Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 46

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 46


Khi vừa đến cổng trường, chúng tôi thấy mấy phóng viên đang tụ tập.


Trông họ có vẻ rất muốn vào trong, nhưng quy định nhà trường không cho phép người ngoài tự tiện xâm nhập.


“Kia là Ki Yoon Jae!”


Chiếc xe vừa đến gần, tôi lập tức nhận ra. Nếu xuống xe lúc này, chắc chắn sẽ bị phóng viên vây quanh.


“Muốn đi thẳng vào không?” Tài xế hỏi.


Bình thường tôi sẽ xuống trước cổng và đi bộ vào, nhưng hôm nay thì không. Cổng trường được mở sẵn ngay khi xe đến gần, các bảo vệ bước ra hỗ trợ. Tôi nhanh chóng vượt qua cổng và tiến vào bãi đậu xe, sau đó rảo bước đến lớp học.


Tôi vẫn lo lắng cho Jang Eui Yeol, nhưng nghe nói thông tin cá nhân của cậu ấy và cả Jung Yi Joon vẫn chưa bị tiết lộ. Nên chắc phóng viên sẽ không nhắm bừa vào họ.


Vừa vào lớp, một vài bạn đã đến sớm ngẩng lên nhìn tôi.


“Tớ thấy trên tin tức tối qua… là cậu hả?”


“Ngầu thiệt. Cứ như sinh vật ngoài hành tinh ấy.”


Họ hỏi tôi mấy câu kiểu: “Chuyện này có nguy hiểm không?”, “Cậu có hòa trộn được khoa học với mấy chuyện viễn tưởng như trong tiểu thuyết không?”. Nhưng tôi cũng không có câu trả lời rõ ràng.


“Ừm… tớ chưa từng nghe qua chuyện thế này bao giờ.”


“À, vậy à.”


“Nghe bảo là mới phát hiện được mấy hôm gần đây thôi.”


Dù đã vào tiết, câu chuyện vẫn xoay quanh vụ việc kia. Ai cũng tò mò về diễn biến tiếp theo.


Không chỉ lớp tôi mà toàn trường đều xôn xao. Bất kỳ ai đi ngang tôi trong hành lang hay nhà ăn cũng lén thì thầm gì đó.


Chỉ có một người duy nhất chẳng hề hứng thú.


Go In Hyuk.


Cậu ta mặt mày tái nhợt, hoàn toàn im lặng. Đám bạn đi cùng cũng có vẻ lo lắng thay. Thấy vậy, tôi lén nhét một mảnh giấy nhỏ vào ngăn bàn của cậu ta.


Khi phát hiện ra mẩu giấy, Go In Hyuk giật mình. Cậu ta nhanh chóng gấp nó lại và nhét vào túi quần.


Tôi vờ nhìn chỗ khác, chỉ để chắc chắn rằng cậu ta đã đọc.


Sau đó, tôi rời khỏi trường, đi về phía tòa nhà cũ. Khu vực quanh tòa nhà bị giăng băng “Cấm vào”.


Khi tôi rẽ qua góc hành lang, Go In Hyuk đang ngồi trên bậc cầu thang liền đứng phắt dậy, ánh mắt đầy lo lắng.


“Cậu…”


Cậu ta đang ngồi cắn móng tay, trông cực kỳ bất an. Có vẻ vẫn chưa hoàn hồn vì tôi bỗng dưng trở nên nổi tiếng. Khi nhận ra đúng là tôi, cậu ta hấp tấp chạy đến gần, nhìn trước ngó sau như sợ bị ai phát hiện.


“Cậu điên à?”


“Phải hỏi cậu mới đúng.”


Tôi gạt cậu ta ra khi cậu ta chạm vai tôi. Go In Hyuk loạng choạng, rồi trừng mắt lạnh lùng.


“Cậu mất trí rồi à? Sao dám viết cái thứ đó?!”


Cậu ta rút từ túi ra tờ giấy nhàu nát rồi ném về phía tôi. Tờ giấy đáp ngay dưới chân. Tôi không cần nhìn cũng biết nội dung, vì chính tôi là người viết nó.


“Cậu đùa tôi hả? Cậu không sợ gia đình tôi à?”


Giọng cậu ta run. Cậu ta thật sự đã sợ.


Dù hành vi trước đó chỉ là một trò nghịch dại, nhưng đặt trong tình huống này thì chẳng có gì đáng cười.


“Tôi chỉ muốn nói: tốt hơn hết là cậu nên bảo với ông hoặc ba mình rằng… cậu sẽ đi du học.”


Nếu Go In Hyuk còn ở gần tôi, cậu ta sẽ trở thành mối họa. Cho dù lần này tôi bỏ qua, thì với cái tính dai như đỉa của cậu ta, rất có thể vài hôm sau lại giở trò nữa.


Theo logic truyện, tôi nên trừng phạt cậu ta ngay từ đầu. Nhưng đây là hiện thực. Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo và nhân tính để không đẩy ai đó xuống vực.


“Tôi phải đi du học vì cậu á? Như tôi đã nói… Cậu có bằng chứng không? Có bằng chứng tôi nhốt họ không?”


Tên ngốc.


“Việc cậu tự tìm đến đây, với vẻ mặt đó, đã là bằng chứng rồi. Tự bản thân cậu cũng thấy có lỗi.”


“…Ra là đầu óc cậu không vô dụng như tôi tưởng. Cũng thông minh đấy.”


Cậu ta bắt đầu hoảng.


May mắn là không ai bị thương nghiêm trọng, nên mọi chuyện vẫn còn kiểm soát được. Nếu ai đó bị thương nặng thật sự, tôi tin là Jang Eui Yeol và Yi Joon cũng sẽ phản ứng như bây giờ – bất kể tôi có bị gì hay không.


Tôi rút điện thoại, mở màn hình cho Go In Hyuk xem.


Cậu ta xuất hiện rõ ràng trong đoạn CCTV.


Không phải đoạn video mờ mờ được phát trên bản tin – đây là bản gốc sắc nét hơn nhiều.


Có lẽ sau khi thấy chất lượng CCTV trên TV, cậu ta đã nghĩ không bị lộ. Nhưng nhìn thấy bản gốc thì… Go In Hyuk hét lên:


“Đưa đây!”


“Cậu có cướp được thì cũng vô ích. Video này… đã thuộc về ông nội tôi rồi.”


Cậu ta lập tức khựng lại.


“Cậu muốn gì?”


“Tôi chưa nghĩ ra. Nhưng… hay là cậu đi du học, và mười năm nữa đừng về Hàn.”


Dù có ôm hận quay về, thì trong mười năm, cốt truyện gốc cũng đã tiến triển khá xa rồi, chắc chẳng ảnh hưởng gì mấy.


Go In Hyuk có vẻ không tin tôi. Có lẽ vì tôi nói chuyện chẳng nghiêm trọng gì. Nhưng thực tế thì… nếu đoạn video này lan truyền, cậu ta dù muốn hay không cũng sẽ phải ra nước ngoài trốn. Nên chuyện tôi yêu cầu chỉ là… đỡ cho cậu ta một cú sốc mà thôi.


“Tôi không muốn cậu quấy rầy tôi nữa.”


“…”


“Nếu không thích, thì nói đi. Tôi sẽ tung video ra và buộc cậu phải đi.”


Go In Hyuk nhìn tôi đầy ngờ vực. Nhưng cuối cùng… vẫn không thể từ chối.


Tôi đã đưa ra một thỏa thuận mà cậu ta không thể không chấp nhận.


“Tôi sẽ nhờ ông tôi sắp xếp cho cậu đi nước khác học. Còn nếu mười năm sau cậu vẫn chưa về, thì… coi như mọi chuyện xóa bỏ.”


“…Được.”


“Cảm ơn nhé.”


Có lẽ, trong mắt Go In Hyuk, lời đề nghị này là một hình thức hòa giải. Cậu ta rời đi với vẻ nhẹ nhõm hơn.


Đứa trẻ này… từ giờ sống cho đàng hoàng vào.


Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục dấn thân vào thế giới này, những kẻ có dị năng hay thậm chí là tội phạm sẽ nhắm vào tôi.


Dù sao thì Go In Hyuk cũng chỉ là nhân vật phụ. Cậu ta sống hay chết… chẳng ảnh hưởng gì đến mạch truyện gốc.


Chỉ là tôi vẫn còn giữ được sự nhân đạo.

Không biết rồi sẽ giữ được tới bao giờ nữa.


Tôi thở dài, lùi nửa bước, liếc nhìn quanh tòa nhà cũ.


---


Sau khi tan học, khi cả lớp đã về hết và đèn cũng tắt, có hai người đang chờ tôi trong lớp.


“Ổn cả chứ?”


“Ừ. Đi thôi.”


Tôi giục cả hai rời khỏi trường.


Tối nay, tôi đã hứa sẽ đến nhà của Jang Eui Yeol vì cậu ta là vị thành niên, nên cần có người giám hộ ký thay vào hợp đồng.


Nhà của Jang Eui Yeol ở Gaeun-dong, nên bọn tôi chạy xe thẳng đến đó. Đường lên nhà khá nhỏ, xe không vào được, nên bọn tôi dừng ở chỗ gần nhất.


“Chút nữa tụi mình sẽ tự đi, chú cứ nghỉ ngơi đi ạ.”


Ba người bọn tôi rời khỏi xe và bắt đầu leo dốc. Khi đến được nhà Jang, hoàng hôn đã buông, bầu trời chuyển sang màu vàng rực rỡ.


Nơi này… giống như một nơi chỉ từng tồn tại trong giấc mơ.


“Mệt không? Sắp tới rồi.”


Jang Eui Yeol nhìn tôi áy náy. Cậu ấy nghĩ tôi chưa từng đến đây, nhưng thật ra… tôi lại rất quen thuộc. Cái cảm giác này không phải để lừa cậu ta rằng “gần thôi”, mà là cơ thể của Ki Yoon Jae sau khi tôi nhập vào thật sự quá yếu để leo dốc.


“Waah!”


Một sinh vật bé xíu đầy lông từ trong nhà chạy ra. Là Cookie, thú cưng của cậu ấy.


“Cookie!”


Jang Eui Yeol quỳ xuống, dang tay chờ Cookie nhào vào lòng. Nhưng Cookie lại… lách qua và chạy thẳng đến phía tôi.


“Hử?”


Cậu ta chưng hửng nhìn Cookie, rồi nhìn tôi.


Tôi cũng nhìn chăm chăm vào sinh vật lông lá ấy vừa ngắn vừa tròn, đến nỗi mặt với mông chẳng khác nhau mấy.


Nó chạy vòng quanh tôi, cái đuôi ngắn ngủn ngoáy tít. Thật ra thì… cả mông nó cũng lắc theo, như thể đang múa bụng.


Không biết có phải thật không, nhưng cái cách Cookie chào đón tôi… không thể nào không thấy đáng yêu.



Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit/Trans: Oreo

 
Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 46
=)))) Tìm bạn đời cho chủ
Trả lời·28/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo