Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 33

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 33


Hãy hạnh phúc nhé, Hyun Joo.


Tôi lấy điện thoại trong túi ra. Dù trước đó lỡ đạp trúng một lần, nhưng máy vẫn không nứt mẻ gì. Đúng là hàng của Sungwoon—đỉnh nhất thế giới. Tôi mở máy lên với ánh mắt đầy khâm phục.


Trên màn hình hiện 4 giờ sáng. Nếu tính từ lúc tôi vào cổng là khoảng trưa… vậy đã trôi qua gần 16 tiếng rồi.


“Đã là rạng sáng rồi hả…”


Jang Eui Yeol nhìn màn hình điện thoại tôi và thốt lên. Tôi nhập mật khẩu, mở khóa.


“Cậu không đang hẹn hò với ai đúng không?” – tôi hỏi.


“…Hở? Ơ, không có…”


Mặt Eui Yeol đỏ bừng. Chắc vì ngại, nhưng trong mắt lại lóe lên chút mong đợi…


Chắc cậu ấy đoán được tôi định giới thiệu ai cho.


Tôi cười tươi, mở album ảnh. Ki Yoon Jae không phải kiểu người thích chụp selfie hay phong cảnh, nên thư viện ảnh trông rất nhạt nhẽo.


Tôi chọn một tấm chân dung của Ki Hyun Joo rồi đưa cho cậu ấy xem.


“Chị họ thứ sáu của tôi á. Đẹp đúng không? Muốn tôi giới thiệu không?”


“Ừm…”


Biểu cảm của Eui Yeol… hơi khó đoán. Cái nhìn của cậu ấy mang chút thất vọng kỳ lạ… Sao vậy nhỉ? Ki Hyun Joo không hợp gu cậu ta à? Tôi thấy chị ấy đẹp mà?


Nếu chọn một gương mặt hợp gu tôi nhất, thì đó chính là mặt Ki Hyun Joo đấy chứ. Tôi còn đang thắc mắc vì sao cậu ta phản ứng mập mờ như vậy, thì Eui Yeol khẽ cười rồi bảo:


“Cậu còn đẹp hơn.”


“Hả?”


“Tôi thích cậu hơn chị ấy.”


“Hả??”


Gì… gì cơ? Nếu tôi không biết rõ thể loại của thế giới này không phải là “hậu cung nam nhân”, chắc tôi đã tưởng thật rồi.


Ý cậu ta là… từ chối khéo chuyện mai mối á?


Hừm. Có vẻ như gu của Eui Yeol cao hơn tôi tưởng. Từ chối nhan sắc như Ki Hyun Joo luôn? Thôi được, tôi hiểu rồi. Cố lên nhé Hyun Joo, chị còn phải gắng lắm mới cua được cậu ấy đó.


“À mà này.”


“Hửm?”


“Cậu cho tôi ký hợp đồng được không?”


“…Hợp đồng?”


“Ừ. Tôi là người có năng lực rồi. Giờ tôi muốn ký hợp đồng với cậu, Yoon Jae à.”


Eui Yeol cười rạng rỡ, ngả người lại gần tôi. Ể? Khoan đã, chẳng lẽ tôi lỡ đạp trúng mạch chính?


…Cái người từng thẳng thừng từ chối bán thú cưng tên Cookie cho Ki Yoon Jae, từng từ chối luôn cả lời mời vào bang hội—giờ lại đòi ký hợp đồng?


Thế này hơi lệch truyện gốc quá rồi đó nha.


Tôi nhún vai, vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Eui Yeol vẫn mỉm cười và tiếp tục tiến gần hơn.


“Tôi cũng muốn trở thành người của cậu!”


Cậu ấy cười toe toét đến mức khó mà từ chối, vừa nói vừa tha thiết xin ký hợp đồng. Tôi đành gật đầu, trong đầu thì vẫn chưa hiểu sao cậu ấy lại thay đổi như vậy.


Ờ thì… Ki Yoon Jae bây giờ vẫn chưa làm gì xấu.


Tôi vẫn còn trẻ, chưa trở thành “phản diện”, nên trong mắt Eui Yeol, tôi đâu phải người xấu.


Hơn nữa, cái bang hội bị chê là “đổ nước vào hũ không đáy” kia—với Eui Yeol hiện tại, có khi lại là nơi tốt.


Một bản hợp đồng mà sau này sẽ bị gọi là “Hợp đồng Nô Lệ Suốt Đời”… nhưng hiện tại, nó chỉ giống như phát lương miễn phí cho những dị nhân kỳ quái.


Dù sau này điều kiện hợp đồng sẽ bị chê là tệ, nhưng bây giờ, nó vẫn hấp dẫn—vì thành viên bang hội được nhận lương năm ngang với nhân viên tập đoàn lớn mà.


Nếu nhìn vậy thì cũng hiểu tại sao Eui Yeol muốn ký.


Hừm… tôi nên làm gì? Chiêu mộ nhân vật chính có vẻ là lựa chọn sáng suốt…


Nhỡ tôi từ chối rồi thành phản diện thì sao…


Lỡ sau này bị chính tay cậu ta chém đầu thì uổng lắm. Nghĩ vậy, tôi hỏi lại:


“Cậu thật sự muốn ký hợp đồng với tôi?”


“Phải! Tôi cũng muốn làm người của Yoon Jae!”


Trong mắt Jang Eui Yeol ánh lên vẻ hứng khởi kỳ lạ. Mà đúng là khó từ chối lắm, khi nhân vật chính nhiệt tình đến mức đó chỉ vì mức lương cao như tập đoàn lớn…


“…Được rồi. Vậy nếu thoát ra ngoài an toàn thì ký.”


Nghe tôi nói vậy, Eui Yeol cười tươi rói. Chắc cậu ấy vui lắm vì sắp được lĩnh lương khủng. Chẳng hiểu sao… tôi cũng vui lây, bất giác mỉm cười lại.


Đúng lúc đó, bầu trời lóe sáng, và những hạt mưa như màn rèm kéo qua lối vào hang.


“À này.”


Jang Eui Yeol lên tiếng, giọng nhẹ như sợ phá vỡ khoảnh khắc.


“Yoon Jae này, cậu có năng lực gì vậy?”


“Ờ…”


Tôi có khả năng mượn năng lực người khác thông qua tiếp xúc. Nhưng… nó không phải năng lực thức tỉnh. Là thần ban cho tôi thông qua hệ thống. Và năng lực đó không hiện trên máy đo.


Có lẽ… là một dạng năng lực khác?


Nguồn gốc thì tôi chịu. Chẳng có cách nào biết được. Eui Yeol không biết điều đó, nên chắc tưởng tôi thức tỉnh rồi. Nhưng nếu tôi bảo mình không phải esper, thì khó giải thích lắm. Với lại… cũng đâu thể lôi thần ra nói. Vậy nên thôi, cứ giả vờ như thể tôi vừa thức tỉnh.


“Tôi… chỉ là có thể mượn năng lực người khác qua tiếp xúc thôi.”


“À, vậy nên…”


“Hả?”


“Chuyện cậu làm với Yi Joon ấy… Hôn đó.”


Hôn. Ngay khi Eui Yeol thốt ra từ đó, cả mặt cậu ấy và tôi đều đỏ bừng. Tôi lại nhớ tới cái lần môi chạm môi—cái lần tôi… quấy rối một Jung Yi Joon bất tỉnh.


Một khoảng lặng kỳ lạ bao trùm.


Trong khi tiếng mưa lách tách lấp đầy khoảng trống, Eui Yeol lại lên tiếng.


“Năng lực của tôi… thì sao?”


“Hả?”


“Năng lực của tôi ấy. Cậu không tò mò à? Cách dùng, cảm giác nó thế nào…”


Eui Yeol nhìn tôi thẳng tắp. Gương mặt không còn nụ cười thường trực. Không biết là do hồi hộp hay vì điều gì khác… tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng.


“Năng lực của tôi… Cậu không cần sao?”


Tôi không trả lời được.


Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên mơ hồ. Thật ra thì… tôi cũng tò mò. Nhưng để mượn thì cần… hôn.


Không phải tôi ghét chuyện đó.


Chỉ là… phải hôn người khác, mà lại là con trai, khiến tôi khó nói “Ừ, thử luôn đi” một cách dễ dàng.


Eui Yeol dường như hiểu rằng tôi im lặng không phải vì từ chối. Cậu ấy càng lúc càng tiến sát. Tim tôi đập thình thịch. Là vì xấu hổ sao? Khi mũi hai đứa gần như chạm nhau, tim tôi như bị ai đó đánh trống trong tai. Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ khi mặt cậu ấy càng lúc càng gần.


Ngay lúc ấy—một tiếng gào dữ dội vang lên giữa màn mưa. Tôi mở choàng mắt ra. Eui Yeol đã quay mặt về phía cửa hang, cảnh giác.


“Chuyện gì vậy?”


“Chúng ta nên lùi sâu vào trong.”


Eui Yeol nói, đồng thời kéo tôi ra sau lưng mình. Như thể hiểu ý, con bò đang nằm cũng đứng bật dậy, chắn ngang lối vào.


Tiếng gào không còn. Chỉ còn âm thanh mưa rơi lộp độp. Chúng tôi nín thở, dõi mắt ra ngoài.


Làm sao đây? Tôi có nên mượn lại năng lực của Yi Joon không?


Khi tôi còn đang phân vân, một bóng người lấp ló giữa rừng cây. Từng bước, bóng đó tiến gần.


…Nhỏ nhỉ?


So với mấy con tê giác, hươu hay khủng long to đùng trước đó, kể cả con bò trong hang cũng to hơn tôi, thì bóng dáng kia trông như… một người.


“Hử?”


Người vừa bước ra từ rừng cây là người tôi rất quen—Kwon Jae Hyuk.


“Hyung?”


“Cậu quen người đó à, Yoon Jae?”


Trời tối đen, tôi không nhìn rõ sắc mặt anh ấy. Chỉ khi bầu trời lóe sáng như đèn flash, tôi mới thấy Kwon Jae Hyuk toàn thân ướt sũng, dính theo thứ gì đó đỏ như máu. Anh ấy như được nhuộm trong máu vậy.


…Là Kwon Jae Hyuk thật sao?


Hay chỉ là ảo ảnh do cổng tạo ra?


Khí chất quanh anh ấy—quá đáng sợ. Như thể có thể nghiền nát mọi thứ bất kỳ lúc nào.


“Hyung…?”


Tôi rụt rè ló đầu ra khỏi con bò chắn trước cửa hang, gọi anh.


Nghe tiếng tôi, Kwon Jae Hyuk quay lại. Biểu cảm hung dữ khi nãy biến mất.


“Yoon Jae.”


Cảm xúc quay lại với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Anh nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.


Tôi… đã nhìn nhầm sao?


Tôi chăm chú quan sát khi anh tiến đến gần. Thứ máu đỏ đã hòa với mưa, nhưng anh không có vẻ bị thương.


Chỉ có thứ trên tay anh—


Là Viên Đá Không Gian?!


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit/Trans: Sẻ

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 33
Thể loại truyện đổi lâu rồi em ơi :)))) hehe
Trả lời·19/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo