Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 51
Dù những người có năng lực đặc biệt thường bị đánh giá là vô dụng bởi người ngoài, họ vẫn nhận được mức lương tối thiểu dành cho nhân viên mới của một tập đoàn lớn, vì vậy các thành viên trong hiệp hội Sungwoon rất trung thành.
Ngoài mức lương hằng năm, còn có các quyền lợi đến từ quỹ y tế và tập đoàn Sungwoon, cực kỳ phong phú… Thế nên, phần lớn nhân viên đều cho rằng từ bỏ Sungwoon chỉ để nhận thêm chút tiền quả là một quyết định dại dột.
Thực tế, bất kỳ ai từ cấp tổ trưởng trở lên trong hiệp hội đều nhận được lời mời từ nơi khác. Để chiếm lấy bí quyết quản lý của Sungwoon, các tổ chức khác sẵn sàng trả mức thu nhập gấp đôi. Tuy vậy, tất cả nhân viên đều từ chối.
Một phần vì lòng trung thành, nhưng phần lớn là bởi họ hiểu rằng điều kiện làm việc và phúc lợi sẽ kém hơn, vì chẳng tổ chức mới nào có thể sánh được với Sungwoon. Những người chạy theo tiền có lẽ sẽ là những người hối hận sau cùng.
Dù sao thì, không có người nào rời bỏ Sungwoon. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa người có năng lực đặc biệt chỉ gia nhập mỗi Sungwoon. Có người chọn vào các tổ chức do người quen thành lập, cũng có người gia nhập cơ quan trực thuộc chính phủ.
Dẫu vậy, điều kiện ở các tổ chức khác phần lớn đều khắc nghiệt hơn Sungwoon, đặc biệt là ở cơ quan nhà nước. Mọi đãi ngộ và chế độ cho người có năng lực đều phải lấy từ tiền thuế của dân, nên rất khó nhận được sự cảm thông nếu họ không tạo được thành tích nổi bật. Do đó, điều kiện tốt nhất mà chính phủ có thể đưa ra là: chỉ cần trở thành người có năng lực trực thuộc quốc gia thì sẽ được bổ nhiệm làm công chức.
Cả nước xôn xao vì quyết định này. Có nhiều ý kiến trái chiều về việc để nhân viên của một cơ quan mới được giữ chức công vụ cấp bảy chỉ nhờ vào năng lực, bất kể năng lực đó là gì.
Những người đang ôn thi công chức rất tức giận. Họ phải nỗ lực học hành từng ngày, trong khi có người chỉ nhờ vào "ăn may" có năng lực mà được bổ nhiệm. Một số người trong số đó thậm chí còn kéo nhau đến trước tòa nhà Quốc hội để biểu tình, nhưng chính phủ vẫn kiên định với lập trường.
Tính đến thời điểm đó, phần lớn người có năng lực đã bị các công ty như Sungwoon chiêu mộ. Những người chọn làm việc cho nhà nước đa số thuộc hai dạng: hoặc là đang chờ xem tình hình thế nào, hoặc là những người đủ yêu nước để từ chối ưu đãi từ doanh nghiệp và dốc sức cống hiến cho tổ quốc.
Ngoài nhóm đầu tiên ra, dư luận nhanh chóng chuyển sang ủng hộ bởi nhóm thứ hai thật sự là những người đáng quý. Họ từ chối quyền lợi hấp dẫn, chấp nhận nguy hiểm, tận tâm vì đất nước.
Hơn nữa, vì cánh cổng đầu tiên xuất hiện đã được xử lý chỉ trong vài tiếng đồng hồ, nhiều người nghĩ rằng mối đe dọa có lẽ sẽ không nghiêm trọng. Nhưng may mắn đó không kéo dài lâu. Những ai từng tận mắt nhìn thấy con bò được đưa ra từ cổng không khỏi lo lắng, vì ngay cả loài ăn cỏ còn to lớn và hung tợn như vậy, thì loài ăn thịt còn kinh khủng đến mức nào.
Nhờ thế, những người biểu tình bị gán mác là kẻ mù quáng vì tư lợi mà dần lặng lẽ biến mất. Cuối cùng, Tổng cục Quản lý Người có năng lực chính thức được thành lập.
Tuy nhiên, dù đã có tổng cục, Sungwoon vẫn được xem là tổ chức dẫn đầu trong lĩnh vực này.
Tất cả là nhờ tôi, miệng của Ki Jae Mu suýt nữa thì rách toác ra vì cười…
Tôi vẫn nhớ buổi gặp mặt gia đình gần đây, khi nhìn thấy Ki Jae Mu cười hớn hở mà không khỏi bật cười. Chú tôi, Ki Young Woo, cau mày khi thấy ông ta vừa vỗ tay vừa bảo tôi giống ông, rằng tương lai tôi sẽ xán lạn.
Chú nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, rồi bị Ki Jae Mu bắt gặp. Vì chuyện đó, tôi phải nghe Ki Sung Yoon nói những lời khó nghe với Ki Jae Mu về tôi.
Cha của Ki Yoon Jae vẫn chưa trở về Hàn Quốc, nhưng qua lời khen hài lòng của Ki Jae Mu, tôi đoán bên Mỹ đã chủ động dành cho ông ta rất nhiều đặc quyền vì mối hợp tác với chúng tôi.
Tôi thực sự cạn lời với người đàn ông này. Trước đây hầu như không liên lạc với tôi, đến giờ vẫn không nhắn lấy một lời.
Đây gọi là gia đình sao?
Tôi vốn không hiểu gia đình là gì, vì chưa từng có. Nhưng cảm giác vẫn rất lạ, vì những mối quan hệ gia đình mà tôi từng được nghe qua đều không giống thế này. Hay đây chính là cách chaebol duy trì mối quan hệ trong gia tộc?
Không có chút tình thân nào cả.
Go In Hyuk cũng ra nước ngoài du học.
Tôi đã nói rằng nếu cậu ta chịu ra nước ngoài học, những lỗi lầm trước đây sẽ được bỏ qua, thế là Go In Hyuk đồng ý ngay lập tức. Cậu ta muốn đi ngay, nhưng vì thủ tục nên phải đợi một tháng mới khởi hành. Sau khi cậu ta đi, hai học sinh từng chơi chung cũng trở nên bình thường. Lạ thay, bọn họ không còn gây chuyện nữa.
Từ lúc Go In Hyuk rời trường, mọi chuyện trở nên yên ổn. Không ai dám gây sự vì ai nấy đều bận khoe khoang gia thế của mình.
Còn trước mặt tôi, tất cả đều im lặng, bởi vì tôi từng lặng lẽ cưu mang không ít trẻ mồ côi.
Thế giới đã thay đổi, đất nước đã thay đổi, ngôi trường này cũng vậy…
Nếu nói về thứ thay đổi ở nhà, thì đó là khách ghé phòng tôi đã khác. Trước đây Ha Hyun Seo thường đến ngủ chung, nhưng từ khi lên cấp hai, bắt đầu dậy thì, Jung Yi Joon đã cấm tiệt.
Ha Hyun Seo từng hỏi “Sao anh lại ngăn em?”
Tôi cũng thắc mắc y chang, nhưng Jung Yi Joon thì vô cùng kiên quyết.
“Giờ em lớn rồi, phải ngủ riêng.”
Ngay lúc đó, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn truyền đạt rõ ràng suy nghĩ:
Nếu cậu cho nó vào, tôi giết cậu.
Tôi cứ tưởng từ đó sẽ được ngủ một mình, nào ngờ lại xuất hiện một kẻ xâm nhập mới. Tên của kẻ xâm nhập đó là Cookie.
【Nhà rộng quá trời luôn!】
Ngay khi đến biệt thự, Cookie vui ra mặt vì lãnh thổ bỗng rộng ra. Mấy người hầu bị cậu ta làm cho rối tung rối mù vì cứ đi loanh quanh định đánh dấu lãnh thổ. Tất nhiên, Cookie cũng ngớ ra khi thấy phản ứng đó…
【Ki Yoon Jae! Mau ngăn mấy người này lại! Tôi đánh dấu thì họ cứ xóa đi! Cậu là đồ tệ bạc! Đồ tệ bạc!】
Tôi giả vờ không nghe thấy. Tôi không muốn ngửi thấy mùi nước tiểu trong nhà, đừng nói là ngoài vườn. Tôi là người duy nhất nghe được tiếng lòng của Cookie, còn người khác chỉ nghe thấy tiếng kêu dễ thương, nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Cookie, dù ngây thơ hay do trí nhớ kém, cũng không giận lâu.
Tôi lặng lẽ nhìn chỗ đánh dấu vừa bị lau sạch rồi bỏ đi. Khi quay lại lần nữa, Cookie gọi tên tôi, bắt tôi bế lên.
【Ki Yoon Jae! Tôi đói!】
Hồi còn ở phòng đơn, Cookie chỉ ăn thức ăn cho chó. Nhưng từ khi chuyển vào biệt thự, tôi cho cậu ta ăn thịt sống, thế là Cookie mê mẩn không dứt. Khi tôi vừa đưa Cookie về nhà, Jang Eui Yeol từng ái ngại bảo tôi cứ cho ăn đồ khô là được, nhưng Cookie lập tức nổi đóa.
【Jang Eui Yeol! Cậu là đồ ngốc! Bạn xấu! Tôi cũng biết ăn thịt mà!】
Tôi đành lắc đầu với Jang Eui Yeol, người đang bối rối khi Cookie liên tục sủa trong lòng tôi. Tôi nói, như để trấn an cậu ấy:
“Tôi tự nguyện làm thôi. Với tôi thì chuyện này chẳng có gì to tát cả.”
Cảm giác cũng giống như bỏ tiền mua bánh cho con nít… Cuối cùng, Jang Eui Yeol dường như cũng vui vẻ, còn Cookie thì lắc mông phấn khởi.
【Đúng là… Ki Yoon Jae! Bạn tốt! Nhưng đã cho thì cho nhiều chút đi! Cho thêm một thìa nữa!】
Cookie chỉ nhỏ như chó con nên được chia phần vừa phải, chắc là khiến cậu ta không hài lòng. Dù ăn xong rồi, Cookie vẫn thường lẩm bẩm càm ràm.
Cookie cứ tìm tôi mỗi khi muốn ăn thứ gì đó, vì chỉ mình tôi hiểu được cậu ta nói gì. Nhưng sau vài lần, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có nên để Cookie ăn thoải mái thế không. May thay, bác sĩ thú y tôi mời về bảo rằng không có vấn đề gì.
“Đúng như cậu chủ nói, dù ăn nhiều thật, nhưng Cookie không hề tăng cân như tôi nghĩ.”
Không tăng trọng lượng, dáng người cũng không đổi. Tôi thậm chí còn cho kiểm tra ký sinh trùng, nhưng kết quả hoàn toàn bình thường. Hay là do Cookie là linh thú? …Tôi đành chấp nhận chuyện đó và bỏ qua.
Nhờ vậy, Cookie tha hồ moi đủ thứ đồ ăn và món vặt từ tôi, mà có lẽ vì vậy nên càng thêm thân thiết với tôi hơn Jang Eui Yeol.
Dạo này cậu ta không đánh dấu lãnh thổ nữa, mà bắt đầu chạy một vòng quanh nhà vào ban đêm, rồi đứng trước cửa phòng tôi.
【Mở cửa ra đi! Ki Yoon Jae!】
Cookie kêu rên, gãi cửa bằng chân trước cho đến khi tôi mở. Với người khác, tiếng đó chỉ là tiếng cún con đáng yêu, nhưng với tôi thì y như đang gào lên. Cuối cùng, tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài mở cửa. Nhưng vừa mở cửa, Cookie đã phóng thẳng vào phòng, nhảy lên giường tôi, rồi nhìn tôi như thể hỏi sao tôi còn chưa vào.
“Sao cậu không ngủ chỗ của mình mà cứ mò vào phòng tôi?”
【Đây là chỗ của tôi!】
Hình như Cookie coi toàn bộ biệt thự, bao gồm cả khu vườn, là lãnh thổ của mình. Phòng tôi không phải phòng của Ki Yoon Jae, mà là nơi ngủ trong “nhà” của Cookie. Dù tôi đã đặt nệm cho cậu ta trong phòng Jang Eui Yeol, Cookie vẫn chỉ ngủ trong phòng tôi… Không biết linh thú có kiểu phân chia lãnh thổ gì đặc biệt không nữa… Tôi thật sự không hiểu nổi.
Cậu ăn trong phòng ăn, chơi trong vườn, ngủ trong phòng tôi, thế thì phòng của Jang Eui Yeol là để làm gì vậy hả?
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo