Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 17

Chương 17
 
Tôi là cháu trai “cả”, nhưng không hẳn là người lớn tuổi nhất trong đám cháu. Ban đầu, vị trí ấy đáng lẽ thuộc về Ki Sung Yoon—thế nhưng ông nội của anh ta, Ki Jae Mu, lại cố tình làm ngơ sự tồn tại của anh.
 
Dù Ki Yoon Jae có tệ đến mấy, cậu ta vẫn chưa từng khiến danh tiếng của Sungwoon bị tổn hại. Còn Ki Sung Yoon thì khác. Cái tên ấy đã trở nên quá quen thuộc trên mặt báo. Dù có bị gọi là “ông A” để giấu danh tính, ai biết chuyện cũng đều thốt lên: “Lại là Ki Sung Yoon nữa à.”
 
Cha của Ki Sung Yoon, Ki Young Woo, từng chọc giận Ki Jae Mu vì hành động qua mặt người lớn. Mà Ki Jae Mu thì là con trưởng, từng phải đánh bại các anh em khác mới giành được vị trí chủ tịch ngày hôm nay. Những gì Ki Young Woo làm hẳn đã gợi lại ký ức đẫm máu ấy trong ông ta—về cảm giác bị đe dọa từ chính người thân.
 
...Tôi thấy khó chịu. Ánh mắt gườm gườm của Ki Sung Yoon khiến tôi nổi giận, nhưng điều khiến tôi tức điên là việc anh ta dám động đến người của tôi.
 
“Hyung…”
 
Hyun Seo chạy tới, đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi. Cậu bé đã cố gắng bảo vệ chị gái khỏi một tên khốn nạn—hẳn đã phải rất khó khăn.
 
Tôi thấy tự hào về thằng bé—vì nó đã không sử dụng năng lực, ngay cả khi bị kích động. Nếu không, mọi chuyện đã không dừng lại ở mức xô xát thông thường. Jung Yi Joon và Kwon Jae Hyuk đứng bật dậy, ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào Ki Sung Yoon, như thể chỉ chờ anh ta ra tay trước.
 
Kwon Jae Hyuk phản ứng như vậy thì dễ hiểu. Nhưng việc Jung Yi Joon cũng giữ được bình tĩnh trước kẻ thù của tôi—có lẽ vì cậu ta sợ nếu mình ra tay, tôi sẽ bị đẩy vào tình thế khó xử. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy có chút xúc động.
 
“Yoon Jae-gun, cái này là của cậu à?”
 
“Ư…”
 
Ki Sung Yoon bật cười, tay nắm chặt lấy Ha Eun Seo. Cô ấy bật khóc, run rẩy—không rõ là vì đau thật hay vì sợ.
 
Khuyết điểm lớn nhất của năng lực tàng hình: không thể biến mất khi bị người khác chạm vào. Ha Eun Seo lẽ ra có thể chạy thoát, nhưng cô ấy đã do dự… và bị giữ lại.
 
Tôi vừa xoa đầu Hyun Seo, vừa lặng lẽ nổi cơn thịnh nộ khi nghe giọng cười nhạt nhẽo của Ki Sung Yoon kèm theo những lời độc mồm:
 
“Tôi chơi với cô ta được không? Tôi thích cô ta mà, nhưng cô ta không rẻ. Cấp dưới mà dám hỗn với cấp trên—phải dạy dỗ một chút.”
 
Cô ấy quý giá hơn nhiều để giao cho một kẻ bệnh hoạn như hắn. Tôi gỡ tay Hyun Seo khỏi người, rồi bước thẳng về phía Ki Sung Yoon.
 
“Hyung.”
 
Tôi túm lấy cổ tay hắn, kéo sát lại, gần đến mức mặt gần chạm mặt. Giọng tôi trầm xuống:
 
“Anh nói muốn ‘dạy người’? Dạy cái gì? Bọn họ làm sai chỗ nào?”
 
“…Cái gì?”
 
“Phải, họ là người của tôi. Tôi là người thừa kế. Trong đám trẻ ở đây, ai có vị trí cao hơn tôi?”
 
“…Mày…”
 
“Cô ấy không đến lượt anh chạm vào. Không đáng để lãng phí cho một kẻ chẳng xứng tầm với tôi.”
 
“Thằng khốn!”
 
Tôi nhếch môi khinh bỉ. Say xỉn, giận dữ, Ki Sung Yoon buông Ha Eun Seo ra và chộp lấy cổ áo tôi.
 
Nhưng với cái đầu đã ngà ngà, tất cả những gì hắn làm được chỉ là gào rú. Nghe đến mức đủ rồi, tôi quyết định kết thúc trò hề này trước khi nó tới tai Ki Jae Mu.
 
“Cha nào con nấy. Không biết vị trí của mình là gì, cứ mơ tưởng đến thứ của người khác. Rác rưởi thật.”
 
“Cái gì?!”
 
“Bài báo ngày 9 tháng 12… là về anh đúng không?”
 
Tôi chắp nối những tin tức trên báo, lời đồn vặt vãnh và những suy đoán của mình lại với nhau. Và khi thấy vẻ mặt sững sờ của hắn, tôi khẽ bật cười lạnh:
 
“Chắc chú tôi cũng đến nước hết cách rồi. Tờ báo đó vốn chẳng có dây mơ rễ má gì với Sungwoon, muốn gỡ bài chắc tốn không ít tiền. Nhưng biết làm sao—nếu ông nội mà biết, thì đời anh coi như chấm hết. Để giữ lấy đứa con còn đang ôm mộng thừa kế, ông ta chỉ còn cách nhét tiền vào miệng thiên hạ.”
 
“Mày… sao mày biết…”
 
“Chú tôi nghĩ gì chứ? Tước quyền thừa kế của tôi? Rồi đặt cược vào một kẻ không biết giữ mình sau khi gây chuyện?”
 
Ki Sung Yoon dần buông tay, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi hất tay hắn ra, thản nhiên chỉnh lại cổ áo.
 
“Thật nực cười. Anh nghĩ có thể cư xử kiểu đó trước mặt ông nội sao? Đúng là điên rồi.”
 
Mặt hắn đỏ rực. Tôi nắm tay Ha Eun Seo, kéo em ấy ra khỏi nơi đó, rồi không quên vẫy tay chào Ki Hyun Joo đang đứng quan sát từ xa.
 
“Em về trước.”
 
“Ừ. Về đi.”
 
Ki Hyun Joo lập tức hiểu ý—nếu tôi còn ở lại, chuyện sẽ chỉ tồi tệ hơn. Cô gật đầu, rồi lo liệu để tôi rút lui êm thấm.
 
Ha Eun Seo có vẻ đã bình tĩnh lại. Khi đang rời khỏi sảnh, tôi ra hiệu cho Jung Yi Joon.
 
“Gì vậy?”
 
“Làm đổ nó đi.”
 
Jung Yi Joon hiểu ngay. Một lát sau, âm thanh va đổ vang lên.
 
“Chết tiệt! Cái quái gì thế này!”
 
Tiếng gào của Ki Sung Yoon nổi lên. Quay đầu lại, tôi thấy hắn ngã dúi vào tháp sâm panh mà Ki Jae Mu đã dày công dựng để phô trương.
 
Mặt ông nội lạnh như tiền, còn Ki Young Woo thì tái mét khi nhìn con trai làm loạn.
 
Tôi và Jung Yi Joon rời khỏi sảnh trong tiếng cười rúc rích.
 
Chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài, nhờ Ki Hyun Joo gọi từ trước. Khi cả hai đã ngồi vào xe, tôi quay sang hỏi:
 
“Chuyện khi nãy là sao?”
 
“À, cái đó hả… không có gì đâu.”
 
“Là gì?”
 
Jung Yi Joon im lặng một lúc, rồi đáp:
 
“Thì… Ki Sung Yoon đi ngang qua, bắt chuyện với Ha Eun Seo. Cô ấy nhút nhát nên không phản ứng gì, hắn tưởng bị ngó lơ nên nổi cáu.”
 
“Sau đó?”
 
“Hyun Seo đứng ra bảo hắn đừng làm phiền chị mình. Thế là hắn lấy ngón tay đẩy trán thằng bé. Rồi Eun Seo che chắn cho em trai, trước khi tôi với Jae Hyuk can thiệp.”
 
Tôi khẽ nhíu mày.
 
“Rồi sao nữa?”
 
“Hắn vẫn bám theo Ha Eun Seo, hỏi tại sao cô ấy dám lơ mình. Khi cô ấy gạt tay hắn ra thì cậu đến.”
 
“…Thật quá đáng.”
 
“Còn nữa, lúc Jae Hyuk lên tiếng, hắn nói không muốn bị một kẻ ‘thấp hèn’ chen vào.”
 
“Cái gì?!”
 
Tôi siết chặt tay, tức giận. Hắn dám sỉ nhục người của tôi sao?
 
“Còn cậu? Hắn có nói gì không?”
 
“Hả? À… không đâu. Jae Hyuk kéo tôi đi rồi.”
 
Jung Yi Joon rõ ràng giấu điều gì đó, nhưng tôi không muốn ép.
 
Chỉ biết là—càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng ghét Ki Sung Yoon.
 
Tôi đã nhún nhường vì không muốn làm lớn chuyện trước mặt ông nội, nhưng...
 
Tại sao Ha Eun Seo lại sợ đến thế?
 
Cô ấy không chỉ sợ một người đàn ông, mà là tất cả.
 
Cô ấy nói chuyện bình thường với Ki Hyun Joo—một người phụ nữ. Và người duy nhất cô ấy không run rẩy khi đối mặt là Hyun Seo… có lẽ vì cậu bé còn quá nhỏ để được xem là “đàn ông”.
 
Tôi nên tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ.
 
Cái chết của Ki Yoon Jae… liệu có liên quan đến chứng sợ đàn ông của cô ấy không?
 
Nếu nỗi sợ đó bị dồn nén trong thời gian dài, rồi bị ép buộc làm những điều trái ý—thì một kết cục bi thảm là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
 
Không có bằng chứng cho thấy Ki Yoon Jae từng xem Ha Eun Seo như phụ nữ hay làm điều gì sai trái. Nhưng… điều đó cũng không có nghĩa cậu ta vô tội.
 
Cậu ta từng buộc một người yếu đuối như cô ấy đi đánh cắp bí mật thương mại từ công ty đối thủ.
 
Chứng sợ đàn ông ấy… có lẽ cũng góp phần vào cái chết đó.
 
Tôi có nên hỏi Ki Hyun Joo không?
 
Hiện giờ cô ấy rất hợp tác, nhưng… tôi vẫn chưa chắc mình có thể tin tưởng cô hoàn toàn.
 
Và nếu không phải cô ấy—thì tôi nên hỏi ai đây?
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit: Tỏi
Trans: Sẻ
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo