Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 18

Chương 18 
 
Tôi không thể nhờ đến một tổ chức tư nhân.
 
Tôi không tin tưởng những nơi như thế — thông tin ở đó dễ bị rò rỉ lắm.
 
Vừa về đến nhà, tôi ngồi thừ ra, bắt đầu suy nghĩ.
 
Con người thật mâu thuẫn. Lúc đầu, tôi thấy mình lạc lõng như đang mặc một bộ đồ không vừa. Vậy mà giờ, khi đã quen với cuộc sống này, cảm giác dễ chịu lại ngày càng rõ rệt.
 
Căn biệt thự này giờ còn thân thuộc với tôi hơn cả căn nhà bé xíu ở Dal-dong — nơi tôi từng sống.
 
Sau khi tách khỏi nhóm và trở về phòng, tôi tự thưởng cho mình một buổi tắm thư giãn. Thường ngày, tôi chỉ tắm sơ rồi lên giường ngay, nhưng hôm nay thì khác. Sau khi gặp Ki Sung Yoon, tôi cảm thấy cả người như dính bẩn — cần phải ngâm mình thật lâu mới thấy sạch.
 
“Đây là đặc quyền khi trở thành Ki Yoon Jae.”
 
Tôi bật cười khẽ, thả một quả bom tắm vào làn nước và khuấy nhẹ bằng đầu ngón tay. Bọt nổi lên, hương thơm dịu dàng lan khắp không gian.
Bồn tắm này rộng đến nỗi ba người ngâm cũng không chật.
 
Trước đây, tôi chưa từng mơ nổi điều này.
Căn nhà cũ của tôi bé đến nỗi chẳng có chỗ cho một cái bồn. Tôi chỉ có thể dùng một cái chậu con, muốn ngâm người thì phải ra nhà tắm công cộng.
 
Dù có đi làm thêm kiếm được chút đỉnh, nhưng bỏ ra sáu nghìn won mỗi lần chỉ để tắm thì… đau lòng lắm. Với số tiền đó, tôi còn có thể mua một bữa ăn nóng sốt. Lúc ấy, ăn no luôn quan trọng hơn sạch sẽ.
 
“…Tại sao Ki Yoon Jae lại trở thành một người như vậy?”
 
Một căn nhà rộng.
Một căn phòng ấm.
Đồ ăn ngon, tiền bạc không thiếu.
Một cuộc sống xa hoa — theo đúng nghĩa đen.
 
“…Nhưng cậu ta lại không có tình thương.”
 
Tôi đã sống trong thân thể Ki Yoon Jae suốt mấy tháng, đủ để nhận ra điều đó — rằng cậu ta thiếu thốn tình cảm một cách trầm trọng.
 
Không phải không có ai tử tế với cậu ấy, như Ki Hyun Joo chẳng hạn, nhưng…
 
Thứ tôi nói đến là tình thân — tình yêu từ cha mẹ, từ ông nội.
 
Ki Yoon Jae không có người giám hộ.
Cậu ấy sắp mười bảy tuổi, về mặt pháp lý vẫn là một thiếu niên.
 
Còn tôi, dù thật ra đã hai mươi ba, nhưng cơ thể này vẫn là của một đứa trẻ.
 
Từ lúc tôi bắt đầu sống trong thân xác này đến giờ, cha của cậu ấy chưa một lần gọi điện.
 
Thậm chí một tin nhắn Kakao cũng không có.
 
Và tôi chắc chắn, ngay cả trước đó, cậu ấy cũng chưa từng nhận được liên lạc nào.
 
Vậy thì… đây có còn gọi là gia đình không?
 
Gia đình mà tôi biết không như vậy.
Tôi cũng lớn lên mà không có người thân ruột thịt bên cạnh, nhưng vẫn có cha mẹ nuôi, có giám đốc trại trẻ — những người đã dạy tôi cách sống tử tế.
 
Còn Ki Yoon Jae… cậu ta hoàn toàn đơn độc.
 
“Nếu đó là lý do khiến cậu trở nên độc ác…”
 
Cậu ấy thật sự đáng thương.
Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa tôi sẽ tha thứ cho mọi hành động trong nguyên tác.
 
Ban đầu, tôi chỉ định ngâm mình để thư giãn đầu óc, vậy mà càng nghĩ càng rối. Lau khô người, khoác áo choàng tắm, tôi ra khỏi phòng tắm rồi nằm vật ra giường.
Có thể ngủ luôn thế này không nhỉ?
Dù sao cũng chẳng ai thấy… Tôi kéo chăn, định bụng ngủ một mạch.
 
Cốc, cốc.
 
Tiếng gõ cửa vang lên.
 
Tôi liếc đồng hồ. Gần mười một giờ đêm.
Giờ này còn ai?
 
Tôi đứng dậy ra mở cửa.
 
“Hyung…”
 
Ha Hyun Seo đứng ngoài cửa, ôm một chiếc gối to gần bằng người. Cậu bé không vào ngay mà cứ đứng tần ngần.
 
“Ơ? Hyun Seo à? Có chuyện gì sao?”
 
“…Hyung…”
 
Cậu bé bước đến gần giường, giọng lí nhí:
 
“Chúng ta… ngủ chung được không?”
 
Cái đầu hơi nghiêng, đôi mắt long lanh — Ha Hyun Seo trông y hệt một chú cún con.
 
…Cổ mình có gãy mất không đây?
 
Tôi chưa kịp trả lời thì cậu đã nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết. Tôi còn đang chần chừ thì gương mặt cậu bé xịu xuống thấy rõ.
 
“Được.”
 
Câu trả lời bật ra như phản xạ. Và ngay lập tức, gương mặt cậu bé sáng rỡ.
 
Không rút lại được rồi.
 
Tôi nhấc chăn cho cậu bé chui vào. May mà giường rộng, hai người nằm vẫn thoải mái.
 
“Hì hì…”
 
Hyun Seo nhanh chóng chui vào vòng tay tôi, mái tóc mềm mại chạm vào ngực lộ ra dưới lớp áo choàng.
 
Ừm… chắc không sao đâu.
 
Dù gì cậu bé vẫn còn nhỏ, lại đều là con trai cả. Lộ chút da thịt chắc cũng không nghiêm trọng…
 
“Oa… Da anh trắng thật đấy.”
 
“Thật à?”
 
“Hồi mới gặp Hyung, em còn tưởng thiên thần giáng trần nữa cơ.”
 
Cậu bé thì thầm, bảo rằng tôi trắng và đẹp.
 
Tôi bật cười khẽ, thấy hơi ngượng vì được so với thiên thần.
 
…Nhắc tới Ha Eun Seo, tôi chợt nhớ.
Người hiểu rõ cô bé nhất — chẳng phải là Ha Hyun Seo sao?
 
Nếu tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân khiến cô bé mắc chứng sợ đàn ông, thì người có thể giúp chỉ có cậu ấy.
 
Tôi ngẫm nghĩ, cố gắng chọn từ thật cẩn thận để không khiến cậu bé khó chịu.
 
“Hyun Seo.”
 
“Dạ?”
 
“Trước khi gặp anh… em sống thế nào?”
 
“Ý Hyung là… ở trại trẻ?”
 
“Không, trước đó cơ.”
 
Tôi tò mò liệu cậu bé có thể nhớ được cha mẹ mình hay không. Sau một hồi ngập ngừng, Hyun Seo bắt đầu kể chậm rãi:
 
“Thực ra, em không nhớ rõ lắm… nhưng em từng sống cùng ba mẹ.”
 
Lúc đó, Ha Eun Seo chưa hề sợ hãi.
Cô bé rất vui vẻ.
 
“Rồi đến năm em năm tuổi… ba mẹ mất trong một tai nạn.”
 
Khi ấy, cậu bé mới năm tuổi.
Còn Ha Eun Seo mới chín.
Cô bé đã phải che chở cho em trai mình từ khi còn quá nhỏ.
 
Giờ thì tôi hiểu vì sao cô bé sợ đàn ông nhưng vẫn cố gắng ở cạnh Hyun Seo.
 
“Chị bảo… cậu ruột sẽ thành người giám hộ của tụi em. Sau đó, ông ấy đến.”
 
“Cậu ruột?”
 
“Vâng… nhưng em chỉ gặp ông ấy lần đầu ở đám tang. Trước đó chưa bao giờ thấy.”
 
Một người cậu chưa từng gặp lại trở thành người giám hộ, rồi đưa cả hai anh em vào trại trẻ?
Có gì đó không ổn.
 
“Thế rồi em sống cùng ông ấy…”
 
Hyun Seo nói, ông ta không phải kiểu người nóng nảy, nhưng chị cậu luôn tỏ ra rất sợ. Cô bé cứ bám chặt lấy em trai, không dám rời ra.
 
Chỉ cần nghe đến đây, tôi cũng đủ hình dung nguyên nhân khiến cô bé mắc chứng sợ.
 
Tên khốn…
 
Chắc chắn là có lạm dụng.
 
Tôi siết nhẹ tay, cố giữ giọng bình thản:
 
“Vậy… ông ta giờ đâu rồi?”
 
“Trong tù.”
 
“…Tù?”
 
“Chị bảo ông ấy đánh người qua đường sau khi uống rượu.”
 
Tôi gật đầu, thầm ghi nhớ.
 
Tôi cần điều tra thêm. Xem ông ta đã mãn hạn chưa, có đang chuẩn bị quay lại không.
 
Ha Eun Seo giờ chưa nổi tiếng, nhưng dị nhân rồi sẽ là tâm điểm.
 
Cô bé sở hữu năng lực đặc biệt, lại được người kế nhiệm của Sungwoon lựa chọn — tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường.
 
Còn ông ta? Một kẻ nghiện rượu, thất nghiệp… Sống bằng gì chứ?
Bảo hiểm của ba mẹ hai đứa? Hay tài sản thừa kế?
 
Tôi cần nắm rõ mọi thứ.
 
Nếu hắn quay lại đòi quyền lợi, mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngay cả nếu tôi xin quyền giám hộ, cũng sẽ ảnh hưởng tới Sungwoon.
 
Tôi khẽ siết cánh tay, ôm lấy Hyun Seo đang ngủ trong lòng.
 
“Em đã phải chịu nhiều tổn thương rồi…”
 
Không có tiếng đáp.
 
Cậu bé đã ngủ mất.
 
Tôi im lặng, không cử động, sợ làm cậu tỉnh giấc.
 
Và rồi, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Trans: Sẻ
Edit: Tỏi


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo