Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 31
Hả?
Một bảng thông báo hiện lên trước mặt tôi. Một tin nhắn quen thuộc—thứ tôi chưa từng thấy lại kể từ ngày đầu xuyên tới thế giới này—bỗng nhiên xuất hiện lần nữa.
【Thần đã xúc động trước tấm lòng hy sinh của bạn dành cho người khác.】
【Thần ban cho bạn một món quà.】
【Người chơi. Hy sinh vì người khác là điều cao quý không thể phủ nhận, nhưng xin hãy học cách thương lấy chính mình.】
【Hãy kiểm tra món quà trong cửa sổ kỹ năng.】
Cứ như hệ thống biết tôi sắp gặp nguy hiểm và ra tay giúp đỡ. Tôi mở cửa sổ kỹ năng như lời nhắc để kiểm tra món quà mới.
“…Cái gì thế này…”
Tôi lẩm bẩm khi lướt mắt đọc nội dung, rồi vội im bặt. May thay, con khủng long kia dường như không nghe thấy tiếng động.
Ngay bên dưới 【Thông tin】 và 【Dự cảm】, một kỹ năng mới đang phát sáng, nổi bật trong danh sách:
【Kẻ vay mượn năng lực】
【Bạn đang trong tình huống hiểm nghèo. Bạn là kẻ vô năng? Đừng lo! Với kỹ năng này, bạn sẽ trở thành người có năng lực! Bạn có thể mượn năng lực bằng cách… hôn người có năng lực! Ôi! Không phải cướp đoạt đâu nha, chỉ là mượn tạm thôi!】
【Ô kỹ năng 1】【Ô kỹ năng 2】【Ô kỹ năng 3】【…】
…Cái quái gì vậy trời.
Hôn? Hôn á? Tôi phải hôn người ta để mượn năng lực?
Tại sao lại là hôn? Sao không phải bắt tay hay ôm vai bá cổ gì cho nó bình thường?
…Không lẽ bây giờ tôi phải hôn cậu ta?
Tôi cúi xuống nhìn Jung Yi Joon đang ngất lịm. Tên này… với tôi? Không, đợi đã! Đây là fantasy hậu cung nam cơ mà… Sao lại bẻ lái sang đam mỹ thế này trời? Tôi muốn bứt tóc thiệt luôn rồi đó. Nhưng…
…Tôi đâu còn lựa chọn nào khác.
“…Xin lỗi cậu trước nha, Jung Yi Joon.”
“Yoon Jae…?”
Tôi vừa nói xin lỗi vì sắp hôn cậu ấy—dù là nụ hôn đầu hay không—vừa đưa tay nâng má. Dù Yi Joon đang bất tỉnh, tôi vẫn cứ nói như thể để thanh minh cho hành động mình sắp làm.
Tôi nhắm nghiền mắt, khẽ cúi đầu xuống… Môi chạm vào da thịt mềm mại.
Uwaaahhhh!
Mở mắt ra, điều đầu tiên tôi thấy không phải hệ thống thông báo gì cả, mà là gương mặt sững sờ của Jang Eui Yeol đang há hốc mồm nhìn tôi… cưỡng hôn người bất tỉnh.
“Yoon Jae, cậu…”
“Khoan, nhìn này.”
Thay vì biện minh, tôi chọn cách chứng minh. May thay, tôi không chỉ vay mượn được năng lực mà còn có luôn cả tri thức đi kèm. Theo bản năng, tôi giơ tay ra phía trước. Ở đầu ngón tay, một làn sương mờ tương tự năng lực của Jung Yi Joon bắt đầu tụ lại.
Jang Eui Yeol thở hắt.
“Đó là…”
Tôi tập trung. Một cành cây nhỏ lập tức lơ lửng giữa không trung, xoay tròn theo ý muốn tôi. Tôi biết… mình có thể nâng được những thứ còn to và nặng hơn nữa.
【Thời gian còn lại: 9 phút 24 giây】
“Tức là mình chỉ mượn được 10 phút…”
Nếu có 5 ô kỹ năng, thì tổng cộng là 50 phút? Nghĩ vậy, tôi cúi đầu hôn Jung Yi Joon lần nữa.
“Hức…!”
Ủa khoan… Tại sao mình lại làm vậy lần nữa?
Jang Eui Yeol nhìn tôi với ánh mắt run rẩy như đang chứng kiến tội ác tại hiện trường. Dù vậy, khi tôi kiểm tra lại bảng kỹ năng, ô trước đó mới chỉ đầy một nửa đã được lấp đầy hoàn toàn.
Nhưng khi thử lần ba…
【Không thể mượn cùng một năng lực quá hai lần.】
…Có giới hạn à. Hơi tiếc, nhưng tôi đành chấp nhận.
Tôi quay sang nói với Jang Eui Yeol, người vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc:
“Tôi sẽ dụ con khủng long đi. Cậu ở lại đây, trốn kỹ vào.”
“Yoon Jae à… nguy hiểm lắm…”
Tôi biết chứ. Nhưng trốn mãi cũng vô dụng nếu con quái không từ bỏ.
“Nó cứ tìm chúng ta hoài. Phải tách nó ra xa. Nhờ cậu chăm Yi Joon nhé.”
Tôi không đợi cậu ấy đáp mà bò ra ngoài ngay. Càng chậm trễ, nguy cơ bị phát hiện càng cao. Tôi men theo mặt đất, cố di chuyển nhẹ nhất có thể.
Tuy vậy, vẫn phát ra tiếng động. Và đúng như dự đoán, con khủng long bắt đầu quay đầu lại.
Bình tĩnh. Mình làm được.
Tôi trốn sau một cái cây lớn, giơ tay về phía hòn đá mà Jung Yi Joon đã ném trước đó. Hòn đá khẽ rung lên, rồi từ từ bay lên. Ngay khoảnh khắc ấy, con khủng long xác định được vị trí của tôi.
“Quá muộn rồi!”
Tôi ném mạnh hòn đá vào người nó. Dù không trúng đầu như Yi Joon, nhưng cú đánh vào thân cũng khiến con quái loạng choạng. Tôi tranh thủ phóng đi.
Kế hoạch của tôi đơn giản: khiến nó nghĩ rằng tôi cũng có năng lực, và rằng cả bọn đang nhắm vào viên Đá Không Gian. Nếu mắc bẫy, nó sẽ không dám rời viên đá vì sợ bị đánh úp.
Tôi tiếp tục ném đá về phía nó. Tuy không trúng, nhưng các mảnh vỡ bắn tung tóe khiến nó khó chịu. Khi thấy tôi lao về phía viên đá, nó bừng tỉnh.
Nó rống lên, điên cuồng lao về phía tôi.
Tôi giả vờ chực ném đá vào viên đá. Tuy viên Đá Không Gian nhìn giống thủy tinh, nhưng tôi biết đá to cỡ đó không làm gì nổi nó. Mục tiêu thật sự là khiến con quái bị phân tâm.
BÙM! BÙM! BÙM!
Mặt đất rung chuyển khi nó gầm lên và lao đến.
Tôi vừa lùi khỏi viên đá vừa tiếp tục giả vờ công kích. Nếu bỏ chạy quá nhanh, nó có thể nghi ngờ, nên tôi cố gắng duy trì áp lực.
Kế hoạch có vẻ thành công. Con khủng long giữ khoảng cách, luôn đứng giữa tôi và viên đá.
Tốt rồi. Giờ phải chuồn thôi.
Tôi từ từ lùi lại. Nó vẫn dõi theo từng bước chân tôi. Ngay khoảnh khắc tôi định rút lui vào rừng, tay tôi vung lên theo phản xạ để dựng một thân cây chắn đường.
—Không được!
Hết giờ rồi.
Cái cây vừa nhấc lên đã rơi phịch xuống đất. Năng lực… biến mất.
Con khủng long nhìn thấy, ánh mắt nó thay đổi rõ rệt. Nó nhận ra tôi đã trở lại làm kẻ vô năng.
Không đợi thêm, tôi quay đầu bỏ chạy. Tim tôi đập thình thịch. Nó rống lên rồi lấy thân thể tông thẳng vào chỗ tôi vừa đứng.
“ARGH—!”
Tôi bị chấn động mạnh, văng xuống đất. Đống gỗ vỡ nát văng tung tóe. Con quái lắc mình hất mảnh vụn ra, rồi quay lại, gầm gừ nhìn tôi.
Tôi cố đứng dậy, nhưng đôi chân run lẩy bẩy. Tôi gượng đứng trong tuyệt vọng—và đúng lúc ấy…
Một con bò khổng lồ từ đâu xuất hiện, lao về phía viên đá!
Con khủng long sững người, rồi lập tức quay đầu rượt theo con bò.
“Yoon Jae!”
“…Eui Yeol?”
Sau khi bọn quái biến mất khỏi tầm mắt, người xuất hiện trước mặt tôi… chính là Jang Eui Yeol.
Tôi gắt lên hỏi tại sao cậu ấy lại đến, nhưng Eui Yeol chỉ bật cười.
Lúc này, con bò và khủng long đang giằng co gần viên đá. Tuy bò nhỏ hơn hẳn, nhưng con khủng long không dám lơ là. Nó vẫn dè chừng tôi quay lại sử dụng năng lực.
Và rồi—một điều không tưởng xảy ra. Khi Eui Yeol khẽ giơ tay ra hiệu, con bò bắt đầu… rút lui.
“…Cậu…?”
Tôi chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt. Con bò quay về phía chúng tôi, còn ba đứa lùi dần vào rừng, khuất bóng sau tán cây.
Con khủng long chỉ đứng đó, bên cạnh viên đá, nhìn theo không rời mắt.
“Ahh…”
“Yoon Jae à!”
Khi con quái biến mất khỏi tầm nhìn, tôi thở phào—rồi gục xuống. Ý thức dần chìm vào bóng tối. Tiếng gọi loáng thoáng của Eui Yeol vang lên, nhưng tôi không thể trả lời nữa.
Tối đen.
---
(Chuyển góc nhìn – Eui Yeol)
Sau khi Yoon Jae nói sẽ dụ quái đi, tôi chỉ biết ngồi một chỗ mà căm ghét sự bất lực của mình.
Lúc mới vào cổng, tôi dựa vào năng lực của Yi Joon. Giờ thì lại dựa vào Yoon Jae. Tôi… ghét cảm giác này.
“Giá như… mình cũng có sức mạnh.”
Bình thường tôi không mơ mộng gì cả. Có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng đến khi thực sự cần nó mà không có, thì đúng là bất tiện vô cùng.
Tôi muốn có sức mạnh.
Không phải để đánh nhau hay gì. Mà là để bảo vệ người khác. Tôi không muốn lại đứng nhìn người mình quan tâm bị thương.
Chính khao khát mãnh liệt đó đã đánh thức một thứ gì đó bên trong tôi—một năng lực vốn dĩ chỉ xuất hiện khi tôi bước sang tuổi hai mươi.
“Ah…”
Một nguồn sức mạnh khổng lồ dâng lên từ ngực. Tôi lập tức nhận ra: đây là năng lực của mình.
Tôi cảm thấy một sợi chỉ mảnh kết nối với thân thể mình. Nó kéo dài… vượt qua cả không gian nơi này, và tôi có thể nhìn thấy… thứ ở tận cuối sợi chỉ ấy.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Sẻ
—