Chương 37
Vậy tại sao anh ta lại quay ngược thời gian?
Tôi nghĩ mãi vẫn chỉ có thể đưa ra một lý do.
Là vì hối hận vì cái chết của Ki Yoon Jae?
Kwon Jae Hyuk đã ở bên cậu ta đến phút cuối, rồi rời đi, để mặc Ki Yoon Jae chết. Sau khi Ki Yoon Jae mất, Kwon Jae Hyuk cũng biến mất, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Nếu thật sự vì hối hận chuyện đó mà anh ta quay lại quá khứ…
Vậy tôi thì sao?
Tôi đâu phải Ki Yoon Jae thật. Nếu cái chết của cậu ta là lý do để Kwon Jae Hyuk quay về, thì người đang chiếm lấy cơ thể này là tôi sẽ ra sao? Tôi bỗng cảm thấy cổ lạnh buốt, vội đưa tay lên chạm vào.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Ki Hyun Joo reo lên, khi cô ấy vẫn còn đang nghi ngờ về Kwon Jae Hyuk. Cô ấy nghe máy, rồi hốt hoảng hét lên:
“Cái gì? Bọn họ đang vào biệt thự? Ai cho phép? Chủ nhà hả? Cậu điên rồi sao? Này! Ki Yoon Jae, cậu cho chính phủ Mỹ vào biệt thự à!?”
“Không.”
“Đúng là điên thật rồi… Tôi tới liền! Nhớ chặn cho bằng được, đừng cho bọn họ bước vào!”
Vừa dứt cuộc gọi, Ki Hyun Joo nghiến răng, nói phải rời đi gấp rồi biến mất như cơn gió. Lúc đó, trong phòng bệnh yên ắng, Jang Eui Yeol bất ngờ mở miệng.
“Mà này… Sao cậu lại giấu chuyện đó?”
“Hả?”
“Yoon Jae, cậu cũng… thức tỉnh rồi mà.”
Thực ra thì tôi vẫn chưa thức tỉnh. Nhưng vì Jang Eui Yeol đã tận mắt thấy tôi mượn năng lực của Jung Yi Joon nên mới nghĩ tôi đã có dị năng.
“Thật ra… tôi không hẳn là con trưởng. Người ta gọi vậy vì tôi là con của con trai cả thôi.”
“Hả?”
“Tôi còn một người anh khác. Là anh họ bốn đời, con trai của bác hai. Nhưng ông nội không công nhận cậu ta là con trưởng.”
“À…”
“Nên giờ cậu ta đang dòm ngó vị trí của tôi. Tạm thời vẫn còn kiêng dè, nhưng nếu biết tôi đã thức tỉnh, chắc chắn sẽ ra tay mạnh hơn.”
“Vậy sao…”
Jang Eui Yeol trở nên nghiêm túc khi nghe lời nói dối đó. Cậu ấy còn hỏi, kiểu trong phim truyền hình ấy hả? Là tranh đoạt quyền thừa kế? Tôi hơi thấy tội lỗi… nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu đang giấu dị năng để dùng làm con bài tẩy đúng lúc, phải không?”
“…Ừm, đúng thế.”
“Quá giỏi luôn… Cậu đúng là người biết nhìn xa trông rộng, như Yi Joon nói.”
Đôi mắt cậu ấy ánh lên lấp lánh. Tôi thì thấy hơi ngượng với ánh nhìn đó, như thể tôi là người tài giỏi lắm vậy.
“Thật ra cũng không có gì đâu. Dị năng này tôi không thể tự dùng được…”
Vì đó là năng lực mượn từ người khác. Không có người có dị năng bên cạnh thì chẳng làm gì được. Dù có thể nạp sẵn “slot”, nhưng giờ đang trống không.
Tôi suýt nữa đã mượn năng lực của Jang Eui Yeol trong hang động, nhưng vì Kwon Jae Hyuk xuất hiện nên bỏ dở.
Nghĩ lại thì… tôi cũng không thấy quá khó chịu với chuyện mượn năng lực từ người cùng giới. Lạ thật. Có khi nào khẩu vị tôi lệch hướng rồi không?
ẦM!
Tôi giật bắn cả người. Trước khi xuyên vào đây, tôi rõ ràng là trai thẳng. Trưởng thành rồi cũng chỉ hẹn hò với con gái.
Đang lúc tôi lơ ngơ không biết mình là “cong” hay song tính, thì Jang Eui Yeol như nhớ lại chuyện trong hang. Mặt đỏ bừng, môi khẽ mím lại.
“Nghĩ lại thì… lúc đó, tụi mình chưa kiểm tra được, nhỉ?”
“Hở? À, đúng ha!”
“Hay là thử ở đây luôn? Cậu muốn xác nhận lại không?”
Khoan. Cái gì vậy? Sao tự dưng diễn biến lại rẽ hướng thế này? Trong lúc tôi còn ngượng chín mặt, Eui Yeol đã bước lại gần giường tôi. Gương mặt căng cứng đầy hồi hộp, cậu ấy từ từ cúi người xuống.
Tôi không kịp phản ứng với bầu không khí thay đổi đột ngột… Không, mà tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối nếu là vì xác nhận năng lực… Tôi rối quá, đến mức chẳng biết mình đang lảm nhảm gì nữa. Đến khi nhận ra, khoảng cách giữa tôi và Eui Yeol đã gần như bằng không.
Tôi… không dám mở mắt. Vậy nên theo phản xạ, tôi nhắm lại. Hơi thở của Eui Yeol kề sát.
“Các cậu đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói thấp trầm vang lên bên cạnh khiến tôi giật bắn. Jung Yi Joon—người đáng lẽ đang ngủ bỗng mở mắt ra nhìn chằm chằm.
Ban đầu là vẻ ngơ ngác, sau đó gương mặt cậu ta méo xệch. Âm thanh nghiến răng ken két vang lên.
“Cái gì đấy… Hai người đang làm cái quái gì thế hả!?”
Cậu ta bật dậy như lò xo. Đứng phắt dậy, giật luôn dây truyền dịch trên tay. Máu rỉ từ mu bàn tay, nhưng cậu ta chẳng buồn để ý, chỉ đưa tay vuốt tóc trong cơn thịnh nộ.
“Haa… thật sự… Đồ khốn kiếp…”
“Này, Jung Yi Joon!”
“Thì ra hai người là như thế? Mẹ kiếp, chỉ có mỗi tôi là không biết hả?!”
Yi Joon gào lên, miệng thốt ra toàn những lời thô tục, máu từ tay chảy dài đến tận khuỷu. Trong lúc hoảng loạn, tôi chộp lấy tay cậu ấy, giữ chặt.
“Cậu bảo là không có gì xảy ra mà!”
Sao cậu ta lại tức giận dữ vậy? Đừng nói là… cậu ấy nhớ rồi? Rằng tôi đã “làm mấy chuyện đó” với cậu ấy? Tôi tưởng cậu ta đã ngất…
“Khoan… Cậu không phải đã ngất sao? Cậu nhớ hết rồi à?”
“Ha… Đúng rồi. Có chuyện gì đó thật đúng không?”
“Tôi xin lỗi… Tôi không cố tình lừa cậu. Chỉ là sợ cậu sốc nếu biết ngay lúc này…”
“…Đệt.”
Jung Yi Joon chửi tục rồi đưa tay che miệng, nước mắt lăn dài. Thấy vậy, tôi hiểu—chắc chắn là bị phát hiện rồi.
“Tôi xin lỗi. Khi đó tôi vội quá… Lần sau…”
“Cái gì mà vội? Cậu điên rồi à? Mất trí rồi sao?!”
“Nhưng mà… lúc đó…”
“Trong hoàn cảnh như vậy mà cậu còn vội gì chứ? Mẹ nó…”
Jung Yi Joon bật khóc thảm thiết. Không, nhưng mà tôi thật sự vội mà! Khi đó là chuyện sống còn, tôi đâu có lựa chọn nào khác?
Có hàng tá lời tôi muốn nói, nhưng trong tư cách người gây ra chuyện, tôi chỉ có thể nói một câu duy nhất nếu nạn nhân—là Jung Yi Joon—thật sự ghét như thế.
“Tôi xin lỗi.”
“…”
“Thật sự xin lỗi.”
“…Chết tiệt.”
“Nếu biết cậu ghét như vậy… thì lần sau tôi sẽ làm với người khác.”
“Gì? Làm với người khác!?”
Cái đó cậu cũng không chấp nhận?! Jung Yi Joon tiếp tục khóc. Tôi không hiểu gì cả. Ý cậu ấy là… không muốn tôi làm vậy với cậu, cũng không muốn tôi làm với ai khác luôn?
Cái quái gì thế này? Yi Joon là người theo Nho giáo à? Trung thành với tư tưởng tiết hạnh đó hả? Không đúng, tôi đâu thấy cậu ta cúi đầu với Kwon Jae Hyuk theo thứ bậc đâu.
Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao Jung Yi Joon lại vừa khóc vừa nổi giận như vậy. Nhìn sang Jang Eui Yeol, thì cậu ấy chỉ biết cười gượng.
“Nhìn cái gì? Cậu muốn tôi cút đi luôn hả?”
“Không! Cậu nói gì vậy…”
Cậu nói vậy nghe như tôi là đồ rác rưởi thật ấy. Kẻ đã “quấy rối” Yi Joon rồi quay sang dụ dỗ Eui Yeol…
Tôi cố dỗ cậu ta, nhưng cơn giận trong lòng Yi Joon quá lớn. Cuối cùng, tôi chỉ còn biết thành khẩn:
“Tôi thật sự, thật sự xin lỗi.”
“…”
“Hôm đó tôi không còn cách nào khác ngoài việc quấy rối cậu… À không, đã xin lỗi thì không nên đưa ra lý do.”
“…Hở?”
“Sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Sau này nếu phải làm vậy, tôi sẽ chọn người khác…”
“Cái gì? Cậu nói là quấy rối tôi? Cái gì cơ?!”
“Hả?”
“Hả? Cái gì? Ủa? Gì? Sao?” Hai chúng tôi nhìn nhau, hoang mang cực độ. Chuyện gì vậy?
“Cậu nói là đã… làm gì tôi á?”
“Cậu không nhớ gì sao? Tôi hôn cậu ba lần sau khi cậu ngất xỉu…”
“Cái gì?! Ba lần?!”
Mí mắt Yi Joon giật giật. Cậu ta che miệng lại, ánh mắt run rẩy nhìn tôi như nhìn một tên tội phạm. Tôi thì gục mặt đầy ân hận.
“Mẹ nó, ba lần mà tôi không nhớ gì hả?!”
“Hở? Gì cơ?”
“Cậu hôn tôi ba lần rồi lại làm vậy với cậu ta nữa?”
“Không… tôi chưa…”
Yi Joon nín khóc, nhìn qua lại giữa tôi và Eui Yeol, mắt mở to. Ban đầu có vẻ không tin, nhưng nhìn vẻ thất vọng của Eui Yeol thì dần tin thật.
“Ra vậy… Với tôi thì ba lần rồi, còn với cậu ta thì chưa lần nào, đúng không?”
Cậu ta mỉm cười thỏa mãn. Vừa khóc xong lại cười… Không được! Cậu ta mới vừa là nạn nhân bị tôi quấy rối đó! Sao lại thành thế này?! Tôi rối loạn thật sự, thì Yi Joon đã bước tới, túm hai má tôi kéo mạnh.
“Ư ư…”
“Cậu vội đến mức hôn ba lần, lúc tôi còn bất tỉnh luôn hả?”
“Ưm… tôi sẽ không làm nữa…”
“Cái gì mà không làm nữa! Ý cậu là sẽ làm với người khác thay vì tôi đúng không? Tôi không chấp nhận!”
Cậu ta lại nổi giận! Tôi thật sự không hiểu nổi tâm trạng của Yi Joon luôn. Cuối cùng, Jang Eui Yeol, người nãy giờ chỉ quan sát đành lên tiếng can thiệp. Ai ngờ Yi Joon quay qua xỉa xói cậu ấy:
“Cậu lấy tư cách gì xen vào hả? Có được hôn đâu mà lên tiếng!”
Tôi cũng chẳng hiểu vì sao cậu ta tức giận đến mức đó. Chỉ biết là, lúc thấy gương mặt cau có của Eui Yeol là người hiếm khi mất bình tĩnh khiến tôi hơi sững người.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Sẻ