Chương 42
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.”
Tôi đang nằm nghỉ thì Jung Yi Joon đột nhiên xuất hiện, chắn hết ánh nắng. Tôi xua tay bảo cậu ta tránh ra, nhưng cậu ta chỉ nhếch môi cười rồi lách người đứng chắn kỹ hơn.
“Này, cậu làm gì thế? Tránh ra coi!”
“Hừm, nhìn cậu kìa. Giờ lại chê tôi rồi hả?”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Cậu đã giở trò với tôi như vậy… rồi giờ xài xong bỏ?”
Vừa nói, cậu ta vừa cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, gương mặt cũng đột ngột nghiêm lại như thể chuyện này chẳng còn gì đáng đùa.
“Cậu vẫn còn việc với tôi đúng không? Hửm? Hay cậu đã hôn thằng nào sau lưng tôi rồi?”
“Aish, im đi! Ngại muốn chết! Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tôi suýt nghẹn vì cái câu “hôn thằng nào” kia, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng trong đầu không khỏi thắc mắc… tại sao ví dụ của cậu ta lại là “thằng” chứ không phải “con gái”? Dù ở đây đàn ông đông hơn thiệt, nhưng vẫn là thế giới hậu cung nam mà… sao càng lúc càng lệch thể loại vậy trời?
Jung Yi Joon nhìn mặt tôi một hồi, thấy tôi phản ứng bình thản quá thì đành bỏ qua.
“Ừm… nhìn cậu thế này thì chắc chưa làm gì. Tốt! Nhưng nếu cậu dám làm thật, tôi sẽ giết cậu đó! Nghe rõ chưa?”
“Giết cái đầu cậu ấy… Ây…”
Tôi lầm bầm, vừa thấy buồn cười vừa bực vì độ lắm chuyện của cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu cho qua.
Chứ không phải vì tôi sợ đâu nha. Tôi chỉ không biết nếu cậu ta nổi điên thì sẽ làm gì thôi…
Dù sao thì, Jung Yi Joon cũng thỏa mãn nằm xuống chiếc giường dài cạnh tôi. Nhóm nghiên cứu thì im re từ nãy. Tanisha đứng ở góc vườn gọi điện cho ai đó, giọng rất căng.
“…Tôi nói rồi! Họ đâu đại diện công bố kết quả thay chúng ta! Họ chỉ muốn chia sẻ thông tin thôi, mà vậy cũng làm lớn chuyện?”
“…!”
“Cái gì? Gọi cho ngài Ki cấp trên hả? Bây giờ cậu muốn làm chúng tôi mất mặt à? Hôm qua thì bảo xong rồi, đến lúc gặp người nhà thì lại quay sang chê tôi không đáng tin… Cậu nghĩ tôi làm trung gian kiểu gì được trong tình huống này hả?”
Tanisha gần như gào lên trong điện thoại đến đỏ mặt. Tôi đứng gần còn nghe được đôi câu, nhưng khi ánh mắt cô lia sang, tôi lập tức quay đi, giả bộ không biết gì. Một lúc sau, cô quay lại với vẻ mặt đã bớt căng.
“Ổn cả rồi, thưa cậu. Tôi đã xin phê duyệt và được chấp thuận.”
“Nhanh thật đấy.”
“Đây không phải nghiên cứu chung. Tất cả kết quả sẽ công bố dưới danh nghĩa Hoa Kỳ. Và dù cậu có nhận được thông tin thì cũng không được công bố ra ngoài.”
Tôi gật đầu. Tanisha nhìn tôi như thể còn ngại ngần gì đó, nhưng thật ra, dữ liệu con bò chỉ là phần phụ. Cái tôi thực sự cần là thứ khác.
“Không sao. Thế là được rồi. Còn chuyện mua những thứ liên quan đến nghiên cứu?”
“Cũng được duyệt… nhưng hiện chưa có mẫu thử, cũng chưa biết sản phẩm ra sao. Cậu vẫn muốn đặt mua trước à?”
“Thì… tôi có nói sẽ mua hết đâu. Có sản phẩm thì tôi xem xét, thấy cần thì mua.”
“Ừm… hình như cậu không tin chúng tôi mấy… Nhưng thôi, cũng được phê duyệt rồi. Miễn là đừng bán lại cho quốc gia khác với giá thấp hơn.”
Tôi bật cười. Trái với Tanisha – người luôn giữ chặt kết quả nghiên cứu, tôi lại chỉ quan tâm sản phẩm làm từ đó.
Bởi vì… họ sẽ sớm tạo ra máy dò cổng không gian và máy đo cấp độ cổng.
Đó mới là mục tiêu thật sự.
Dù Sungwoon có mạnh cỡ nào, đội ngũ khoa học của họ cũng không thể vượt qua SNT – nhóm được rót vốn nhà nước suốt hơn một thập kỷ. Trình độ là một trời một vực.
Tôi chọn hợp tác vì biết tận dụng họ thì còn hơn là tự thân đi mò. Biết đâu nhờ có tôi hỗ trợ, họ ra kết quả sớm hơn?
Cổng không gian đã xuất hiện sớm hơn ba năm, thì không lý nào công nghệ lại không thể rút ngắn thời gian.
Tôi từng muốn kéo người sáng chế máy đó về phía mình… nhưng trong nguyên tác không hề nhắc đến danh tính. Mà dù biết, chắc gì phía Mỹ để lọt người?
Vì không có thiết bị dò cổng, đội của tôi sau này sẽ luôn gặp nguy hiểm. Sau này chính phủ mới có thể phát cảnh báo qua hệ thống, nhưng hiện tại thì không. Không ai biết cổng sẽ mở lúc nào, ở đâu.
Thế nên, thỏa thuận này tuy bất lợi cho Mỹ về lâu dài, nhưng với tôi thì quá lời.
Tanisha nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhưng chưa kịp hỏi gì thì lại tiếp tục nói:
“Thưa cậu… chúng ta chưa có hợp đồng chính thức. Tôi có thể mời người làm chứng không? Tôi sẽ để bạn cậu…”
“Ừm, cũng được. Dù chỉ là thỏa thuận miệng, tôi cũng không thay đổi gì.”
“Cảm ơn cậu! Nếu cậu mà nuốt lời… tôi không tha đâu đấy! Tôi ghét sếp thất hứa lắm. Lúc đó tôi xin nghỉ viện nghiên cứu, nộp đơn vào Sungwoon luôn cho rồi!”
“Ha ha! Nếu vậy thì chúng tôi sẵn sàng dang tay đón!”
Tôi và Tanisha cười phá lên. Có thể cô chỉ đùa, nhưng tôi thì nghiêm túc. Cô là nhà nghiên cứu được chính phủ Hoa Kỳ công nhận… Tôi muốn có cô ấy.
Thật lòng, tôi còn mong Mỹ từ chối thỏa thuận. Nếu họ không đồng ý thì tôi có thể…
Che giấu ý đồ, tôi đứng dậy khỏi ghế. Con bò vẫn nằm dài trên bãi cỏ, hoàn toàn phớt lờ mấy người nghiên cứu đang nhìn chằm chằm.
Tôi tiến lại gần. Nghe tiếng bước chân, con bò mở mắt nhìn tôi rồi lại yên tâm nhắm lại.
“Lúc tụi tôi lại gần, nó còn sùi bọt mép kia mà…”
Một nhà nghiên cứu phía sau lẩm bẩm khó hiểu. Lạ thật. Là chọn người từ giữa đám đông? Điều kiện là gì?
Trước đây, tôi từng nghĩ sẽ nhờ Jang Eui Yeol đến hỗ trợ, nhưng…
Giờ thì không cần nữa.
Chỉ cần mười phút thôi, vì tôi chỉ đang mượn kỹ năng của cậu ta. Tôi mở bảng kỹ năng, chạm vào ô của Jang Eui Yeol. Thế giới lập tức đổi khác.
A…
Đây là cách Eui Yeol cảm nhận mọi thứ. Một sợi tơ mảnh nối từ tôi đến con bò. Ngoài ra còn hai sợi nữa, kéo dài ra xa.
Hai sợi màu đỏ – cảm xúc và suy nghĩ của con bò – cùng nối vào một sợi duy nhất. Qua đó, tôi cảm nhận được: nó đang khoái chí khi được phơi nắng.
Nhưng… có một sợi khác màu.
Tổng cộng là ba sợi. Đầu một sợi đỏ là một con vật nhỏ, có vẻ là thần thú đội lốt thú cưng. Vậy… còn sợi màu vàng?
Tôi đưa tay nắm sợi vàng, rồi hét toáng lên.
“Uwaa!”
Tôi thấy một thứ… không nên thấy: vẻ mặt ngượng ngùng của Jang Eui Yeol lúc đang tắm.
“Sao vậy?”
“Thưa cậu?”
Tanisha và Jung Yi Joon chạy đến vì tiếng hét. Tôi vội xua tay bảo không có gì, rồi dụi mặt.
Thì ra mượn năng lực của Eui Yeol là vậy.
Không phải tôi tự thuần phục con gì, mà là mượn lại những gì cậu ta đã làm. Thậm chí còn kết nối luôn với… chủ nhân năng lực.
Tôi không cố ý đâu! Nhưng mà… Eui Yeol đúng là nhân vật chính hậu cung. Cái đó… làm cho hậu cung bùng nổ cũng dễ hiểu.
Tôi vô thức gật đầu. Đúng lúc ấy, giọng cậu ta vang lên trong đầu tôi.
“…Chẳng lẽ… cậu thấy rồi?”
“Không… không có thấy.”
Tôi nói dối để cứu lấy chút lòng tự trọng cho cậu ấy. Trong tầm nhìn chia sẻ, cậu ta đang che mặt, tối om luôn.
“Có một sợi vàng nối tới tôi bỗng xuất hiện. Tôi tò mò không biết là gì… thấy nó dẫn tới cậu, đoán là cậu dùng kỹ năng rồi.”
“Ừm… đúng vậy.”
Tôi kể sơ tình hình hiện tại – rằng tôi đang hỗ trợ phía Mỹ nghiên cứu con bò từ cổng không gian, đổi lại một vài điều kiện.
Nhưng khi kể, tôi lại khựng lại. Bởi vì con bò… vốn là của Eui Yeol. Mà tôi thì vừa lấy nó làm điều kiện trao đổi.
Tôi hơi lo… lỡ như cậu ấy không vui thì sao…
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo