Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 3

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 3

Thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm ảnh thẻ. Mặt sau đã trét đầy keo khô, thế mà vì sợ bong, người dán còn cẩn thận dùng thước miết đi miết lại cho thật chặt.

Vậy mà, một góc ảnh vẫn hơi vênh lên. Dấu vết thời gian hằn trên bộ hồ sơ như hiện rõ mồn một.

Cậu mân mê ngón tay, đăm đăm nhìn tấm ảnh thẻ. Tóc mái cắt ngắn cũn, để lộ cả hàng lông mày, gương mặt không một nét cười trông thật lầm lì. Cậu chỉ tìm đến những tiệm cắt tóc có giá chưa đến mười nghìn won, thành ra mái đầu lúc nào cũng trong bộ dạng đó. Phần tóc mái bị xén thẳng một đường phía trên lông mày, khiến gương mặt vốn đã không giống tuổi thật lại càng thêm phần ngô nghê.

‘Nghe nói có hình thức gọi là ‘ứng trước lương’, có thể nhận một khoản tiền rồi trả lại sau. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói chứ không rành lắm. Nếu cậu tò mò thì tôi hỏi giúp cho.’

Đó là lúc cậu còn làm ở nhà máy chế biến cá ngừ. Dù chẳng quen biết ai, nhưng sau một năm, tự nhiên cũng có những người trở nên thân thiết. Người gần gũi nhất là anh Young Chan, ở cùng tầng ký túc xá. Công việc của anh khác với nhiệm vụ đóng gói của cậu, nhưng hễ xong việc trong ngày là họ lại thay phiên nhau tụ tập ở phòng của người này người kia để uống rượu.

‘Cậu có cái mặt tiền này sao không đi bán sắc kiếm ăn, ở đây còng lưng chịu khổ làm gì?’

Tay của người anh chuyên xẻ cá ngừ đông lạnh trên bàn mổ lúc nào cũng nứt toác. Dù có bôi kem dưỡng hay ngâm nước ấm thế nào cũng chẳng khá hơn. Trước khi rời nhà máy, đôi tay chai sần ấy đã nắm lấy tay cậu và dúi vào năm mươi nghìn won, nghĩ lại, có lẽ bây giờ cũng chẳng khác xưa là mấy.

Cứ cuối tuần, anh ấy lại cùng những người anh lớn hơn mình cả chục tuổi đến các tụ điểm ăn chơi. Nghe đâu chỉ cần vui vẻ trác táng với mấy cô em là mọi mệt mỏi trong tuần đều tan biến. Nhân đó, anh cũng thường kể lại cho cậu những câu chuyện mình nghe lỏm được. Một trong số đó là chuyện về những ‘tay chơi’.

‘Em làm sao mà làm được mấy việc đó.’

‘Sao lại không? Chiều cao cũng ổn, mà quan trọng là cái mặt cậu ngon nghẻ vãi ra còn gì.’

‘…….’

‘Mấy ông anh tôi chém gió với mấy em gái là ở xưởng mình có thằng cu mặt mũi sáng sủa, thế là tụi nó hứng thú vãi chưởng. Cậu ở cái tầm đó đấy, thằng nhóc.’

Nghe vậy nhưng cậu chẳng vui chút nào, bởi vì cậu nghĩ rằng những người làm việc ở nơi như thế là một hạng người khác. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cậu đã có hứng thú với việc ứng trước lương.

“Tửu lượng ba chén soju.”

“……”

“Không hút thuốc.”

Hắn chậm rãi đọc tờ giấy kẹp sau bản sơ yếu lý lịch. Hắn đọc rành rọt từng chữ, như thể cố tình cho cậu nghe.

Đó là tờ giấy mà bà chủ đưa cho vào ngày phỏng vấn, bảo rằng cứ thoải mái ghi vào những thông tin như tửu lượng, ngày giờ làm việc mong muốn để tham khảo.

Dù nằm giữa Gangnam, tòa nhà có lộng lẫy hay quy mô cỡ nào đi nữa, thì xét cho cùng cũng chỉ là một tụ điểm ăn chơi. Cậu chưa từng có ý định chuẩn bị hồ sơ xin việc. Vậy mà ngay buổi phỏng vấn đầu tiên, bà chủ đã yêu cầu cậu mang theo sơ yếu lý lịch. Sau đó còn kiểm tra kỹ cả chứng minh thư nhân dân.

Dù thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu không mấy bận tâm. Khi ấy cậu đang quá túng thiếu, và cho rằng sơ yếu lý lịch cũng chỉ là một tờ giấy không hơn không kém. Dù vậy, cậu vẫn điền phần học vấn và kinh nghiệm làm việc một cách quá tỉ mỉ… Dù sao đi nữa, lúc đó tâm trạng cậu bức bối đến thế.

Nhưng giờ nhìn lại, thứ trên tay hắn không chỉ là một tờ giấy. Phía sau nó còn kẹp thêm vài tờ nữa.

Cậu bất giác nhổm người. Tấm ảnh in ở trang sau, nhìn kiểu gì cũng là ảnh chụp từ camera an ninh. Nếu đến cả khu nhà phụ này cũng bị đuổi đi… thì…

“Uống hết chưa?”

Hắn đang vắt chéo chân xem giấy tờ, bâng quơ hỏi.

“Vâng. Hết, hết rồi ạ.”

Cậu vội vàng gật đầu. Hắn liếc nhìn chiếc cốc rỗng trên tay cậu rồi nói.

“Hoon Young. Mang thêm cái đó ra đây.”

Hoon Young, đang ngồi xem máy tính bảng ở góc sofa, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng. Không lâu sau, anh ta trở lại với một thùng giấy trên tay. Chẳng cần hắn ra lệnh, anh ta tự mình mở thùng rồi đẩy về phía cậu. Bên trong thùng giấy là 30 lon trà lúa mạch Haneul Bori.

Cậu bất giác siết chặt chiếc ly. Một tiếng ken két chói tai vang lên khi lớp thủy tinh nhẵn bóng bị miết mạnh.

“Để tôi mở giúp nhé?”

Hắn hỏi, giọng ra vẻ ân cần.

“…Không cần đâu ạ. Tôi tự làm được rồi”

Cậu run rẩy đưa tay lấy một lon. Dung tích 250ml. Nãy giờ đã uống hai lon, tức là tương đương với việc uống hết một chai nước 500ml.

Cậu ngậm ngụm trà lúa mạch rồi gắng gượng nuốt xuống. Ban đầu còn thấy thơm bùi, giờ đã bắt đầu ngang ngang. Nếu thêm nữa thì…

“Tên của anh… là gì ạ?”

Đặt ly nước đã vơi một phần ba xuống, cậu đánh bạo bắt chuyện. Lòng dạ rối bời nên lời nói cũng tuôn ra nhanh hơn thường lệ. Cậu đã mạnh miệng tuyên bố không cần rượu vẫn có thể khiến người khác vui vẻ, giờ phải làm gì đó thôi.

“Yeom Tae Jeong.”

“Tuổi thì… à… tôi có thể hỏi được không ạ?”

“Trông tôi giống bao nhiêu tuổi?”

Dù hắn không rời mắt khỏi mấy tờ giấy, nhưng cũng không phớt lờ câu hỏi của cậu. Cậu vắt óc suy nghĩ rồi cẩn trọng trả lời.

“Hai mươi… chín ạ?”

Thực ra, nếu chỉ xét về khí chất thì khó có thể nói là ở độ tuổi đôi mươi, nhưng gương mặt không một nếp nhăn của hắn khiến cậu bận lòng. Vì vậy, cậu đã nói một con số trẻ hơn so với suy nghĩ của mình.

“Đúng không ạ?”

“Không.”

Hắn thờ ơ đáp lại.

“Vậy thì…”

Thấy đối phương không có vẻ gì là khó chịu, cậu lấy lại can đảm định hỏi tiếp. Nhưng câu trả lời của hắn đã nhanh hơn một bước.

“Bằng tuổi cậu đấy?”

Nói rồi, hắn giơ bản sơ yếu lý lịch lên đặt cạnh mặt cậu. Hắn đưa mắt so qua so lại giữa tấm ảnh thẻ và cậu.

“Trông trẻ kinh. Khai gian tuổi à?”

Cậu định lắc đầu nhưng vội vàng mở miệng. Cậu có cảm giác nếu chỉ dùng cử chỉ để trả lời, hắn sẽ không thích.

“Tôi không khai gian đâu ạ. Vốn dĩ trông tôi hơi… hơi trẻ con.”

“Vậy à? Tiếc thật.”

Tập giấy được đặt xuống bàn. Hoon Young như chỉ chờ có vậy, liền thu dọn cất đi. Rồi anh ta xem đồng hồ trên cổ tay, ra hiệu điều gì đó với hắn.

“Làm gì đấy? Không uống à.”

Cậu vội uống một ngụm trà lúa mạch rồi lại mở lời. Ý nghĩ phải kéo dài cuộc trò chuyện cứ thôi thúc cậu như bị ép buộc. Bởi thứ nước trong bụng đã dâng lên tận cổ, cảm giác chỉ chực trào ra bất cứ lúc nào.

“Anh có hay đến quán không ạ?”

“Không.”

“Để tôi hát cho anh nghe nhé?”

“Không.”

Cứ mỗi câu hỏi, cậu lại phải uống cạn ly. Hễ cậu chần chừ, ánh mắt hắn lại dán vào chiếc ly rồi lại dán vào mắt cậu. Rõ ràng là đang ép buộc. Đến lúc này, một linh cảm le lói trong đầu cậu.

Mục đích của hắn chỉ là muốn xem bộ dạng khổ sở của cậu khi phải cố sống cố chết uống nước.

Dù có hỏi bất cứ điều gì, câu trả lời của hắn cũng sẽ chỉ có một. Lẽ ra cậu không nên phớt lờ cái cảm giác lạnh buốt vừa lướt qua gáy mình. Cậu chẳng thể làm gì với đầu ngón tay tê dại, chỉ biết siết chặt chiếc ly. Chiếc ly đặt trên đùi rung lên, khiến chất lỏng bên trong sóng sánh.

“Woo Seung à. Cậu sợ tôi à?”

Giọng hắn pha chút chế giễu.

Nên nói là không phải vậy sao?

Liệu làm thế hắn sẽ nguôi giận và bảo mình ngừng uống chăng?

Cậu không dám đoán ý hắn. Cậu hoàn toàn không thể biết được tâm trạng của hắn đang tốt hay xấu. Vì vậy, cậu quyết định tin vào ý cười trong giọng nói của hắn.

“Vâng. Tôi sợ.”

Đồng thời, cậu cũng chừa cho mình một lối thoát.

“…Nhưng mà, chỉ một chút, một chút thôi ạ.”

Hàng lông mày của hắn nhướng lên, sắc lẻm.

“Tại sao lại chỉ sợ một chút?”

Hắn xoay hẳn người về phía cậu. Một tay gác lên thành ghế sofa, chân phải vắt lên đùi trái. Lồng ngực của hắn mở rộng hoàn toàn về phía cậu.

Cậu chợt nhận ra hắn thật to lớn. Bờ vai rộng, vòm ngực vạm vỡ, và ngay cả bàn tay đang khẽ ngo ngoe một cách tinh nghịch cũng rất lớn. Lớn đến mức cậu nghĩ rằng nếu bàn tay ấy xòe ra, có lẽ sẽ che trọn cả khuôn mặt mình.

“Tôi hỏi tại sao chỉ sợ một chút.”

Ngón tay thon dài của hắn khẽ búng vào má cậu. Rõ ràng chỉ là một cái búng đùa, nhưng lực thì không hề nhẹ. Khuôn mặt không chút phòng bị của cậu liền vẹo sang một bên.

“Cái bật lửa…”

“Bật lửa? Ừ, vừa uống vừa nói đi.”

Hắn khẽ hất cằm như đang dỗ một đứa trẻ, thúc giục cậu uống thêm. Ực, ực. Ánh mắt của hắn dừng lại trên yết hầu đang nhô lên trên chiếc cổ thanh mảnh.

“Lúc anh ném bật lửa tôi đã rất sợ. Nhưng mà… vì anh không ném mạnh nên tôi mới nói là chỉ sợ một chút thôi.”

Cậu gắng gượng nói hết câu rồi vội lấy lòng bàn tay che miệng. Dường như chỉ một cử động nhỏ cũng đủ làm cho thứ nước đầy trong bụng sóng lên. Cậu thậm chí còn cảm thấy sợ hãi rằng nếu nuốt nước bọt không cẩn thận, mình sẽ nôn ọe ra ngay lập tức.

“Muốn nôn à?”

Cậu liều mạng lắc đầu.

“Thế à? Vậy uống thêm nhé?”

Hốc mắt cậu nóng bừng lên. Không biết có phải do cố nén cơn buồn nôn hay không, mà da gà bắt đầu nổi khắp người, lan từ sau gáy ra.

Cậu thậm chí không còn tâm trí để tính xem mình đã uống bao nhiêu lon. Kể từ sau khi mở nắp lon thứ sáu, cậu đã không thể đếm nổi nữa.

“Bảo không uống rượu cũng vui cơ mà.”

Hắn xem đồng hồ đeo tay.

“Chẳng vui gì cả.”

Rồi hắn nói với Hoon Young đang đứng trước máy karaoke: “Đi thôi, Hoon Young à.” Hắn đứng dậy, bẻ cổ sang hai bên. Một tiếng "răng rắc" ghê rợn vang lên như thể các đốt xương đang nghiến vào nhau.

Cậu bịt chặt miệng, gắng gượng chịu đựng. Bụng cậu cuộn lên từng cơn như thể cơ thể đang bị những con sóng dữ xô đẩy. Lòng bàn tay đã ướt đẫm thứ nước chua lòm không kịp nuốt xuống.

“Nếu nôn thì dọn sạch rồi hãy về.”

Cậu vội chớp mắt. Đôi đồng tử đối diện có màu nhạt đến kinh ngạc, tựa như caramel tan chảy.

“Cậu dọn dẹp giỏi mà, phải không?”

Trước khi rời đi, hắn cầm lấy lon cola mà cậu đã mở sẵn. Đôi chân dài sải những bước nhanh chóng băng qua căn phòng. Khoảnh khắc hắn bước qua cánh cửa Hoon Young mở rồi nó sập lại, cậu bật phắt dậy lao đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo