Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 24
“Cậu mà ồn ào nữa là tôi tắt đấy.”
Tae Jeong dùng chân đá nhẹ vào lưng ghế lái. Cú đá như một lời thúc giục, Jun Seok giật mình liếc vào gương chiếu hậu. Phản chiếu ánh đèn bên ngoài, đôi mắt hắn đang dán vào điện thoại trông bóng lưỡng một cách khác thường. Jun Seok vội dời mắt về phía trước, nụ cười nơi khóe môi trông thật gượng gạo.
“Không ạ. Tôi không sao.”
Lời cậu ta còn chưa dứt hẳn.
“Nghe chưa? Jun Seok bảo không sao kìa.”
Hắn chẳng những không cất điện thoại đi mà còn vặn lớn âm lượng. Như thể ngay từ đầu, câu trả lời của Jun Seok đã chẳng có chút trọng lượng nào.
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Vốn dĩ Hoon Young cũng không trông mong hắn sẽ chịu nhỏ tiếng hay tắt video. Ang ta chỉ thờ ơ đáp lại rồi không để tâm nữa.
Hắn vừa ngân nga hát thầm vừa kéo thanh trượt trên video sang phải. Woo Seung đang ngồi trên sofa thì bị một gã trông như lợn tóm lấy, lôi ra trước máy karaoke. Men rượu nồng nặc bốc ra từ mỗi bước chân loạng choạng của cậu.
Trong lúc một tiếp viên cầm micro gào lên một bản ballad bằng cái giọng lợn bị chọc tiết, cả hai lại quấn lấy nhau nhảy một điệu chẳng biết là blues hay gì. Woo Seung thậm chí còn không đứng vững nổi, chỉ đành để gã kia ôm chặt rồi lắc lư qua lại. Vì vóc người nhỏ con gầy gò, cậu trông chẳng khác gì một con rối vải mềm nhũn.
Một tiếng cười khẩy bật ra từ khoé môi hắn. Cái bộ dạng mềm oặt như tấm giẻ ướt trong vòng tay kẻ khác trông cũng khá nực cười. Lại còn toát ra cái vẻ rẻ tiền nữa chứ.
Đúng lúc đó, một bàn tay luồn vào dưới vạt áo len của Woo Seung lọt vào tầm mắt hắn. Chiếc áo len vốn đã nổi bật, nên khi vạt áo bị vén lên, cảnh tượng bên trong càng lộ rõ.
Bàn tay lén lút vuốt ve bên sườn rồi trượt xuống eo. Nó lướt dọc sống lưng rồi vỗ nhẹ lên. Bóng bàn tay cộm lên dưới lớp áo len di chuyển một cách trơ trẽn.
Hắn lại tua ngược video. Đoạn gần cuối, Woo Seung đang tự cởi áo len của mình. Đó chính là cảnh cậu phơi bày bộ ngực trần vì 120 nghìn won, đúng như hắn đã kể.
Bị sờ soạng, bị lắc lư qua lại. Và cuối cùng là bị lột trần.
“Này, Hoon Young.”
Hắn lơ đãng dán mắt vào điện thoại rồi đột ngột lên tiếng. Video kết thúc bằng cảnh Woo Seung bước loạng choạng ra khỏi phòng.
“Cậu từng ngủ với đàn ông chưa?”
Hoon Young đặt máy tính bảng xuống, xoay vai mấy cái. Thấy anh ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, hắn nói thêm.
“Trước khi quen bạn gái bây giờ ấy.”
“Trước Yeon Hee tôi cũng chỉ toàn quen con gái thôi.”
“Không phải hẹn hò, mà là ngủ cùng cơ?”
Câu trả lời của Hoon Young rất dứt khoát.
“Vâng.”
Hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi bật video CCTV của một phòng khác. Chẳng mấy chốc, cả chiếc xe tràn ngập tiếng rên rỉ của đàn ông. Trong cảnh hai gã chỉ độc mỗi chiếc quần đang làm tình, còn có cả tiếng rên la và tiếng da thịt va vào nhau chan chát.
Chỉ cần nghe âm thanh, Hoon Young đã biết ngay hắn đang xem thứ gì. Dù hắn đã nghiêm khắc cảnh báo không được làm tình với khách trong phòng, nhưng đâu lại vào đấy. Cứ hễ say xỉn, được khách dúi cho vài đồng, là mấy tiếp viên lại dễ dàng cởi phăng quần.
“Đã bảo chúng nó đừng có làm trò đó trong phòng rồi mà, đúng là cái lũ chẳng biết nghe lời.”
Hắn đang cười nhăn nhở bỗng nhoài người về phía ghế lái, chìa tay ra trước. Hắn huơ huơ chiếc điện thoại như thể đang khoe khoang.
“Hoon Young à. Cậu nhìn cho kỹ vào. Xem cặc của thằng này có dựng lên không.”
Dù trời chẳng nóng nực gì, trán Jun Seok đã lấm tấm mồ hôi. Bàn tay đang nắm vô lăng của cậu ta cũng ướt sũng.
“Ơ, đệt. Dựng rồi kìa!”
“Không phải đâu ạ!”
Hắn vừa chỉ tay về phía háng cậu ta vừa giả vờ kinh ngạc, Jun Seok liền cuống quýt phủ nhận. Trước phản ứng lố bịch đến nực cười đó, hắn phá lên cười ha hả. Hoon Young chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Hoon Young à. Moon Soo cũng chơi với đàn ông à?”
Hắn vừa hỏi vừa quẳng bừa chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh.
“Cái đó thì tôi không rõ ạ.”
“Lịch hẹn của mấy đứa tuần sau chuyển hết sang Kirin đi.”
Hắn thỉnh thoảng vẫn gọi mấy đứa em thân thiết hay đàn em đến quán của mình chơi. Nhưng chưa bao giờ hắn chọn Kirin. Hầu hết đều là những quán khác ở Gangnam, nơi chỉ có nhân viên nữ phục vụ, chứ không phải tiếp viên nam như ở Kirin.
“Trưởng phòng Han bảo đã chuẩn bị chu đáo lắm, nghe nói có nhiều đào mới về đấy ạ.”
“Thì sao nào.”
Hắn ngả người ra sau ghế, vuốt ngược mái tóc. Mái tóc mềm mượt gợn lên như sóng. Tiếp đó, tiếng huýt sáo ngâm nga của hắn vang lên.
Dù phải thay đổi lịch hẹn theo chỉ thị, Hoon Young cũng không hỏi thêm về ý định của Tae Jeong. Anh ta chỉ mong sao đừng có rắc rối nào nảy sinh để mình phải đi dọn dẹp là được.
“A, sẽ thú vị lắm đây.”
Không biết đang nghĩ gì mà đôi môi hắn lại cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Thế nhưng, đằng sau nụ cười đó lại là sự hứng thú thuần khiết.
***
Woo Seung gần như chạy xuống cầu thang. Vừa bước vào hành lang khu nhà phụ, cậu đã chạm mặt Kim Jeong Oh. Anh ta đang nói chuyện với một trưởng phòng khác với vẻ mặt nghiêm trọng, vừa thấy cậu liền cau mày ngay lập tức.
“Này, thằng kia!”
“Hộc, hộc. Tôi xin lỗi.”
“Cậu điên rồi à? Mấy giờ rồi hả.”
Anh ta vừa giơ cổ tay có đeo đồng hồ lên trước mặt cậu vừa quát.
“Thằng ranh con vô ý thức. Này, tôi đã bảo hôm nay có nhiều lịch hẹn rồi mà, phải không hả.”
“Tôi xin lỗi. Tôi lỡ chuyến tàu điện ngầm……”
“Thôi được rồi, mau vào trong chuẩn bị đi. Khách đang chờ chọn đông lắm rồi kìa.”
Cậu cúi gập người trước cái vẫy tay đầy bực dọc của anh ta rồi quay người đi. Dù đã chạy suốt từ lúc xuống tàu điện ngầm nên hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng cậu không thể chần chừ ở đây được.
“Thích đi làm giờ nào thì đi. Thằng ranh con.”
“Sao bộ dạng nó thế kia?”
“Tôi mà biết được à.”
“Thằng đó có bán được không vậy?”
Những lời nói xấu của Kim Jeong Oh và vị trưởng phòng kia cứ lởn vởn bên tai, nhưng cậu vẫn vờ như không nghe thấy mà lờ đi. Bởi chính cậu cũng thấy bộ dạng của mình lúc này thật thảm hại.
Không phải cậu ngủ quên. Vết loét do nằm liệt giường của bà ngày càng nặng nên cậu đã về quê ở Daejeon một chuyến, nhưng bà nhập viện muộn hơn dự kiến nên cậu đành phải đổi cả giờ tàu về Seoul.
Vì bị Kim Jeong Oh gào thét trong điện thoại giục đến làm, cậu đã không thể ghé qua nhà mà phải đến thẳng quán. Vì vậy mà đầu tóc cậu rối bù, trang phục cũng lôi thôi hơn bình thường.
“Anh, chào anh!”
Vừa bước vào phòng chờ, Hyo Jun đã chào đón cậu. Woo Seung đi xuyên qua không khí trộn lẫn mùi rượu và nước hoa nồng nặc để đến gần Hyo Jun. Cậu đặt túi và áo hoodie xuống sofa thì Hyo Jun hỏi tại sao lại đến muộn. Cậu không trả lời, chỉ lấy áo len từ trong tủ đồ ra.
“Anh ơi.”
Vừa mặc áo xong, chưa kịp thở phào thì Hyo Jun đã gọi cậu. Hơi thở của cậu ta nồng nặc mùi rượu.
“Anh thấy tóc em thế nào?”
Khác với mọi khi để tóc uốn, hôm nay Hyo Jun dùng pomade vuốt ngược toàn bộ tóc ra sau. Dù có chút không hợp với khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng cũng không tệ. Kiểu tóc này cũng khá hợp với chiếc áo sơ mi màu xám nhạt chỉn chu mà cậu ta đang mặc.
“Cũng ổn mà. Sao thế? Trưởng phòng bảo cậu đổi kiểu tóc à?”
Hyo Jun vừa dùng ngón trỏ vuốt tóc mai vừa lắc đầu.
“Không phải ạ. Hôm nay giám đốc đến đấy.”
Cậu đang cầm hộp sáp pomade ngắm nghía thì khựng lại khi nghe đến từ ‘giám đốc’.
“Anh ta đến cùng mấy thằng trông như du côn ấy. Bạn gái của Chris làm ở Factory, à, anh biết Factory chứ? Ở Yeoksam ấy. Dù sao thì bọn họ thỉnh thoảng cũng đến đây chơi theo nhóm, nghe bảo bo kinh lắm. Năm chục nghìn won là bèo nhất, làm tốt thì bo thêm trăm, trăm rưỡi là thường.”
Hyo Jun tíu tít kể với giọng đầy phấn khích rằng họ chất tiền 50 nghìn won đầy khay rồi bo cho từng người một. Người dội gáo nước lạnh vào sự mong đợi của cậu ta lại là Chan Il.
“Bọn họ mà cho mình à? Bọn đó là dân chơi gái mà. Nhìn là biết ngay. Haizz, đúng là đồ ngốc.”
Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy khi nhìn Hyo Jun đang cẩn thận chỉnh lại từng sợi tóc.
“Dù sao thì đã đến đây tức là có ý định chơi trai rồi còn gì?”
“Cái đó thì không biết. Bên đó có sáu người mà giờ mới có một đứa được chọn thôi. Còn lại bị từ chối hết.”
“Đấy là vì tôi chưa vào thôi.”
“Thằng điên. Lại nói nhảm rồi.”
Thái độ này không giống Chan Il, người đã sáng mắt lên trong lần giám đốc đến trước đây. Nhận ra ánh mắt của Woo Seung, Chan Il chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Anh định vào với bộ dạng đó à?”
“Hả?”
“Hay là anh có sở thích bị Kim Jeong Oh chửi?”
“Này, sao cậu lại nói thế?”
“Vì anh ta chậm chạp vãi ra nên tôi mới phải nói.”
Khi Hyo Jun dùng nắm đấm thụi nhẹ vào đùi, cậu ta liền đáp lại bằng một cú đá vào vai Hyo Jun. Trong lúc cả hai đang chí chóe, Woo Seung ngượng ngùng chỉnh lại mái tóc rối của mình.
“Anh lúc nào cũng chỉ mặc áo len nhỉ?”
“À, tại tôi không hợp mặc sơ mi……”
“Ây, em đã bảo bờ vai của anh là mạng sống rồi mà? Cái góc cạnh này, này, này. Phải làm nổi bật nó lên chứ.”
Hyo Jun dùng mu bàn tay đập nhẹ vào bờ vai thẳng tắp của Woo Seung. Cậu ta luôn bảo cậu nên mặc sơ mi để khoe bờ vai, nhưng Woo Seung lại không thích mấy kiểu áo ôm sát người như sơ mi.
Vì ghét để lộ thân hình gầy gò, cậu thà mặc một chiếc áo len cỡ lớn để che đi vẻ ngoài khẳng khiu. Theo kinh nghiệm hồi còn ở khu nhà chính, mặc áo len cũng giúp cậu được chọn nhiều hơn.
Cậu đang dùng lòng bàn tay ấn ấn phần tóc sau gáy xem có bị vểnh không thì cửa mở. Bốn tiếp viên vừa từ chỗ khách quay về ùa vào, theo sau là Kim Jeong Oh.
“Này, này. Dạt ra.”
Anh ta vừa liếc đồng hồ trên cổ tay và bảng phân công, vừa nhanh chóng điểm mặt những người có mặt. Trong số đó không có Woo Seung.