Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 53
“Cậu đang ghen à?”
“Hả?”
“Nụ hôn đó…”
Nghe tôi nói xong, mặt Jang Eui Yeol lập tức đỏ bừng. Nhìn cậu ta nhìn tôi với ánh mắt dao động, tôi cắn môi. Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi. Cái thể loại gì đây chứ… Tôi tưởng cậu ta là trai thẳng cơ mà…
“Cậu cũng muốn thử đúng không? Nụ hôn ấy.”
“Hả? T-tôi…”
“Không cần giấu đâu. Tôi biết rồi. Cậu có hứng thú mà, đúng không?”
“Cái gì? Không phải…”
“Với anh Jae Hyuk đấy.”
“Cậu… sao cậu biết…”
Thảo nào lúc tôi định giới thiệu Ki Hyun Joo cho cậu ta, cậu ta lại từ chối. Thì ra gu của Jang Eui Yeol chính là kiểu người như Kwon Jae Hyuk! Tôi rùng mình trước suy luận sắc bén của mình.
Miệng cậu ta há hốc. Có phải vì tôi nói trúng tim đen không? Jang Eui Yeol mím môi, không đáp, một tay chỉ ra phía sau lưng tôi, tay còn lại bất ngờ túm gáy tôi kéo lại. Tôi quay đầu nhìn theo hướng cậu ta chỉ, trận đánh đã dừng từ lúc nào. Hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Kwon Jae Hyuk đang lấy nắm tay che miệng, cười như thể không biết nên phản ứng thế nào, còn Jung Yi Joon thì tròn mắt nhìn tôi như thể vừa phát hiện ra một sinh vật ngoài hành tinh.
“Này… Cậu đúng là…”
“…”
“Tôi không tin nổi luôn đấy. Cậu thật sự ngốc đến thế sao?”
Jung Yi Joon nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, cứ như không hiểu sao tôi có thể ngốc đến mức ấy, rồi tiện tay túm lấy gáy Jang Eui Yeol đang cứng đờ.
“Hôm nay cậu làm quá rồi đấy.”
Đến cả Kwon Jae Hyuk cũng thở dài góp lời. Buổi học hôm đó kết thúc ở đó luôn.
Trước khi đi ngủ, Jang Eui Yeol còn qua phòng tôi, lặp đi lặp lại mấy lần rằng cậu ta không hề thích Kwon Jae Hyuk, càng không muốn hôn anh ta.
Nhờ thế mà hiểu lầm về “chuyển thể loại” cũng được giải quyết… Dù sao thì sau buổi học đầu tiên, Kwon Jae Hyuk vẫn nói mấy lời vô thưởng vô phạt suốt cả tuần. Nhưng sau đó anh ta chỉ tập trung vào đấu tay đôi nên Jung Yi Joon cũng thôi không cà khịa nữa, cũng chẳng thèm theo học. Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Jang Eui Yeol tiếp tục lớp học.
“Hôm nay không có Jang Eui Yeol nhỉ… Chúng ta có thể học một cách yên bình rồi.”
Kwon Jae Hyuk vừa cười vừa nghiêng người lại gần. Trước khi đầu ngón tay anh ta kịp chạm vào cổ tôi, tôi lập tức dùng năng lực tạo ra vũ khí chặn lại.
“Cậu không mắc bẫy nữa à?”
“Một lần bị lừa là đủ rồi. Tôi đâu có ngốc.”
Vừa bước vào phòng tập, trận đấu đã bắt đầu. Trước đây, anh ta còn nương tay lúc đầu, nhưng càng về sau, khi tôi quen với việc đấu tập, anh ta bắt đầu tấn công ngay khi tôi đặt chân vào phòng.
Có lần, tôi bị anh ta đánh cho tơi tả chỉ vì mải nghe mấy câu lảm nhảm ấy.
Tôi vừa lùi lại thủ thế, anh ta vừa từ tốn tiến tới, tay khẽ vươn về phía tôi. Dù thấy rõ từng cử động, tôi vẫn phải vội vàng chống đỡ.
“Khụ… Khụ…! A…!”
“Ba lần.”
Kwon Jae Hyuk giơ ba ngón tay ra trước mặt tôi, lắc lắc. Lần thứ ba tôi không đỡ được và bị anh ta chạm vào chỗ hiểm. Tức là tôi "chết" ba lần.
Dù không phải điểm chí mạng thật sự, chỉ cần bị chạm nhẹ vào cổ, thượng vị hoặc đầu là đã tính mất một mạng.
Sau tổng cộng mười lần “chết”, buổi đấu tập sẽ kết thúc. Ban đầu tôi còn tưởng trò này vui, nhưng càng về sau, khi năng lực lên tay thì Kwon Jae Hyuk cũng nâng cấp độ khó lên theo.
Đúng là người có thể solo boss hầm ngục. Tôi và Jang Eui Yeol, một người chỉ là dân thường, một người mới học đánh nhau, sao có cửa đánh thắng được người cầm vũ khí như chơi như anh ta chứ? Tôi ngu thật khi không nhận ra từ sớm là anh ta đã nương tay với tụi tôi.
“Vì không có Jang Eui Yeol đánh chính à? Hôm nay cậu bị động thật đấy.”
Thông thường, đấu tập là hai đánh một. Khi Kwon Jae Hyuk tấn công tôi, tôi phòng thủ, còn Jang Eui Yeol thì tấn công ngược lại để anh ta phải chia sức ra phòng thủ. Tôi lo phòng thủ, Jang Eui Yeol lo công.
Nếu tôi bị trúng đòn mười lần, hoặc nếu Jang Eui Yeol chạm được vào Kwon Jae Hyuk dù chỉ một lần, trận đấu sẽ kết thúc. Điều đầu tiên thì xảy ra nhiều rồi, còn điều thứ hai thì mãi gần đây mới bắt đầu có.
Dù tôi là người thủ, nhưng cũng là đấu tập mà… Nếu thấy có sơ hở, tôi cũng tấn công, nhưng Kwon Jae Hyuk toàn dùng tay không đỡ được dễ dàng.
Hôm nay không có ai chia lửa, Kwon Jae Hyuk lại càng thong thả hơn, buông lời trêu chọc như thể muốn khiêu khích, nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách, phòng thủ nghiêm ngặt.
A… Tôi thật sự muốn đánh trúng anh ta một cái.
Hai tháng rồi tôi chưa chạm được vào người anh ta lần nào, nên hơi bị kích động một chút. Không phải vì có thù oán gì, chỉ là… hơi khó chịu.
Dù tôi đã đề phòng, Kwon Jae Hyuk vẫn lao tới với khí thế bừng bừng, đầu ngón tay chạm tới các điểm chí mạng khiến tôi liên tục “mất mạng”.
“Á!”
“Còn hai lần nữa thôi.”
Chẳng biết từ khi nào, tôi đã bị trừ đến tám mạng. Năng lực có thể giúp tôi điều khiển vũ khí tốt hơn, nhưng không thể bù đắp cho thể lực yếu kém. Dù chỉ mới đấu một lúc, tôi đã mệt đến thở không ra hơi.
“Thật sự… Anh phiền quá đi!”
Tôi cố tránh xa, nhưng tay anh ta lại quấn lấy tôi như rắn, khiến tôi luống cuống né tránh. Chỉ cần tôi đánh trúng anh ta một lần thôi… Kwon Jae Hyuk bật cười. Tôi nghiến răng khi nghe thấy chính xác điều tôi đang nghĩ phát ra từ miệng anh ta.
“Ha ha. Đánh tôi một cú thôi cũng không được à?”
“Anh…!”
Tôi muốn làm cho cái mặt bình thản ấy nhăn nhó, muốn khiến anh ta bối rối đến mức không dám nhìn tôi nữa, nhưng mấy điều đó không thể đạt được nếu chơi đẹp.
Rốt cuộc, tôi vẫn không chạm được vào anh ta một lần nào cho đến khi trận đấu kết thúc.
“ARGHH!”
Tôi nằm vật ra sàn, thở dốc. Kwon Jae Hyuk vẫn trông rất thư thả, cúi xuống nhìn tôi rồi cười. Tôi nheo mắt nhìn anh ta, thấy anh ta ngồi xổm xuống hỏi tôi có mệt không, vẫn đáng ghét như thường.
Chọc ghẹo cảm xúc người khác không phải chuyện hay ho gì đâu…
Nhất là khi tôi còn chẳng có ý định yêu đương với anh ta…
Nhưng thôi, tôi là phản diện mà.
Thân xác này là của Ki Yoon Jae, mà Ki Yoon Jae thì là đồ tồi. Tôi tự bào chữa cho hành vi của mình bằng lý lẽ vớ vẩn đó, rồi túm cổ áo Kwon Jae Hyuk kéo lại, cắn môi anh ta. Không đến mức chảy máu, nhưng cũng đủ để môi sưng lên.
Sau khi đấu xong, năng lực của tôi vừa dùng xong đã hiển thị khung phục hồi, sẽ được nạp đầy sau hai tiếng. Khi tôi đang kiểm tra tình trạng năng lực, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kwon Jae Hyuk.
Nụ cười thư thái của anh ta… biến mất rồi.
“Anh?”
Tôi gọi, nhưng anh ta không trả lời. Dù tôi chạm vào môi bị sưng, mặt anh ta cũng không biến sắc, chỉ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi thấy ớn lạnh, định len khỏi vòng tay anh ta.
Tôi lách người xuống, định lẩn qua bên cạnh thì bàn tay Kwon Jae Hyuk di chuyển, chặn ngay bên cằm tôi.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Lần này tôi cố bò lên trên, vừa ló ra được một nửa thì anh ta lại kéo tôi về lại.
“Anh…?”
Gì thế này? Tôi rùng mình, gọi lại một lần nữa. Kwon Jae Hyuk bật cười, nhưng nụ cười lần này không còn vẻ dịu dàng thường ngày. Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy nguy hiểm vì nụ cười ấy—
【Ki Yoon Jae! Tôi đói rồi!】
Tiếng chân nhỏ nhẹ vang lên trên sàn tập, Cookie lên tiếng gọi tôi.
Tôi hơi ngẩng đầu lên. Một cục lông nhỏ xíu đang càn quét sàn tập bằng lớp lông của mình, tiến lại gần tôi và Kwon Jae Hyuk.
【Tới giờ ăn rồi mà cậu còn nằm đây làm gì? Mau cho tôi ăn đi chứ!】
Cookie đi vòng quanh hai người chúng tôi, vừa lườm vừa liếm trán tôi.
【Còn chưa tới giờ ngủ đâu nha. Ngủ gì mà ngủ, phải cho tôi ăn trước đã rồi muốn làm gì thì làm!】
Nhờ tiếng la oang oang của Cookie, bầu không khí căng thẳng tan biến. Kwon Jae Hyuk lại khôi phục vẻ bình thản, vừa lau nước miếng trên trán tôi vừa thì thầm:
“Đáng tiếc thật.”
“Cái… gì cơ?”
“Nếu cậu đã khiêu khích tôi như vậy… hẳn là cũng chuẩn bị tâm lý rồi chứ?”
Không… Tôi đâu có định gì hết! Tôi chỉ muốn chọc tức anh ta rồi chạy thôi mà! Kwon Jae Hyuk mỉm cười càng lúc càng sâu, không rõ là anh ta biết tôi đang nghĩ gì hay không.
“Lần sau sẽ không để cậu chạy nữa đâu.”
Anh ta khẽ nhổm dậy, bước khỏi phòng tập mà không ngoảnh lại.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo