Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 5

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 5

“Yoon Woo Seung!”

Từ phía xa, Jae Min đã giơ tay vẫy. Dù đứng giữa lối ra ga tàu điện ngầm đông nghịt, cậu ta vẫn nổi bật lạ thường. Trước hết là nhờ vóc dáng cao lớn, thân hình cũng đô con chẳng kém.

“Cậu lại sụt cân đấy à?”

“Tôi có sụt đâu.”

“Này. Cậu cứ thế này thì sức đâu mà thi thể lực?”

Jae Min lại nhắc đến kỳ thi đã gác lại từ lâu, cậu đành ngậm miệng giả lơ. Jae Min chậc lưỡi một tiếng như thể đã quá hiểu.

“Ăn gì đây? Ăn thịt nhé?”

“Lại thịt nữa……”

“Thằng này, phải ăn thịt thì mới có sức chứ.”

“Hay là ăn mì đi.”

Hễ ăn thịt, dù là ba chỉ hay thịt gà, thể nào Jae Min cũng đòi uống rượu. Vì thế, cậu muốn chọn một món không dính dáng gì đến rượu. Một món mà nếu có uống, cũng chỉ dừng lại ở một ly bia.

“Tonkatsu thì sao?”

“……Nghe được đấy.”

Jae Min chủ động lấy điện thoại ra tìm một quán tonkatsu ngon gần đó. Quán cậu ta tìm được nằm giữa hai ga nên phải đi bộ một đoạn. Cậu lặng lẽ đi theo sau.

Trên đường có vô số cửa hàng tteokbokki, malatang và tiệm chụp ảnh bốn kiểu. Đúng là khu phố đại học, hầu hết người qua lại trên đường đều là những gương mặt trẻ măng.

Gần đến giờ ăn trưa nên việc chen chúc qua dòng người không hề dễ dàng, nhưng có lẽ vì đã lâu mới ra ngoài nên cảm giác này cũng không đến nỗi tệ.

Đúng lúc ấy, một cụ bà bước xuống từ chiếc cầu thang sắt dẫn lên tầng hai bên ngoài tòa nhà. Cụ vịn vào đầu gối, khó nhọc đặt chân xuống bậc cuối cùng rồi quay người nhìn lên. Cách đó chừng ba bậc thang, một chiếc giỏ kéo có bánh xe đang nằm trơ trọi.

“Bà ơi. Để cháu mang cái này xuống giúp bà nhé?”

“Ôi, vậy thì bà cảm ơn cháu nhé.”

Cậu không do dự mà tiến đến đưa tay ra. Chiếc giỏ kéo rất nhẹ, một tay cũng nhấc lên được. Cụ bà cúi người cảm ơn.

“Bà đi đến đâu ạ?”

Cụ bà đưa cho cậu một tấm danh thiếp nhàu nhĩ. Trên đó có ghi dòng chữ ‘Nhà tạo mẫu Han Gil - Salon tóc ㅇㅇ’ cùng với địa chỉ. Chỗ đó cũng không xa đây lắm.

“Ghé qua đó rồi đi nhé?”

“…….”

“Nếu cậu đói lắm rồi thì tôi đi một mình cũng được……”

Cậu vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt Jae Min. Lòng cậu chùng xuống khi đối diện với vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng cụ bà đã đi trước rồi, Jae Min chắc cũng đành chịu.

“……Haiz, được rồi. Đi thì đi.”

Jae Min sải bước đến bên cạnh cụ bà rồi đưa một tay ra. Cụ bà vịn lấy cánh tay săn chắc của cậu ta.

Dù chẳng ai hỏi, cụ vẫn lẩm bẩm giải thích rằng cụ đi phát tờ rơi quanh các cửa hàng, xong việc rồi nên phải mang giỏ kéo về trả.

“Trời ơi, cảm ơn hai cháu đã giúp bà nhiều nhé.”

“Không có gì đâu ạ.”

Họ nhanh chóng đến trước tiệm làm tóc mà cụ bà đã nói. Cụ cầm lấy chiếc giỏ kéo rồi quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ. Những nếp nhăn chi chít lan ra từ đuôi mắt. Cảnh tượng này bất giác khiến cậu nhớ đến người bà đang nằm ở nhà.

“Cậu thanh niên trông xinh trai quá nhỉ.”

Thì thầm dứt lời, cụ bà biến mất sau cánh cửa kính. Cậu gượng cười rồi quay đi. Câu nói của cụ hệt như những gì bà cậu vẫn thường nói.

“Đi thôi. Tôi đói chết mất.”

Đó là lúc họ quay lại con đường lớn, tiếp tục đi về phía quán ăn.

“Mấy bà già kiểu đấy chẳng biết ơn nghĩa gì đâu. Cậu cũng đừng có lanh chanh giúp người ta làm gì.”

Jae Min cằn nhằn trách cậu.

“Sao cậu lại nói thế……”

“Này, số người già coi xe tuần tra như taxi riêng, gọi cả ngày lẫn đêm, phải chất đầy cả xe tải rồi ấy chứ, cậu bảo tôi nói tốt thế nào được?”

“Nhưng bà cụ đó đâu có như vậy.”

“Ai cũng như ai cả thôi.”

Cậu cảm thấy Jae Min đang tuôn ra những lời cay nghiệt này thật xa lạ. Khi còn cùng nhau ôn thi cảnh sát, cậu ấy từng là một người bạn tràn đầy chính nghĩa, thậm chí còn nhiệt tình quá đến mức gây chuyện... Vậy mà Jae Min của ngày đó giờ đây lại đang tùy tiện phán xét một bà cụ mới gặp lần đầu, trong khi người chủ động giúp đỡ là cậu.

“……Trước đây cậu đâu có như vậy.”

“Là xã hội đã biến tôi thành thế này đấy, là xã hội đấy. Hả? Yoon Woo Seung, cậu cứ thử đối phó với mấy người già trơ trẽn đi rồi cũng sẽ giống tôi thôi.”

Trước một Jae Min đang rùng mình nói rằng giờ chỉ cần nhắc đến người già là đã thấy phát ngán, cuối cùng cậu đành chọn cách im lặng. Vốn dĩ cậu chưa bao giờ cãi lại cậu ta.

Jae Min, người đỗ kỳ thi trước, thoáng cái đã trở thành cảnh sát. Đã một thời gian kể từ khi được điều chuyển từ đồn sang sở cảnh sát, nhưng cậu ta vẫn luôn miệng kể lại quãng thời gian làm việc ở đồn với vẻ chán chường. Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian ấy, hẳn Jae Min cũng đã trải qua nhiều chuyện. Dù có phần thấu hiểu, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái trước thái độ công khai dè bỉu người khác của bạn mình. Cảm giác đó càng rõ rệt hơn khi cậu ta chẳng hề có chút áy náy nào.

“Cái việc bồi bàn đó cậu định làm đến bao giờ?”

“……Cứ làm thôi. Đến khi nào đủ tiền đóng học phí thì thôi.”

Cậu đã nói dối Jae Min rằng mình đúng là đang làm ở một tụ điểm giải trí, nhưng là bồi bàn chứ không phải "tiếp viên". Ban đầu, cậu ta còn cằn nhằn rằng đang ôn thi mà lại đi làm thêm, nhưng khi nghe cậu nói về mức lương theo giờ và tiền boa thỉnh thoảng nhận được, cậu ta chỉ còn thỉnh thoảng hỏi những câu như "định làm đến bao giờ" cho có lệ.

“Mẹ cậu vẫn đi viện đều chứ?”

Trên đường đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ theo sự hướng dẫn của nhân viên, Jae Min buột miệng hỏi như không có gì. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm được kéo hẳn lên, sưởi ấm cả chiếc ghế.

“Ừ.”

Cậu đáp hờ hững, vội vàng mở thực đơn ra. Cậu không muốn tiếp tục chủ đề này.

“Ăn gì đây?”

“Bố cậu vất vả nhiều rồi. Nghiện rượu à? Hồi trước ở đồn cảnh sát tôi gặp nhiều người như thế rồi, người nhà còn khổ hơn cả người trong cuộc nữa. Bố cậu dù không nói ra nhưng trong lòng chắc tan nát lắm.”

Cậu không đáp lại, chỉ cúi gằm mặt vào thực đơn. Cậu đọc kỹ từng chữ một như đang nghiền ngẫm một cuốn sách thú vị.

“Tôi bao, nên cứ gọi thoải mái đi.”

“Cốt lết…… A.”

Đang định chọn món rẻ nhất thì chiếc răng hàm dưới của cậu bỗng nhói lên. Cơn đau âm ỉ đã bắt đầu từ vài tuần trước. Nhưng việc răng ê buốt khi uống nước lạnh và cơn đau nhói bất chợt chỉ mới xuất hiện vài ngày gần đây.

“Sâu răng à?”

Jae Min lên tiếng khi thấy cậu cắn chặt răng.

“Chắc vậy. Hơi đau một chút.”

“Đi khám sớm đi. Đừng có chần chừ rồi lại bé xé ra to.”

Cậu ta còn đùa rằng viện phí còn đáng sợ hơn cả đau răng. Nhưng đối với cậu, đó chẳng phải lời nói đùa chút nào. Cậu cắn chặt răng thêm vài lần nữa rồi chọn món.

“Tôi ăn set cốt lết heo chiên xù.”

“Được thôi. Đồ uống thì sao? Bia?”

“Không. Co……”

Vô thức định nói Coca, cậu bất giác giật mình. Đêm hôm đó lại ùa về trong tâm trí.

Lon nước lăn đến chân. Dòng nước sền sệt để lại vệt đen trên nền nhựa đường.

‘Tôi chỉ đang giúp cậu nhặt nó lên cho nhanh thôi mà.’

Và cả giọng nói trơ trẽn đó nữa.

Sự phân vân không kéo dài.

“……Tôi uống Sprite.”

“Được. Anh ơi, cho gọi món.”

Jae Min giơ cao tay về phía nhân viên. Cậu ngả người vào lưng ghế êm ái.

Giữa mùi chiên rán dầu mỡ, không hiểu sao cậu lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc mà đêm nào cũng phải đối mặt.

***

Cậu dừng bước khi đi ngang qua bãi đỗ xe.

Ánh mắt cậu dừng lại ở một lon Coca móp méo. Nó nằm ngay trước cửa tự động đông người qua lại.

“…….”

Cậu cẩn thận nhìn quanh. Không có ánh mắt nào đang theo dõi, cũng không có chiếc xe nào vừa tiến vào bãi đỗ.

Lời của Kim Jeong Oh rằng "tiếp viên" chỉ làm việc trong phòng, đừng có làm chuyện bao đồng cứ văng vẳng bên tai, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhặt rác lên. Cậu cũng không quên bỏ chiếc lon vào trong túi đeo vai, đề phòng chạm mặt Kim Jeong Oh.

Có lẽ vì là tối thứ Sáu nên phòng chờ đặc biệt đông đúc. Vừa đi chào bàn một vòng về thì Hyo Jun cũng vừa tới. Cậu ngồi cạnh Hyo Jun, cùng xem phim trên iPad của cậu ta. Đó là một bộ phim truyền hình cẩu huyết đang rất nổi dạo gần đây, thời lượng mỗi tập vừa phải nên rất thích hợp để xem trong lúc chờ đợi.

“Oa, điên thật chứ? Anh ơi, anh thấy thế có hợp lý không? Dù gì cũng là con dâu mà.”

“Ừ. Đúng là điên thật.”

Ở một góc phòng chờ, một sòng bạc đang diễn ra sôi nổi. Những tiếp viên không được chọn và phải ngồi chờ thường xuyên đánh bạc. Nghe nói có trường hợp kiếm được nhiều tiền từ cờ bạc hơn là được chọn, xem ra tiền cược cũng không hề nhỏ.

Khoảng 10 phút trôi qua, cánh cửa phòng chờ đang đóng im ỉm bỗng bật mở. Người xuất hiện là Choi Hoon Young, thường được gọi là Trưởng phòng Choi. Cậu chỉ mới nghe các tiếp viên khác kể về anh ta, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta từ hôm đầu đi làm nên có chút ngạc nhiên.

Anh ta bước vào trong phòng chờ khoảng nửa bước.

“Hyung Ho, Chris, Jae Woo vào đi, còn Seok Hyun, cậu đã đi mấy phòng rồi?”

“Em vẫn chưa đi phòng nào ạ.”

“Vậy thì cậu cũng vào đi.”

Trưởng phòng Choi chỉ định vài tiếp viên. Khác với các phòng khác nơi giám đốc lựa chọn, Trưởng phòng Choi chỉ chọn vài người vào chứ không gọi cả dàn. Có lẽ là để loại bỏ những người không hợp gu của giám đốc ngay từ đầu.

Những người được anh ta chỉ định lục đục đứng dậy. Trong số đó có cả Hyo Jun.

“Tuyệt vời. Anh ơi em đi nhé.”

“Ừ.”

Cậu vẫy tay chào tạm biệt. Hyo Jun chỉnh lại trang phục rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng chờ.

Dù đã có vài người rời đi nhưng phòng chờ vẫn đông đúc. Nghe nói các phòng đều đã kín khách, việc vẫn còn nhiều tiếp viên ngồi lại đây quả là chuyện lạ.

Một lát sau, Hyo Jun cùng các tiếp viên khác quay trở lại.

“Không được à?”

“Vâng. Anh Hyung Ho được chọn rồi.”

“Đằng nào cũng định chọn Kim Hyung Ho thì còn gọi vào làm gì không biết. Chẳng khác nào bắt người ta làm trò hề.”

Mặc kệ lời cằn nhằn của một tiếp viên khác, Hyo Jun ngồi xuống sofa. Cậu ta bật lại iPad, bộ phim đang tạm dừng lại tiếp tục.

Khoảng 15 phút trôi qua, đang đến đoạn nữ chính bị mẹ chồng tát thì cửa phòng chờ lại mở ra.

“Yoon Woo Seung.”

Người xuất hiện là Kim Jeong Oh.

“Vâng?”

“Có người chỉ định.”

“……Là tôi ạ?”

Kim Jeong Oh, người đột ngột xuất hiện trong phòng chờ, lờ đi câu hỏi ngơ ngác của cậu và hất cằm ra ngoài cửa. Ý bảo cậu ra ngoài.

Cậu lóng ngóng đứng dậy. Cậu nhìn xuống Hyo Jun, nhưng cậu ta cũng có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu mới đến khu nhà phụ được một tuần. Làm gì có chuyện có người chỉ định cậu được.

Bỏ lại sau lưng những ánh mắt tò mò của các tiếp viên trong phòng chờ, cậu lặng lẽ đi theo sau Kim Jeong Oh. Cánh cửa sau lưng cậu đóng sầm lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo