Chương 44
Ở Mỹ, chỉ cần vài thiên tài là có thể điều khiển cả trăm người thường. Tôi từng nghĩ người đứng sau chắc chắn là một thiên tài như vậy. Vậy nên khi tới gặp cậu, tôi đã mong được diện kiến một nhân vật tầm cỡ. Nhưng không có ai cả.
Và cô ta… lại chẳng giấu giếm gì tôi. Cứ thế nói hết mọi chuyện.
Tôi đã vội vàng đi đến kết luận: rằng chắc có người đã ra lệnh cho cô ta làm vậy. Một người có thể khiến người thừa kế như cô ta ngoan ngoãn như thế, ngoài cha và ông nội, tôi không nghĩ ra ai khác.”
“À thì… tôi giả vờ ngốc một cách có chủ ý thôi.”
“Lúc đó tôi cứ tưởng cô chỉ là bù nhìn. Vì ngay cả khi tôi hơi thất lễ, cô cũng không hề tức giận.”
Rachel bật cười. Một kiểu cười bất lực khi nhận ra mình đã đoán sai hoàn toàn. Rồi bất ngờ nghiêng người lại gần, hạ giọng như đang thì thầm bí mật:
“Vậy… câụ có thể tha thứ cho sự thất lễ ấy không? Tội của tôi chỉ là… lỡ đánh giá sai cậu thôi mà.”
Tôi chỉ đáp cụt lủn:
“Tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời khiến Rachel cười gượng. Có vẻ cô ta đã nhận ra tôi không phải kiểu dễ bị quyến rũ, nên cũng thôi không cố diễn nữa.
“Dù sao thì, hôm nay tôi tới là để đưa cái này.”
Cô lấy từ túi ra một tập tài liệu. Tôi mở ra, thấy bên trong là hợp đồng song ngữ Hàn – Anh. Nhờ năng lực của Ki Yoon Jae, tôi có thể dùng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, nên chẳng khó khăn gì để đọc hiểu.
Dù biết đây là chiêu lấy lòng, nhưng tôi không ghét sự chu đáo đó.
Tôi rà lại toàn bộ nội dung, không thấy điều khoản nào đáng nghi, liền ký tên.
“À, nhân tiện… vụ báo chí bị ém, là do phía Mỹ đúng không? Tôi để ý mãi mà chẳng thấy báo đài nào đưa tin về vụ ở Sungwoon.”
Chuyện này với tôi thì không quá to tát. Nhưng rõ ràng một cánh cổng đã xuất hiện, người nước ngoài kéo đến, xe cứu thương hú còi inh ỏi, xảy ra ngay trong trường cấp ba danh tiếng giữa trung tâm thành phố mà không có một mẩu tin tức nào?
Rachel gật đầu.
“Đúng vậy. Chúng tôi đã yêu cầu tạm thời không đưa tin. Tôi nghĩ nếu cứ để mọi thứ lên sóng ngay thì chỉ gây hoang mang thôi. Tốt hơn hết là chờ sắp xếp ổn định, rồi mới công bố một cách có kiểm soát.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu cứ nửa vời công bố mà không kèm theo thông tin rõ ràng, thì chỉ khiến dân tình tự dựng thuyết âm mưu lung tung.
“Có lẽ sẽ công bố vào cuối ngày hôm nay. À mà… chuyện nhỏ thôi.”
Rachel lấy ra một chiếc USB, ánh mắt tinh nghịch:
“Quà hối lộ nho nhỏ thôi.”
“Chúng tôi có được quyền truy cập vào CCTV của trường Sungwoon nhờ sự hợp tác từ ông nội câụ. Tôi có cắt ra một đoạn thú vị lắm.”
Tôi cắm USB vào điện thoại. Một đoạn video ngắn hiện lên, rõ ràng đã được xử lý sẵn.
“Tất nhiên, câụ có thể tự kiểm tra bản đầy đủ bất cứ lúc nào. Nhưng vì tôi đã giúp lọc sẵn phần cần thiết, nên đỡ tốn thời gian hơn. Mà thời gian thì quý giá lắm đúng không?”
“Haha.”
“Nó không đủ lớn để chuộc lại lỗi lầm, nhưng… tôi mong câụ sẽ chấp nhận món quà hối lộ chân thành này. Và có cái nhìn dễ chịu hơn một chút về tôi.”
Rachel chớp mắt, cười tủm tỉm. Tôi nhìn cô ta, khẽ mỉm cười. Không có phản ứng gì đặc biệt. Rachel bĩu môi, lẩm bẩm:
“Cậu đúng là không dễ dụ mà.”
---
Trường Sungwoon, khu Dogok-dong.
Vào đúng mùa thi, hầu hết học sinh rời trường sau buổi trưa thứ Sáu. Nhưng hôm đó, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Không khí bất ngờ rạn nứt. Hai học sinh bị hút vào cánh cổng. Một trong hai đã nhanh trí báo người lớn trước khi tự mình lao vào vì muốn cứu bạn.
Khoảng 7 giờ tối, tin nóng được phát sóng. Màn hình hiển thị đoạn CCTV hơi mờ, nhưng vẫn đủ để thấy hình ảnh của “Cổng”.
“Khe nứt không gian đó được gọi là ‘Cổng’. Theo lời kể của các học sinh, bên trong giống như rừng rậm nhiệt đới, xuất hiện sinh vật biến dị hình dáng giống tê giác và bò.”
Hình ảnh con bò cũng được công bố. Có vẻ Mỹ đã quyết định tiết lộ một phần thông tin.
Sau phần giới thiệu ngắn, một cuộc họp báo được mở. Rachel xuất hiện trước màn hình lớn, đối diện các phóng viên.
Dù không cần nghe, tôi cũng biết cô ấy sẽ nói gì vì những lời đó, do chính tôi soạn.
“Ôi chà, giờ cậu thành anh hùng rồi ha.”
“Đừng có chọc tôi.”
Ki Hyun Joo ngồi bên cạnh, vừa xem vừa cười khúc khích trêu tôi.
Anh hùng? Tôi vào cổng vì muốn cứu người, đúng. Nhưng nếu không có Jung Yi Joon và Jang Eui Yeol, chưa chắc tôi đã dám bước vào. Tôi đã chần chừ rất nhiều.
Có lẽ đội PR của Sungwoon đã đứng sau.
Một học sinh không có dị năng, dám bất chấp nguy hiểm để cứu bạn. Dũng cảm, nhân hậu, đúng hình tượng công chúng yêu thích.
Giống như phần trình diễn chính là Mỹ, còn Sungwoon chỉ là gia vị nhưng là loại gia vị rất bắt mắt.
Mặt tôi trong CCTV đã được làm mờ, chỉ ghi chú là “Học sinh năm nhất trường Sungwoon”. Nhưng Internet thì không cần nhiều để lần ra danh tính.
Tôi là con cháu tài phiệt, nhưng không hống hách, không diễn “giả thân thiện”.
Mà... không phải đấy là kiểu tài phiệt người ta hay diễn sao?
Tôi từng là học sinh chăm chỉ, ngoan ngoãn ít nhất là theo đánh giá của cô giáo chủ nhiệm hồi tiểu học. Nhưng tôi đâu nhớ gì về Ki Yoon Jae, nên cũng chẳng chắc lời đó còn đúng.
Càng nhiều bài viết khen tôi, thì cũng càng nhiều người… không ưa.
Tôi không nghĩ đống bài ca tụng đó là do Sungwoon tung ra...
---
【Có tài phiệt nào mà lại sống có đạo đức như vậy hông?】
【Tui từng học với cháu ông nghị sĩ hồi tiểu học. Trời ơi, cái thằng đó á... hết thuốc chữa.】
【Đám con nít thì còn ngây thơ, chứ nó thì đúng kiểu “ác từ trong bụng mẹ” luôn á.】
【Nghe đâu giờ cũng học Sungwoon, mà so với Yoon Jae thì đúng là một trời một vực. LOL.】
【À, toà án ơi, tui hông có viết cái này nha. Là con mèo nhà tui nó gõ á. Đừng kiện tui hén.】
【Bạn học tiểu học HJ hả?】
【Làm sao biết?】
【Tui cũng học ở đó nên biết ai rồi lol】
【Tui nữa, người thứ hai.】
【Đây nữa, người thứ ba luôn.】
---
Một lúc sau, bài đó bị xóa. Chắc có bàn tay Đảng Thế Giới nhúng vào. Nhưng bình luận thì đã kịp lan đi khắp nơi rồi.
…Ha ha. Sống tử tế vẫn tốt hơn thiệt.
May là Ki Yoon Jae hồi trước không làm gì quá đáng. Nếu tôi cứ sống ngay thẳng, thì chắc cũng không đến nỗi bị ném đá.
Tôi thở phào, thì điện thoại reo. Người gọi là ông nội tôi, Ki Jae Mu.
Vừa bắt máy, tôi đã nghe tiếng TV từ đầu dây bên kia. Giọng ông nội vang lên đầy hào hứng:
“Yoon Jae à.”
“Dạ, ông ơi.”
“Làm tốt lắm! Ông tự hào về cháu lắm!”
Có vẻ người xung quanh đã tranh thủ khen tôi một trận, khiến ông càng hứng khởi.
Tôi lễ phép đáp:
“Cháu chỉ cố gắng noi theo gương ông, người mà cháu luôn kính trọng.”
Ông bật cười sảng khoái, rõ là rất ưng.
“Được lắm! Máu nhà ta quả nhiên không lệch tí nào. Ông sẽ gửi cháu ít tiền thưởng, rủ bạn bè đi ăn ngon nha.”
“Cháu cảm ơn ông. À mà… ông ơi.”
“Sao? Có chuyện gì?”
“Cháu có điều này muốn nói…”
Tôi ấp úng, ông nội như cảm thấy chuyện gì đó không ổn, liền giục:
“Nói đi?”
“Là… bạn cháu bị nhốt trong khu nhà cũ đúng không?”
“… đúng vậy.”
“Cháu nghĩ… cháu của thủ lĩnh Đảng Thế Giới có liên quan.”
“…Cái gì cơ?!”
Tôi gửi đoạn video Rachel cho tôi, bảo ông xem. Một lúc sau, ông im lặng.
“Vậy… cháu muốn ông làm gì?”
Nghe giọng là biết, ông đang cân nhắc hướng "xử lý nhẹ". Dù không ưa Đảng Thế Giới, nhưng mối quan hệ đôi bên kéo dài đã lâu, đối tác thay thế cũng chưa có sẵn.
Tôi hiểu. Nhưng tôi không thể gật đầu.
“Cháu… nghĩ chuyện này nên bị dập đi. Dù gì thì người bị nhốt đâu phải cháu. Với lại, cũng nên giữ gìn tình nghĩa lâu năm...”
“Ừ… phải rồi…”
Ông nội nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng tôi chưa kết thúc.
“Nhưng…”
“Hử?”
“CCTV thì xoá được. Nhưng… miệng người thì sao?”
Tôi không biết có ai thấy Go In Hyuk đi vào khu nhà cũ hay không. Nhưng… lớp trưởng từng thấy Jung Yi Joon đi về hướng đó.
“Thời buổi này, mạng xã hội đáng sợ lắm. Cứ tưởng đã che được, ai ngờ lại có thêm người biết. Những kẻ tưởng vô hại lại là người bật mí nhiều nhất trên mạng…”
Tôi nhấn mạnh: nếu che giấu vụ này, hậu quả có thể còn lớn hơn.
Ông nội im lặng một lúc lâu.
“Ông hiểu rồi. Chuyện này… để ông lo.”
“Vâng. Cháu cảm ơn ông.”
Tôi mỉm cười, cúp máy.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo