Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 34
Viên Đá Không Gian—vốn dĩ phải được canh giữ bởi Boss cuối—giờ đây lại lặng lẽ phát sáng bên cạnh anh ấy.
Kwon Jae Hyuk đứng lặng một lúc trước khi bước vào hang. Anh liếc nhìn vào trong.
“Cậu…”
Khuôn mặt anh thoáng bối rối, như thể đang cố tìm thứ gì đó không tồn tại. Sau cùng, ánh mắt anh lướt qua Eui Yeol, rồi thu lại vẻ cau có và bình tĩnh tiến lại gần tôi, nhìn chăm chú.
“Cậu có bị thương ở đâu không?”
“Tôi ổn… Nhưng cái đó là…” – tôi lúng túng chỉ vào viên đá trong tay anh, nhưng Jae Hyuk chỉ mỉm cười.
Cuối cùng, anh nhìn tôi rồi cất lời:
“Jung Yi Joon vẫn còn sống. Vẫn đang thở.”
“Về nhà thôi, Yoon Jae.”
Nói rồi, anh siết tay, đập nát viên đá không gian.
Tất cả như bị hút về trung tâm ánh sáng khi Jae Hyuk dễ dàng nghiền vụn viên đá thành từng mảnh.
Cả tôi, Eui Yeol, Yi Joon bất tỉnh và Kwon Jae Hyuk—tất cả đều bị cuốn vào vùng sáng trắng lóa mắt.
Tôi không giữ được ý thức. Khi mở mắt ra, chúng tôi không còn ở trong hang nữa.
Cả ba người, cùng với Jae Hyuk và con bò to xác của Eui Yeol, đã xuất hiện giữa nhà thi đấu—giờ chỉ còn là đống đổ nát.
Khán giả vỡ òa trong tiếng vỗ tay khi thấy chúng tôi bất ngờ xuất hiện, rồi lặng người nhìn con bò to đến mức không giống bất kỳ con nào trên hành tinh này.
“Yoon Jae!”
Ki Hyun Joo gọi tên tôi rồi lao tới. Mấy người nước ngoài mặc vest đen vội ngăn lại, nhưng chị ấy gạt họ ra như thể chẳng tốn chút sức nào—khiến tôi tự hỏi: chị lấy sức mạnh từ đâu ra vậy trời?
“Cậu không sao chứ?”
“Tôi ổn.”
Ki Hyun Joo xoay tôi mấy vòng, kiểm tra khắp người, rồi bật khóc vì mừng. Nhìn chị ấy nước mắt ngắn dài mà tôi sững người, nhưng đầu tôi thì cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi:
“Sao anh ấy biết được?”
Làm sao Kwon Jae Hyuk lại biết rằng phá vỡ Viên Đá Không Gian sẽ giúp chúng tôi thoát ra?
Ngoài tôi—người biết cốt truyện gốc thì không ai biết đến cánh cổng cả.
Tôi còn đang bối rối không biết anh ấy lấy được viên đá từ tay con khủng long kiểu gì, thì phát hiện ra… việc anh ấy biết rõ công dụng của nó còn bất ngờ hơn.
“Thưa cô, tôi cần nói vài điều…”
Một đặc vụ trong số người bị Hyun Joo hất văng lúc nãy tiến lại gần.
Tôi nghe loáng thoáng rằng khe nứt không gian kia đã biến mất, nhưng họ vẫn yêu cầu tạm giữ chúng tôi để điều tra—vì chúng tôi là những người xuất hiện từ đó.
Hyun Joo chỉ cười nhạt:
“Yên tâm đi. Sungwoon sẽ xử lý chuyện này.”
“Thưa cô, chuyện này không đơn giản như vậy—”
“Ồ? Nhưng chẳng phải các anh đã tuyên bố họ chết rồi sao? Không cần cứu nữa đúng không? Vậy bây giờ liên quan gì đến các anh?”
Tên đặc vụ chỉ lặng lẽ nhìn Hyun Joo chằm chằm. Tôi cũng không rõ chị có định nói gì thêm không.
“Cuối cùng, vẫn là người nhà chúng tôi tự cứu lấy nhau. Họ là người thừa kế và cũng là bạn bè của chúng tôi. Nếu không nhờ Sungwoon, chắc giờ họ không còn sống nữa. Tôi hy vọng chính phủ Mỹ không phiền.”
“Cô…”
Gã đặc vụ cứng họng, cuối cùng đành bỏ đi. Hyun Joo hừ lạnh một tiếng, nhưng vừa quay sang nhìn tôi, gương mặt chị lập tức hóa thành gió xuân.
“Yi Joon sao vậy?”
“Chuyện dài lắm, để tôi kể sau.”
“Được rồi. Dù tôi chưa biết cậu đã trải qua gì, nhưng tôi có chuẩn bị sẵn Trung tâm Y tế Sungwoon đề phòng trường hợp cậu trở về mà bị thương.”
…Và đúng là có xe cứu thương thật.
Tôi tranh thủ nhờ Hyun Joo chăm sóc luôn con bò của Eui Yeol, vì thấy các nhà nghiên cứu bắt đầu vây quanh nó. Chị gật đầu ngay.
Tôi mà giao cho Hyun Joo thì yên tâm rồi.
Tôi thở phào, nhảy lên xe cứu thương. Jung Yi Joon được cáng lên, còn tôi, Eui Yeol và Jae Hyuk thì ngồi bên cạnh trên đường tới bệnh viện.
Tôi liếc nhìn Kwon Jae Hyuk—vẫn là vẻ bình thản thường ngày.
Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?
Anh bắt gặp ánh nhìn của tôi, mỉm cười.
Nụ cười đó khiến tôi rùng mình không hiểu vì sao, rồi vô thức quay đi.
Kwon Jae Hyuk… chẳng lẽ anh cũng là người xuyên giống mình?
Nếu vậy, anh biết nguyên tác sao? Dù không phải xuyên hồn như tôi, có khi anh cũng sở hữu năng lực kiểu khác.
Anh có thể xem thông tin về người khác chẳng hạn?
…Nếu vậy thì nguy rồi.
Anh có thể nhìn ra tôi không phải Ki Yoon Jae thật.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, đầu óc rối như tơ vò. Lý do nghi ngờ Kwon Jae Hyuk lại tăng thêm một.
—
Sau khi đến bệnh viện, chúng tôi trải qua hàng loạt kiểm tra: từ xét nghiệm máu đến chụp các kiểu, rồi được cho nhập viện.
Lý do đơn giản là vì chúng tôi có vài vết trầy do lăn lộn, ngã, va đập… Còn Kwon Jae Hyuk thì chỉ nói: “Lâu rồi chưa vào viện nên vào chơi cho vui.”
Cuối tuần mà nằm viện thì cũng tiện—khỏi phải đến trường.
“Yi Joon ổn chứ?”
Thấy Yi Joon vẫn chưa tỉnh, tôi bắt đầu lo lắng.
Bác sĩ giải thích cậu ấy chỉ đang ngủ vì kiệt sức. Có ra chút máu mũi, nhưng xét nghiệm ổn hết. Để chắc ăn, họ truyền thêm vitamin.
Thấy họ truyền thuốc cho Yi Joon, tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cả ba đứa sau đó đều đồng loạt xin truyền vitamin luôn, kiểu như: “Chúng tôi không đánh boss nhưng cũng dính hậu quả mà…”
Khi cả ba nằm kề bên nhau cùng truyền, Eui Yeol phấn khích kêu lên:
“Phòng bệnh này còn xịn hơn phòng của tôi ở nhà luôn đó!”
Tôi bật cười trước vẻ ngây thơ đó.
Thật ra, phòng này là phòng VIP loại đơn nhưng vì quá rộng nên giờ dùng làm phòng ba người.
Nên Eui Yeol khen là phải.
Tủ lạnh thì đầy đủ nước uống, thức ăn vặt. Đây đâu phải phòng bệnh nặng—chỉ là nơi để mấy chủ tịch nghỉ dưỡng khi stress thôi.
“Đói thì cứ mở tủ lạnh lấy đồ ăn nhé.”
“Có cả kem luôn nè! Mà… mấy dòng trên hộp toàn tiếng Anh… Yoon Jae, cậu ăn không?”
“Ừ… Cho tôi một cây.”
Nghe Eui Yeol kể thôi mà tôi cũng thèm theo. Hai đứa tôi cùng chia nhau cây kem hình mặt gấu, phủ sô-cô-la và rắc hạt.
Khi đang ăn kem, cửa phòng bật mở.
“Xin chào, cậu Ki và cậu Jang.”
Một phụ nữ mặc blouse trắng bước vào. Trông không giống bác sĩ, giọng nói thì lạ lạ như kiểu người nước ngoài nói tiếng Hàn.
“Tôi là Rachel Lee, đến từ Khu Vực 51. Cậu Ki chắc biết tôi đang nói đến gì đúng không?”
Rachel cười khẽ. Nụ cười đó giống như “Cậu không biết, nhưng cậu biết.”
Người của Cục Ứng Phó Đặc Biệt đây mà.
Tên đầy đủ là Cục Ứng Phó Năng Lực Đặc Biệt. Ở Mỹ gọi là SNT. Khi người ngoài hành tinh lần đầu xuất hiện, chính phủ Mỹ đã bịt kín truyền thông, bắt hết mấy “người ngoài” nhốt ở Khu Vực 51 để tra khảo.
Nhưng sau đó không kiểm soát nổi, họ đành phải thả ra…
Tóm lại, sự hiện diện của Rachel nói lên tất cả.
Chắc chắn là do cái cổng kia.
Cánh cổng đầu tiên trên thế giới. Dù SNT không biết đó là gì, nhưng họ chắc chắn nghi ngờ tôi liên quan.
Tôi liếc nhanh ra cửa. Đây là phòng VIP, không ở tầng bệnh thường. Nói cách khác—không thể tiếp cận dễ dàng.
Trong đây có nội gián.
Có kẻ phản bội Sungwoon, thông đồng với chính phủ Mỹ để giám sát tụi tôi.
Không thể nào Hyun Joo lại sơ suất như vậy được.
Rachel bắt đầu hỏi, tôi liền đổi nét mặt, ngừng nhìn cửa và quay sang nhìn cô ta.
“Tôi có một câu hỏi cho cậu Ki. Cậu có thể trả lời không?”
“Tôi…”
Tôi nở một nụ cười, thì thầm với Rachel—người đang đắc ý tưởng mình “nắm bài”:
“Rachel có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?”
“…”
“Ví dụ như… người đưa cô đến đây là ai? Hắn được lợi gì từ chuyện này?”
Nụ cười của Rachel chùng xuống. Cô ta đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường tôi.
“Nếu tôi nói, cậu sẽ kể về những gì bên trong khe nứt trôi nổi trên bầu trời đó chứ?”
“Đương nhiên.”
Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng cười.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Sẻ
—