Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 4
“Ực!”
Chất lỏng đặc sánh nơi cổ họng như chực trào ra ngoài. Cậu lật đật chạy vào nhà vệ sinh trong phòng, vừa mở cửa đã khuỵu xuống ôm chầm lấy bồn cầu, chẳng còn hơi sức đâu mà lật nắp lên nữa.
“Khụ, oẹ!”
Có lẽ vì cả ngày chẳng có gì vào bụng, nên thứ duy nhất nôn ra chỉ toàn là trà lúa mạch bị ép uống. Dòng chất lỏng màu vàng nhạt cứ thế trào ngược qua cổ họng như thác lũ.
Bàn tay ghì chặt lấy bồn cầu run lên bần bật. Cơn nôn ọe khiến vành mắt cậu nóng rực lên, ứa nước mắt. Đầu nóng hầm hập, cảm giác như con ngươi sắp lòi cả ra ngoài.
“Hức, hức…”
Một sợi nước bọt dính nhớp kéo dài xuống. Cậu giật vội vài tờ giấy, thô bạo chùi miệng. Cậu giật nước rồi bước ra đứng trước gương, đối diện với một khuôn mặt trắng bệch, vành mắt đỏ hoe trong đó.
Cậu rửa tay, súc miệng. Vị đắng chát cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi, có lẽ phải đánh răng mới hết. Bờ vai rũ rượi, cậu lê bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy có người đang đứng trong phòng.
“Này.”
Là Kim Jeong Oh.
“…Vâng, thưa quản lý.”
Cậu vội lấy cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay chùi vội mép. Ánh mắt của Kim Jeong Oh dừng lại trên phần cằm vẫn còn ươn ướt của cậu.
“Nôn à?”
Anh ta hỏi, mắt liếc về phía thùng trà lúa mạch Haneul Bori đặt trên bàn.
“…Vâng.”
“Tên cậu là Woo Seung đúng chứ?”
“Vâng. Yoon Woo Seung ạ.”
Hơi ẩm chưa lau khô đọng lại giữa hai bàn tay đang siết vào nhau. Chẳng biết làm gì với lòng bàn tay ướt sũng, cậu chỉ ngoan ngoãn đứng im chờ đợi lời anh ta nói tiếp. Kim Jeong Oh thở dài, tay day trán.
"Tôi biết là cậu mới đến khu phụ này nên muốn thử làm này làm nọ.”
“…”
“Thôi mấy cái trò đó đi. Giám đốc lịch sự nên mới bỏ qua cho cậu đến mức này thôi. Cố làm chuyện gai mắt người ta thì cậu được cái gì? Chẳng phải chỉ rước thiệt vào thân sao?”
“Tôi xin lỗi.”
“Đã là tiếp viên thì phải biết làm việc trong phòng chứ. Mất mặt thật…”
Kim Jeong Oh tặc lưỡi, bỏ lửng câu nói. Cậu chỉ im lặng, cúi gằm mặt nhìn xuống chân anh ta. Ngoài lời xin lỗi, cậu cũng chẳng biết nói gì hơn.
“Ra ngoài đi. Lần sau liệu hồn đấy.”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
Không khí ngoài hành lang có vẻ dễ thở hơn một chút. Cậu hít một hơi thật sâu rồi quay về phòng chờ. Các tiếp viên không được chọn vẫn còn ngồi lại đó. Khác với lúc đầu chỉ liếc qua rồi thôi, giờ đây vài người đang nhìn cậu chằm chằm.
“Anh ơi! Chỗ này này!”
Hyo Jun vỗ vỗ lên ghế sô pha, gọi cậu lại. Dù gì người duy nhất quen mặt cũng chỉ có cậu ta, nên cậu không từ chối mà bước lại gần.
“Thế nào rồi anh?”
Chắc cậu ta lại vừa ăn vặt gì đó, miệng phảng phất mùi nước tương ngòn ngọt.
“Tiền nong thế nào? Anh nhận được bao nhiêu?”
“…Tôi không nhận được tiền.”
“Hả? Thật á?”
Hyo Jun mở to mắt, hỏi đi hỏi lại như không tin.
“Bọn tôi chỉ nói chuyện một lát, rồi anh ta bảo có việc nên đi mất rồi.”
“Không có gì khác sao anh?”
“…Ừm.”
Phải có gì khác nữa à? Cậu bất giác liếc nhìn, dò xét sắc mặt cậu ta. Hyo Jun ngồi khoanh chân, xoay hẳn người về phía này.
“Em cũng mới tới đây nên không rành lắm. À, em từ bên Nonhyeon Tree qua. Mà này, cái vị khách trong phòng anh vừa gặp ấy, nghe nói là sếp tổng ở đây đấy.”
“À…”
Vì hầu hết khách đều được gọi là giám đốc, nên cậu cũng chẳng bận tâm khi nghe Kim Jeong Oh gọi người đàn ông kia là “Giám đốc”. Ai mà ngờ đó lại là ông chủ thật sự của ‘Kirin’. Nghĩ đến tuổi của người đàn ông đó, cậu không khỏi kinh ngạc.
“Anh biết ở đây với Crown không? Bên đó là quán chính thống, kiểu khu chính ấy, mà anh ta cũng quản luôn cả bên đó, rồi còn trên đại lộ Dosan…”
Từ host bar cho tới Ten Pro, Ten Cafe, hàng loạt tụ điểm ăn chơi có tiếng ở Gangnam cứ thế tuôn ra từ miệng cậu ta. Vì nghĩ bụng sẽ chẳng gặp lại người đàn ông kia nữa, cậu chỉ nghe tai này lọt tai kia, dù đó đều là những cái tên cậu từng nghe qua khi đi làm.
Có lẽ do sự oang oang của Hyo Jun mà ánh mắt của những người trong phòng chờ càng đổ dồn về phía này nhiều hơn. Cậu cảm thấy không thoải mái, chỉ mong Hyo Jun nói về vị ‘giám đốc’ đó vừa phải rồi im đi.
“Nghe bảo anh ta không được lịch sự cho lắm, nhưng tiền boa thì rất xộp.”
“À…”
“Thế nên em mới hỏi xem nhỡ đâu anh cũng được một khoản.”
Thứ duy nhất cậu nhận được là lon trà Haneul Bori bị ép uống, cậu chỉ đành lẳng lặng gật đầu. Dù người đàn ông kia đã bỏ về giữa chừng, nhưng nghe nói là chủ ở đây nên cậu chỉ nghĩ chắc mình không phải lo bị quỵt tiền TC.
***
Không từ chối được lời rủ đi ăn giải rượu của Hyo Jun, cả hai cùng nhau ghé một quán ăn khuya. Dù trời đã rạng sáng, nhưng ngoài vài bàn trống ra thì quán đã chật kín người.
Phần lớn khách hàng là các cô gái hoặc tiếp viên làm việc gần đó, ai nấy đều trang điểm đậm, đến từng sợi tóc cũng được chải chuốt kỹ càng. Trên con phố san sát các quán lounge bar và tụ điểm ăn chơi, những quán canh giải rượu 24 giờ như thế này luôn đông khách nhất vào rạng sáng.
“Chủ quán ơi! Cho hai suất canh giải rượu đặc biệt!”
“Thôi thôi. Suất đặc biệt nhiều lắm. Chủ quán ơi, cho tôi suất thường thôi.”
Một người phụ nữ trông như bà chủ quán hét lớn về phía bếp. Hình ảnh bà ta đeo một sợi dây chuyền vàng trông đến trĩu cả cổ thật ấn tượng.
“Một đặc biệt, một thường!”
Hyo Jun hỏi liệu cậu có được ăn gì trong phòng không. Cậu ta hỏi vậy vì thỉnh thoảng có những vị khách gọi đồ ăn bên ngoài vào. Cậu lắc đầu.
“Suất thường có đủ no không?”
“Tôi ăn ít lắm…”
“Bảo sao anh gầy thế?”
Một bàn tay vươn ra, nắm lấy cánh tay khẳng khiu của cậu rồi buông. Một sự thân thiện không hề giống với người mới gặp lần đầu. Cậu vốn đã từ chối vì thấy ngại khi được đề nghị nói chuyện suồng sã hơn, nhưng trước lời mời gần như ép buộc, cậu cũng đành chấp nhận.
Nói hay thì Hyo Jun là người hòa đồng, nói dở thì cậu ta có phần dễ dãi với người khác. Cậu ta vừa quan sát phản ứng của đối phương, vừa khéo léo điều chỉnh khoảng cách. Có lẽ người khác sẽ thấy khó chịu, nhưng cậu thì không. Tại khu nhà phụ xa lạ này, có một người dù đối xử với mình có hơi suồng sã nhưng vẫn không ngừng bắt chuyện, như vậy trái lại còn tốt hơn.
Quan sát trong phòng chờ, có vẻ cậu ta thân thiết với tất cả các tiếp viên chứ không chỉ đặc biệt thoải mái với riêng cậu. Nếu không cùng dưới trướng một bà chủ, đa phần mọi người đều giữ kẽ, xem ra bản tính cậu ta vốn đã cởi mở như vậy.
“Canh giải rượu đặc biệt, canh giải rượu thường có rồi đây. Coca là đồ tặng kèm!”
“Woa, cảm ơn ạ!”
Hyo Jun cười toe toét, bật lon coca. Ngay lập tức, coca được rót ào ạt vào cốc bia. Cùng với tiếng bọt khí vỡ lách tách, chiếc cốc được đặt trước mặt cậu.
“Anh biết quán Taper ở bên kia đường không? Nghe nói bà chủ ở đây từng là quản lý bên đó đấy.”
Hyo Jun vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu về phía sau lưng theo đường chéo. Giọng cậu ta đầy vẻ ngưỡng mộ khi nói “Kia kìa, cái người đeo vòng vàng ấy.”
“Nghe đồn bà ấy ‘đào mỏ’ được nên mới có cái quán này, đỉnh thật.”
Cậu cũng chẳng buồn quay lại nhìn. Dù có đào mỏ để được cái quán này hay gì đi nữa, thì cũng chẳng phải chuyện của cậu.
Cậu dùng thìa khuấy phần nước dùng đỏ au trong thố đất, lùa đám cải thảo khô sang một bên rồi múc một muỗng nếm thử.
“Ngon thật.”
“Đúng không? Quán này ngon lắm, dù đi bộ hơi xa.”
Hyo Jun xới cơm chan thẳng vào canh. Cậu ta đói thật thì phải, chỉ vài đường thìa mà thố đất đã nhanh chóng thấy đáy, trái ngược hẳn với cậu chỉ động đũa vài miếng.
“Anh ăn ít thật đấy.”
Hyo Jun ngạc nhiên nhìn thố canh của cậu gần như không vơi đi chút nào. Khóe miệng cậu ta dính chút nước kim chi củ cải. Cậu đưa cho cậu ta một tờ giấy ăn.
“Tại uống nước… no bụng quá rồi.”
Nói rồi cậu định cầm lon coca lên uống, nhưng một khuôn mặt chợt lóe lên trong đầu khiến cậu phải đặt cốc xuống. Vừa mới thoáng nghĩ đến mà trong bụng đã cuộn lên cảm giác buồn nôn.
“Nước á? À. Ra là anh cũng bỏ rượu đi à.”
Hyo Jun ngậm thìa trong miệng, cười khúc khích. Một nụ cười như thể đã tỏ tường mọi chuyện.
“Em cũng thế, lần nào cũng phải nốc hết một lon Haneul Bori rồi mới bắt đầu đấy.”
Có người uống rượu giỏi thì cũng có người tửu lượng kém. tiếp viên cũng không phải là ngoại lệ.
Uống cạn một lon Haneul Bori để lấy lon rỗng. Sau đó, vờ như uống whisky nhưng thực chất chỉ ngậm trong miệng rồi nhổ ngược vào cái lon rỗng đó. Khách đã say bí tỉ thì làm sao mà biết được. Hyo Jun cười nói rằng số lon Haneul Bori mà cậu ta xử lý theo cách đó chắc cũng phải đến mấy trăm lon rồi.
Cậu gật đầu ra vẻ đồng cảm. Dù cậu no nước không phải vì lý do đó, nhưng cũng chẳng việc gì phải nói ra sự thật.
“Anh, nếu không ăn nữa thì em ăn nốt cho nhé?”
“Ờ… Tôi ăn dở rồi, có sao không?”
“Ây, anh có ăn được mấy đâu. Đưa em.”
Cậu nhấc thố đất đặt trước mặt Hyo Jun. Cậu ta như chỉ chờ có thế, liền nhúng thìa vào. Cái cách cậu ta ăn nhanh như chớp thật đáng kinh ngạc.
“Anh bảo anh ở Hwagok đúng không? Em ở Daerim, tiện đường về anh cho em đi nhờ với. Em gửi nửa tiền taxi.”
Lúc này đã qua khung giờ khuya tính thêm phụ phí. Dù vậy, nghĩ đến giá taxi đã tăng, lẽ ra cậu nên đợi chuyến xe đầu tiên như mọi khi. Thật ra cậu cũng chưa có ý định tan làm sớm, nhưng vì lời rủ rê của Hyo Jun nên đành phải về. Vì mới đi được vài phòng nên cậu không thể chi tiêu thêm được nữa. Nhưng cậu, như mọi khi, lại không thể từ chối.
“Ừ. Để tôi gọi Kakao.”
Chiếc taxi bắt được ngay sau đó lao nhanh trên con đường vắng tanh của buổi sớm. Hyo Jun xuống ở ga Daerim. Cậu ta vẫy tay rồi biến mất vào giữa con hẻm đầy những biển hiệu tiếng Trung.
Cậu kéo cửa sổ xuống, hít một hơi căng lồng ngực không khí tinh mơ. Cậu để mặc cho gió lạnh lùa vào người, hy vọng nó sẽ cuốn phăng đi cái mùi rượu và thuốc lá ẩm mốc ám trong cơ thể. Thực tình, dạ dày cậu đang cồn cào không chịu nổi. Hít thở khí lạnh có đỡ hơn chút đỉnh, nhưng quả nhiên lúc nãy không nên cố ăn canh giải rượu.
“Anh ơi. Anh xuống ở đây được không ạ? Đường hẹp quá, quay xe ra hơi khó. Tôi lại vừa nhận cuốc mới rồi…”
“Dạ? À, vâng. Tôi xuống đây.”
Vì tài xế bảo đi sâu vào sẽ khó quay đầu, cậu đành xuống xe ở đầu hẻm. Chiếc taxi phải loay hoay tiến lùi mất vài lượt mới ra khỏi con ngõ được. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo ánh đèn hậu xa dần rồi mới quay người lại.
Bức tường ngay đầu hẻm chất đầy những túi rác được người ta mang ra đúng giờ. Cậu lẳng lặng đi qua những dãy nhà đã tắt đèn, rẽ trái ở khúc cua là thấy khu nhà trọ của mình.
Trên bàn phím cửa ra vào, các số 2, 5, 6, 9 đã mòn đi thấy rõ. Đó là do mấy năm trời không thay đổi mật khẩu.
Kétttt, bỏ lại sau lưng tiếng cọ sàn đến rợn người, cậu bước xuống nửa tầng cầu thang. Nhà của cậu là một căn bán hầm, nằm ở tầng dưới cùng của khu nhà.
Vừa mở cửa, một luồng không khí ẩm mốc đã ập vào chào đón cậu. Cậu bật máy hút ẩm rồi đi thẳng vào phòng tắm. Trong căn nhà tối đèn, tiếng nước chảy và tiếng máy hút ẩm vận hành hòa vào nhau.
Cậu nằm vật ra giường mà không buồn sấy tóc, chẳng còn sức lực để cầm lấy máy sấy. Cậu xoay người nằm nghiêng, mở điện thoại. Một tin nhắn chưa đọc đang chờ cậu.
[Hóa đơn điện tử của KEPCO [tin nhắn web] [KEPCO] Thông báo tiền điện tháng 4 năm 20XX]
[Hongdae thẳng tiến?]
Cậu chỉ trả lời tin nhắn của Jae Min hẹn gặp tuần sau rồi tắt điện thoại. Hóa đơn điện tử đã gửi tới năm ngày nhưng cậu vẫn chưa mở ra xem. Cậu làm vậy vì cảm nhận ngày một rõ rệt mùa hè đang đến gần. Tháng này còn có thể khất lại, nhưng tháng sau thì nhất định phải thanh toán.
Cậu nằm ngửa nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng tim mình đập. Dạ dày vẫn còn cồn cào. Cậu định nôn thêm lần nữa nhưng nghĩ chắc cũng chẳng còn gì để ra nên đành thôi. Thực tế là cậu không còn chút sức lực nào để dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn vệt nấm mốc được chùi đi một cách qua loa ở góc trần, cậu từ từ nhắm mắt. Trong cuộc đời bất hạnh này, không mắc thêm chứng mất ngủ cũng kể là một điều may mắn.