lịch sự và cẩn trọng trước mặt mẹ của Hyun Woo Jin. Ngay cả cậu cũng thấy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cậu biết giọng mình lại có thể lịch sự đến vậy.
“Cháu xin phép ạ.”
Cậu lóng ngóng nhặt chiếc áo khoác lên. Cậu cũng cầm theo hộp violin dưới sàn. Cậu cố gắng không chạm mắt với mẹ của Hyun Woo Jin, cúi gằm mặt và định bước ra thì bà ta nói.
“Đi luôn vậy à?”
“Dạ?”
“Không phải hẹn gặp Woo Jin à?”
“À, cháu hẹn gặp vào tối nay ạ. Cháu xin phép đi trước ạ. Vậy cháu đi ạ.”
“Khoan đã.”
Cậu quay lại khi bà ta gọi cậu lại. Hyun Woo Jin không đến nỗi là một kẻ ngốc không có lấy một hậu bối đến nhà chơi chứ. Không hiểu sao cậu lại căng thẳng và nhìn chằm chằm vào bà ta, mẹ của Hyun Woo Jin cau mày khó chịu và đưa tay lên mặt cậu. Cậu vô thức lùi lại như muốn tránh né, có lẽ nhận ra điều đó nên bà ta thu tay lại.
“Rửa mặt rồi hãy đi.”
“Dạ?”
“Phải rửa mặt rồi mới đi chứ.”
Có gì dính trên mặt mình à, cậu sờ lên cằm và quanh má thì thấy một mẩu giấy mỏng dính chặt vào đó. Có lẽ những chữ Hán khó hiểu đó đã dính lên mặt cậu. Hae Won ngượng nghịu đặt cây violin và áo khoác đang cầm trên tay xuống rồi đi về phía phòng tắm. Khi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, cậu không khỏi thở dài.
Tóc cậu rối bời và một trang sách luật dính ngay ngắn trên má và cằm. Có lẽ vì nằm sấp và ngủ không thoải mái nên cậu đã chảy rất nhiều nước dãi. Hae Won vội vàng rửa mặt và đi ra ngoài. Cậu nhanh tay đậy cuốn sách luật mà cậu đã nằm đè lên trên giường và cất nó lên giá sách trước khi bà ta kịp nhìn thấy.
“Hậu bối Học viện Tư pháp à? Hay là hậu bối Khoa Luật?”
Mẹ của Hyun Woo Jin đặt chiếc túi mua sắm vừa mang đến lên bàn ăn và bắt đầu sắp xếp đồ đạc, bà ta nhìn Hae Won và chiếc hộp violin đang được cậu đặt về vị trí cũ rồi hỏi.
“Cháu là hậu bối ở trường ạ. Đây là sở thích của cháu thôi ạ.”
Không phải là nếu cậu là sinh viên Khoa Luật thì mẹ của Hyun Woo Jin sẽ yêu cầu cậu viết tên bằng chữ Hán, nhưng Hae Won chợt nhận ra rằng cậu đã lỡ lời. Luật là một lĩnh vực mà Hae Won không thể ứng phó bằng tài ăn nói của mình.
Cậu dốt nát đến mức thậm chí không thể viết tên mình bằng chữ Hán mà lại bảo là sinh viên Khoa Luật.
“Trông cây đàn xịn quá nhỉ. Violin hay viola vậy?”
“Dạ? Violin ạ.”
“Tôi cũng chơi violin để giải trí. Tôi còn đi biểu diễn tình nguyện với mấy bà bạn nữa.”
Nghe nói cả bố và mẹ của anh ta đều là bác sĩ. Đôi bông tai ngọc trai lấp ló dưới mái tóc bob ngắn, tỏa ra vẻ thanh lịch.
“Bác làm việc tốt quá ạ. Chắc bác bận lắm ạ.”
“Cháu biết tôi là ai à?”
“Chẳng lẽ bác không phải là mẹ của tiền bối Hyun Woo Jin ạ…?”
Cậu nuốt khan. Mẹ của Hyun Woo Jin khẽ gật đầu thừa nhận. Vì bà ta không giống anh ta lắm nên chắc chắn Hyun Woo Jin giống bố.
“Tôi xem violin một chút được không?”
“Cháu xin lỗi nhưng bây giờ cháu phải đi rồi ạ. Cháu có hẹn… Bây giờ cháu hơi muộn rồi ạ.”
“Đừng vội thế, cho bác xem một chút đi. Trông xịn quá. Được chứ?”
Hae Won không thể kiên quyết ngăn cản và chỉ có thể do dự đưa tay ra mà không dám giật lại. Mẹ của Hyun Woo Jin giật lấy chiếc hộp gỗ đựng violin Musafia mua từ Ý. Đó là loại hộp ưu tiên tính an toàn, đến mức xe cán qua cũng không hề hấn gì.
Bà ta gạt những hộp đựng đồ ăn tự mang đến sang một bên rồi đặt chiếc hộp xuống bàn ăn.
“Cháu phải đi rồi ạ… Cháu…”
“Ôi trời.”
Khi bà ta mở hộp ra, bản nhạc Brahms được cất trong khóa kéo bên trong rơi ra. Bốn cây vĩ được treo trên phía trên của chiếc hộp có lớp lót khá sặc sỡ. Cây vĩ gỗ đầu tiên được làm từ lông đuôi ngựa Mông Cổ, bám chặt vào dây đàn, được làm từ cùng chất liệu gỗ với thùng đàn, là cây vĩ chính có giá hơn một tỷ won, cây thứ hai là vĩ phụ dùng cho dàn nhạc giao hưởng, cây thứ ba dùng cho nhạc thính phòng, và cây thứ tư chỉ là một cây vĩ carbon dùng để quăng quật.
Nó cần thiết cho những bản nhạc cần kỹ thuật col legno hoặc những bản nhạc hiện đại mà cảm xúc được ưu tiên hơn nhạc cổ điển. Vì không thể thường xuyên sử dụng những kỹ thuật thô ráp làm đứt lông vĩ đắt tiền nên Hae Won cũng mang theo những cây vĩ rẻ tiền. Hầu hết các nghệ sĩ violin đều mang theo một hoặc hai cây vĩ rẻ tiền để dự phòng.
“Đựng nhiều thứ ghê. Khác xa với những thứ tôi hay thấy.”
Đương nhiên là nó phải khác với violin dùng cho sở thích rồi.
Bà ta cầm lấy cần đàn violin và nhấc nó lên. A, Hae Won cứng đờ người với tay vẫn đưa ra. Không biết có phải vì bà ta là mẹ của Hyun Woo Jin hay không, hay là do cậu quá bối rối nên không thốt nên lời, dù sao thì cậu cũng không thể nói không được chạm vào mà chỉ có thể liên tục nuốt khan.
“Bác đánh thử một lần được không?”
“Không, kia, kia, bác à.”
Bà ta kẹp miếng tỳ cằm giữa cằm và vai, rồi lại còn lấy đúng cây vĩ chính ra mà không hề vặn ốc hay chỉnh dây, cứ thế mà kéo dây G. Mẹ của Hyun Woo Jin giật mình, nhấc vĩ ra khỏi dây và nhìn Hae Won.
“Có lẽ vì là đồ chuyên dụng nên âm thanh khác hẳn nhỉ.”
Vĩ bị trùng xuống như vậy thì làm sao có thể phát ra âm thanh đúng được. Chỉ có tiếng rè rè chẳng ra gì vang lên, nhưng bà ta lại giả vờ ngạc nhiên. Rõ ràng là bà ta chưa từng chạm vào violin bao giờ.
Bà ta mỉm cười và cẩn thận đặt violin và vĩ của Hae Won về đúng vị trí. Bà ta mở khóa kéo đầu tiên, nơi vốn là chỗ để bản nhạc Brahms bị rơi ra và cất nó vào đó.
“Cháu chơi Concerto cho Violin của Brahms để giải trí à?”
Rõ ràng là bà ta biết hết những lời nói dối vụng về của cậu rồi mới hỏi vậy. Kể cả khi biểu diễn trước hàng nghìn người, cậu cũng chưa từng căng thẳng như vậy, cổ cậu khô khốc. Lần cuối cùng cậu cảm thấy sống lưng mình cứng đờ và tê rần như vậy là từ thời còn ôn thi vào trường Nghệ thuật Yewon khốc liệt. Hai bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
“Cháu xin lỗi ạ. Cháu không phải là hậu bối… Thật ra thì… Thật ra là… Thật ra là kiểm sát viên đang thụ lý vụ án của cháu ạ.”
Trước ánh mắt cảnh giác của bà ta, Hae Won vội vàng xua tay nói không phải như vậy.
“Không phải, cháu không phải là tội phạm ạ. Cháu là nạn nhân, nhưng có chút chuyện nên kiểm sát viên đã giúp cháu, nên… Nên mới bảo cháu trốn ở đây ạ.”
“À.”
Mẹ của Hyun Woo Jin làm vẻ mặt như thể bây giờ bà ta mới hiểu và bừng tỉnh ngộ. Đáng lẽ cậu nên tiếp tục với lời nói dối đầu tiên. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng cậu.
“Chuyện gì vậy?”
“Cháu bị một người giống như kẻ theo dõi đe dọa nên đã làm phiền kiểm sát viên ạ. Cháu xin lỗi ạ.”