Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 52

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 52


Tôi cũng từng tự hỏi không biết Jang Eui Yeol có thất vọng hay khó chịu khi thú cưng của cậu ấy cứ dính lấy tôi không, nhưng cậu ấy chưa từng thể hiện gì cả.


“Nếu Cookie làm phiền thì nói với tôi. Tôi sẽ dẫn nó về.”


“Không sao đâu… Tôi ổn mà.”


Cookie không làm phiền tôi. Dù đôi lúc cậu ta sẽ lao vào người tôi rồi liếm tới tấp, nhưng…


Chỉ cần có một sinh vật mềm mại, ấm áp ở bên cạnh như vậy, tôi đã thấy được an ủi rất nhiều.


Dù vậy, đôi lúc tôi cũng tự hỏi liệu mình có đang cướp đi đối tượng chữa lành mà nam chính đáng ra được sở hữu không. Việc bản thân lại có được một sinh vật mà Ki Yoon Jae đời trước từng khao khát nhưng mãi không có được cho đến khi chết, khiến tôi có cảm giác lạ lùng.


Có lẽ nên gọi đó là tiếc nuối? Hay là… đáng thương? Khó diễn tả thật. Cảm giác ấy quá mơ hồ, khiến tôi không thể định nghĩa rõ ràng.


---


Khi tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà sau giờ học, Jang Eui Yeol lên tiếng:


“Hai người cứ về trước đi. Hôm nay tôi đến thăm bà.”


Bà của cậu ấy vừa xuất viện, hiện đang ở viện dưỡng lão do Sungwoon vận hành. Tôi từng bảo nếu muốn thì bà có thể chuyển về sống cùng biệt thự cho đỡ vất vả, nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến chuyện bà có muốn chuyển hay không. Có lẽ bà cảm thấy ở đó thoải mái hơn.


Jang Eui Yeol nói bà có bạn ở đó, ngày nào cũng tham gia đủ thứ hoạt động nên rất vui.


Nhưng chắc bà vẫn nhớ cháu mình lắm.


Tôi gật đầu, kéo tay Jung Yi Joon. “Vậy bọn tôi về trước nhé. Cậu biết số tài xế rồi đúng không? Khi nào về cứ gọi, họ sẽ đến đón.”


“Ừ, được.”


Ngày mai là cuối tuần, chắc cậu ấy sẽ ở lại qua đêm rồi về. Tôi nghĩ vậy và cùng Jung Yi Joon trở về nhà. Vừa bước vào sân, tôi đã thấy một con bò đang nằm dài ở góc vườn. Trên lưng nó là một cục lông nhỏ.


【Cậu về rồi! Ki Yoon Jae!】


Tôi vẫn hay nhầm đầu và mông của Cookie mỗi khi nhìn từ xa. Nhưng cũng nhanh chóng nhận ra khi thấy mông cậu ta ve vẩy. Dù linh thú đang lắc mông vui vẻ, con bò vẫn dửng dưng nằm im, chỉ thỉnh thoảng phe phẩy đuôi đuổi ruồi.


Tôi vào nhà thay đồ rồi đi đến khu tập luyện, nơi từng là một căn nhà nhỏ được cải tạo lại. Kwon Jae Hyuk đang đợi tôi bên trong.


“Cậu đến rồi à, Yoon Jae.”


“Ừ.”


Kwon Jae Hyuk đang khởi động, tay cầm thứ gì đó giống thanh kiếm gỗ ngắn. Kể từ ngày anh ấy tuyên thệ trung thành với tôi, tôi bắt đầu được học kỹ năng chiến đấu từ Kwon Jae Hyuk. Dùng năng lực để điều khiển vũ khí thì đơn giản, nhưng chiến đấu lại là chuyện khác. Khi đối thủ lao tới, liệu có nên đỡ đòn, né tránh, hay lợi dụng sức mạnh của đối phương để phản công? Những bài học của Kwon Jae Hyuk giúp tôi dần cảm nhận được điều đó.


Tất nhiên, ban đầu tôi cũng hơi ích kỷ một chút…


Nhờ có năng lực “Tinh thông vũ khí”, anh ấy có thể dễ dàng hướng dẫn cách sử dụng hiệu quả, cách cầm nắm và tư thế chuẩn xác.


Thế nhưng trong tuần đầu, anh ấy toàn nói kiểu: “Tôi sẽ tận tình dạy cậu cách cầm”, “Tôi cũng sẽ sửa lại tư thế sai của cậu”.


Nghe nói tôi sẽ luyện tập một mình với Kwon Jae Hyuk, Jung Yi Joon lập tức kéo theo cả Jang Eui Yeol đến xem. Khi thấy Kwon Jae Hyuk tiếp xúc gần gũi với tôi, Jung Yi Joon nổi giận đùng đùng, còn Kwon Jae Hyuk chỉ nhếch môi:


“Tôi chỉ đang dạy thôi mà. Có vấn đề gì sao?”


“Thật vậy à?”


Nghe thế, Jung Yi Joon nói sẽ học cùng tôi. Thế là cậu ta kéo cả Jang Eui Yeol vốn chẳng định tham gia vào tập luôn. Và rồi, Kwon Jae Hyuk phải huấn luyện cả ba đứa chúng tôi.


Thật ra, hội viên trong hiệp hội cũng được đào tạo chiến đấu, từ võ thuật đến kỹ năng vũ khí.


Jung Yi Joon từng nói anh ta không phải kiểu đánh cận chiến nên không thèm học mấy thứ đó. Vậy mà giờ lại đòi tham gia lớp học mở rộng này của Kwon Jae Hyuk, đúng là kỳ lạ…


Và rồi…


“Chào Kwon-ssi. Cầm kiếm như vầy đúng chưa?”


Ánh mắt sắc lẻm, Jung Yi Joon cầm dao găm chỉ bằng ngón cái và ngón trỏ, cố tình khiêu khích. Jang Eui Yeol thì dù bị kéo vào bất đắc dĩ nhưng học hành cực kỳ nghiêm túc.


Tuy Kwon Jae Hyuk ngày thường luôn cười tươi, cư xử hoà nhã, nhưng thực ra lại rất nghiêm khắc. Vậy nên khi Jung Yi Joon làm càn như chó điên, Kwon Jae Hyuk cũng biến thành chó luôn. Mà trong nhà này vốn chỉ có một con chó thôi, chẳng hiểu sao lại có đến hai người hành xử như vậy.


“Cầm thế này đúng không?”


“Ừ, đúng rồi.”


“Hở?”


“Cậu làm đúng rồi, cố gắng vậy là tốt lắm rồi.”


Cả tôi lẫn những người khác đều chớp mắt trước câu nói đó. Không rõ tôi nghe lầm không, nhưng lời khen đó có gì đó rất mờ ám. Jung Yi Joon hình như cũng cảm nhận được điều đó.


“Cái quái gì thế hả?”


Nói xong, Jung Yi Joon nổi khùng. Nhưng Kwon Jae Hyuk chẳng mảy may bận tâm, còn cố ý chọc tức hơn:


“Đã 20 phút rồi. Cậu mất năng lực rồi à?”


“Cái thằng…!”


Tôi nghe tiếng Jung Yi Joon chửi sau lưng. Trong khi đó, Kwon Jae Hyuk giữ mặt tôi, hôn hai cái liền rồi thản nhiên mỉm cười.


Tôi đứng hình.


Cậu ấy biết hết. Tôi nheo mắt nhìn, Kwon Jae Hyuk chỉ nói điềm nhiên:


“Tiếp tục học nhé.”


Tôi chưa kể cho ai ngoài Kwon Jae Hyuk rằng năng lực của mình đã được nâng cấp. Tối hôm cậu ấy tuyên thệ, hệ thống đã gửi thông báo.


【Chúc mừng! Năng lực của bạn đã được nâng cấp!】


【Giành được sự tin tưởng không dễ! Bạn đã làm được điều đó! Thời gian sử dụng sẽ được nới rộng đáng kể với những ai tin bạn đến mức sẵn sàng hy sinh!】


Năng lực của Kwon Jae Hyuk vốn chỉ có thể dùng trong 10 phút, tối đa 2 lần, giờ được kéo dài đến 1 tiếng một lần.


Tôi có thể giả vờ vô dụng mà chẳng ai nghi ngờ.


Ban đầu tôi định giấu nhẹm chuyện này, nhưng lời của hệ thống khiến tôi băn khoăn.


Tin tưởng…


Tin đến mức dám giao cả mạng sống… Kwon Jae Hyuk tin tưởng tôi như vậy, giao cả mạng cho tôi, thế mà tôi lại không thể tin anh ấy. Nhận ra điều đó, tôi thấy có lỗi, nên quyết định kể chuyện năng lực đã cải thiện. Nhưng phản ứng của Kwon Jae Hyuk lại rất lạ, như thể… vừa bị cướp mất điều gì đó.


Giống như… anh ấy đáng lẽ nên vui, nhưng lại có vẻ như mất đi cái cớ để hôn tôi vậy.


Tôi bật cười gượng trước câu nói của anh ấy:


“Tiếc ghê.”


“Hả?”


“Thì giờ tôi muốn làm lúc nào cũng được mà. Dù sao thì, chúc mừng nhé.”


Gì cơ? Tôi nghe nhầm à… Là “muốn làm lúc nào cũng được” sao?


Tôi định ngăn lại hỏi cho rõ, nhưng anh ấy chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.


Tóm lại, đâu cần phải hôn tôi mới được chứ…


Tại sao cứ phải hôn tôi?


Dù biết tôi vẫn còn thời gian sử dụng năng lực, anh ấy vẫn cưỡng hôn tôi. Tôi vô thức lau miệng bằng tay áo. Trong khi đó, Kwon Jae Hyuk chỉ nhắm mắt cười như thể vừa làm một điều bình thường.


“Đồ khốn!”


Jung Yi Joon tức giận siết chặt nắm tay. Khi cậu ta dùng năng lực điều khiển đồ vật quăng thanh kiếm tập về phía Kwon Jae Hyuk, người kia nhẹ nhàng né tránh, còn cười khẩy như thể bảo “chỉ vậy thôi à?”. Thảo nào Jung Yi Joon lại nổi điên.


“Chết đi!”


“Này! Dừng lại đi!”


Hai kẻ đã hóa thành chó điên không thèm nghe lời tôi nữa. Rõ ràng tôi là người thuê họ mà… Sao nhân viên của tôi lại không chịu nghe lời thế này? Tôi ôm đầu rên rỉ thì cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm.


Người đó là Jang Eui Yeol.


Cậu ấy có vẻ bối rối, nhìn tôi với ánh mắt… như ghen tị. Tôi thử nhớ lại: tôi đã quát hai nhân viên không nghe lời, rồi bị Kwon Jae Hyuk hôn.


Trước giờ cậu ấy đâu có ghen…


Không lẽ nào…


Trời ơi. Thể loại truyện này đổi rồi à? Tôi vội lấy tay che miệng vì bất ngờ. Tôi ngập ngừng hỏi Jang Eui Yeol đang nheo mắt lại:


“Eui Yeol à…”


“Gì vậy?”


“Có phải cậu…”


Không phải đâu nhỉ? Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đầy tha thiết. Jang Eui Yeol bị ánh nhìn đó làm cho ngơ ra, nuốt khan một cái, rồi căng thẳng chờ tôi nói tiếp.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit/Trans: Oreo

 
Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 52
Anh Jae Hyuk ranh ma quá nha=)))) Mà thể loại truyện bị đổi từ khi em vào cơ thể này rồi em=))))))) Không cần ngạc nhiên
Trả lời·5 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo