Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 43

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 43
 
“Xin lỗi cậu.”
 
“Hử? Xin lỗi gì cơ?”
 
“Con bò ấy… vốn là của cậu, mà tôi lại tự tiện đem nó ra giao dịch, không hỏi gì cậu trước.”
 
“Không sao đâu. Yoon Jae, nếu là để giúp cậu thì…”
 
“À, mà cậu có muốn gì không? Hỏi giờ thì hơi muộn, nhưng nếu có thứ gì cậu cần thì cứ nói.”
 
Miễn là trong khả năng của tôi, thì dù là tiền hay vật phẩm, tôi đều sẵn sàng. Nếu bản thân không kiếm được, tôi vẫn có thể nhờ Tanisha hỗ trợ.
 
Jang Eui Yeol im lặng một lúc, như đang suy nghĩ thật kỹ.
 
“Thứ tôi muốn à?”
 
“Ừ. Nói thử xem.”
 
“Cậu sẽ đưa tôi bất cứ thứ gì tôi muốn hả?”
 
“Ừ… Miễn là không phải kiểu máy bay phản lực hay xe tăng gì đó thì tôi còn xoay được.”
 
Jang Eui Yeol bật cười.
 
“Không đâu, Yoon Jae. Mấy chuyện đó, tôi nghĩ cậu làm được.”
 
“…Hử, là gì cơ?”
 
“Ờm… để sau tôi nói.”
 
Cậu ấy bảo vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì, cần thêm thời gian để cân nhắc.
 
“Nghĩ lại thì, tôi từng ra lệnh cho con bò không cho mấy người nghiên cứu lại gần. Giờ có nên hủy lệnh không?”
 
“Ồ, cậu làm thế thật à?”
 
“Tôi thấy họ là người nước ngoài, lại chẳng liên quan gì tới cậu, nên cẩn thận một chút.”
 
Thảo nào khi tôi lại gần thì nó im re, mà đám kia thì bị húc bay không trượt phát nào. Giờ mới hiểu.
 
Tôi gật đầu ra hiệu "cứ làm đi", và ngay sau đó, sợi chỉ nối với con bò khẽ sáng lên. Thì ra đó là cách cậu ấy truyền lệnh.
 
Sau khi xong việc, Jang Eui Yeol giờ đã mặc đồ tử tế đang đứng chỉnh lại áo trước gương, rồi nói:
 
“Vậy… mai gặp ở trường nhé.”
 
“Ừ! Cậu cứ nói lúc nào cần, tôi tới đón liền.”
 
Cậu ấy mỉm cười. “Tôi hiểu mà.”
 
Đúng lúc đó, thời gian mượn năng lực kết thúc. Những sợi chỉ nối từ người tôi dần tan biến, thế giới trở về như cũ.
 
Tôi không còn thấy hay nghe được Jang Eui Yeol nữa.
 
“Giờ mọi người có thể lại gần.”
 
Tôi quay sang nói với Tanisha. Cô lập tức bước đến bên con bò – lúc này đã ngoan ngoãn hẳn. Tanisha nhẹ nhàng vuốt lưng nó, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc. Nhóm nghiên cứu phía sau cũng bắt đầu tiến đến.
 
Tanisha thậm chí còn can đảm hơn: sau vài cái vuốt, cô nắm lấy sừng nó, móc điện thoại ra… selfie.
 
Tôi thấy mình không còn vai trò gì nữa, nên quay về biệt thự.
 
“Nghĩ lại mới thấy…”
 
Tôi nhận ra có điều gì đó không đúng. Rõ ràng đã có cổng không gian xuất hiện, nhưng không thấy tin tức nào. Hôm qua ở trường cũng không thấy bóng dáng phóng viên, không một chiếc drone nào bay qua, chẳng ai lén chụp gì luôn.
 
Dù Sungwoon là khu vực giới hạn thật, nhưng thời đại này thiếu gì cách đưa tin? Vậy mà hoàn toàn yên ắng?
 
Tôi bèn hỏi Jung Yi Joon, người đang lẽo đẽo theo sau.
 
“Cậu có xem tin tức hôm qua hoặc hôm nay không?”
 
“Không?”
 
Cậu ta còn nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu: “Tự nhiên hỏi chuyện đó chi vậy?” Biết vậy khỏi hỏi luôn cho rồi. Tôi quay đi, cậu ta lại nhanh chân theo sát hỏi tiếp:
 
“Vừa rồi cậu dùng năng lực của Jang Eui Yeol phải không?”
 
“….”
 
“Đừng có mượn nữa đấy. Nghe chưa?”
 
“Aish…”
 
Lại cấm tôi dùng năng lực người khác nữa. Bộ tôi là kẻ nghiện mượn kỹ năng hả? Tôi không đáp, đi thẳng đến phòng của Ki Hyun Joo rồi gõ cửa.
 
“Ai đó? À, Yoon Jae à. Có chuyện gì sao?”
 
Chưa kịp trả lời thì Jung Yi Joon đã nhảy vào:
 
“Cậu đến để mượn năng lực của cô ta hả?”
 
“Hả? Mượn cái gì?... Không lẽ?!”
 
“Tôi không có mượn!”
 
Ban đầu còn chưa hiểu chuyện, giờ thì Hyun Joo đã tròn mắt đề phòng. Tôi hét lên oan ức vì lời của Jung Yi Joon mà bị hiểu lầm trắng trợn.
 
Vậy mà Hyun Joo vẫn nhìn tôi như đang phân tích tội danh.
 
“…Có chuyện gì vậy?”
 
Cô ấy chỉ hé một khe cửa cỡ ngón tay, trốn phía sau như thể tôi là kẻ xấu chuyên đi lừa đảo chiếm kỹ năng người khác.
 
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi…”
 
Tôi mệt mỏi quay sang nhìn Jung Yi Joon – cái kẻ đã đẩy tôi vào nỗi oan Thị Mầu này – rồi tranh thủ hỏi nhanh để còn chuồn.
 
“Trên bản tin có nhắc gì đến chuyện ở Sungwoon không?”
 
“Hử?”
 
Lúc này Hyun Joo mới mở cửa hẳn, tạm bỏ nghi ngờ. Cô ấy nhíu mày.
 
“…Tôi không thấy gì cả. Mà bên tôi cũng không can thiệp vụ đó. Là do Chủ tịch sao?”
 
“Ra là vậy.”
 
Tôi gật đầu rồi rời khỏi phòng. Chỉ vài tiếng sau, người đứng sau vụ che giấu truyền thông lộ diện.
 
Không ai khác: chính phủ Hoa Kỳ.
 
“Rất vui được gặp lại ngài Ki.”
 
Rachel xuất hiện cùng một bản hợp đồng. Để đổi lấy việc tôi hỗ trợ nghiên cứu, họ sẽ chia lại các sản phẩm phát triển sau này.
 
Cô ta ngồi đối diện tôi, chống cằm, cười đầy quyến rũ.
 
“Tôi đã nghĩ là dễ quá để có được thông tin… rồi lại gặp ngài.”
 
“Vậy sao?”
 
“Phải. Thật ra, việc xin phép bố và ông của ngài là tôi chủ động. Tôi cứ nghĩ ngài chỉ là người thừa kế ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối.”
 
Tôi hiểu mà. Ở Hàn Quốc, kiểu tư duy “người già nắm quyền” vẫn còn phổ biến, cô ta nghĩ tôi chỉ là bình phong, còn quyền lực thật sự nằm ở ông nội Ki Jae Mu.
 
“À chuyện đó…”
 
“Nếu phán đoán của tôi khiến ngài thấy khó chịu thì tôi xin lỗi. Không chỉ mình tôi, bên tôi ai cũng tưởng ngài chỉ là bù nhìn.”
 
Cô ta cho rằng Ki Yoon Jae chẳng là gì ngoài cái tên đại diện cho bang hội. Mọi quyết định đều do người lớn trong nhà thao túng từ sau cánh gà.
 
“Nhưng nếu ngài là người thực sự cầm quyền… thì chuyện lại khác. Tôi mong ngài bỏ qua sự thất lễ trước đó.”
 
“Vậy nếu tôi là người quyết định thật thì sao? Có gì khác à?”
 
“Khác chứ.”
 
Rachel nhìn tôi như thể câu trả lời quá hiển nhiên. Đã mười năm kể từ khi siêu năng lực xuất hiện, bốn năm từ lúc Mỹ chính thức công khai nó.
 
“Nhưng… thế giới thay đổi được bao nhiêu?”
 
Cô cười chế giễu. Một phần là chế giễu thế giới, phần còn lại là chính bản thân.
 
“Hoa Kỳ phát hiện đầu tiên, nghiên cứu đầu tiên. Luôn đi trước. Trung Quốc, Nga có đuổi theo, nhưng…”
 
Nhìn tôi, giọng trở nên trầm hơn.
 
“Thật lòng mà nói, ngài nghĩ sao về những người có năng lực?”
 
“Họ rất giỏi. Nhưng không phải Siêu Nhân.”
 
“Chính xác.”
 
Cô gật đầu. Họ mạnh thật, nhưng không phải kiểu bắn laser từ mắt, bay trên trời, hay đấm nổ nhà như phim Marvel.
 
Jung Yi Joon cũng mạnh, nhưng không phải kiểu sức mạnh hư cấu. Nếu cậu ta là Iron Man, thì đâu cần rớt núi như vừa rồi.
 
Ít nhất thì… hiện tại là vậy.
 
Tôi mới chỉ dùng được kỹ năng cho sẵn. Nhưng nếu chạm tới thứ gọi là “Lực”, nguồn gốc của tất cả thì tôi sẽ vượt xa mọi giới hạn.
 
Chỉ là… để tới đó, tôi còn cần thời gian. Những người biết cách dùng thứ sức mạnh ấy, hiện đều đang ẩn mình.
 
“Mạnh hơn người thường thì đúng, nhưng mạnh hơn xe tăng chưa? Bền hơn thiết giáp chưa? Bay được như chiến đấu cơ chưa? Giờ là thời đại hạt nhân, không phải thời cầm kiếm xung trận.”
 
Nói thật là… thất vọng đôi chút.
 
Trung Quốc, Nga sau một thời gian nghiên cứu rồi cũng bỏ. Có âm thầm làm tiếp hay không thì chưa rõ, nhưng hiện tại họ đã rút lui khỏi cuộc đua công khai.
 
“Còn chúng tôi thì chuyển hướng.”
 
Rachel nhìn thẳng vào tôi.
 
“Chúng tôi chú ý đến một công ty tư nhân ở Hàn Quốc, lập ra một bang hội. Chủ bang là học sinh cấp hai, không có hậu thuẫn chính phủ. Rất khác thường.”
 
“Ừm…”
 
“Trong khi nhiều doanh nghiệp khác sụp đổ, thì công ty các ngài vẫn hoạt động tốt. Gần như toàn bộ người có năng lực ở Hàn Quốc đều về phía Sungwoon.”
 
Ánh mắt Rachel như đang thăm dò. Cô ta đang cố đoán xem ai là người đứng sau, ai có thể duy trì một tổ chức mà về mặt kinh tế chẳng hứa hẹn gì.
 
Nhưng thật tiếc… nếu cô ta mong tôi trả lời thật thì sẽ thất vọng thôi. Vì chính tôi cũng chưa hiểu hết người mà Ki Yoon Jae từng là.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Oreo

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo