Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 55
Ai nấy đều mệt rã rời, ngay cả động vật cũng không ngoại lệ. Vừa thấy cửa mở, tôi lập tức túm lấy Cookie đang toan lao ra ngoài.
【Thả tôi ra, Ki Yoon Jae!】
Cookie gầm gừ, sủa um lên, nhưng tôi không thể để nó chạy tung tăng giữa sân bay được. Sau khi nhận hành lý và bước ra ngoài, tôi thấy Rachel đang đeo kính râm sành điệu, tay cầm tấm bảng.
“Chào mừng đến với nước Mỹ! Chào mừng đến với xứ sở tự do!”
Rachel cười khi thấy cả đám ngơ ra, rồi chỉ ra bãi xe bằng ngón tay cái, bảo đã chuẩn bị xe đón. Tụi tôi được chở bằng một chiếc van đen to đùng, trông như có chống đạn. Sau khi phát thẻ ID để đeo cổ, cô ấy bảo tụi tôi cứ nghỉ ngơi ở khách sạn trước, đi tiếp bây giờ thì cực quá.
“Cái này cho phép mọi người sử dụng tất cả tiện nghi trong khách sạn miễn phí nhé. Nhà hàng, club, quầy bar… À mà, cậu Ki chưa đủ tuổi nên không vào bar được đâu.”
Cô ấy cười trêu chọc.
“Đáng tiếc ghê. Đến tận thành phố của khoái lạc mà không được vô casino thì phí thật đấy.”
“Haha…”
Tôi hơi thất vọng thật sự. Vậy là chỉ được đi dạo loanh quanh thôi à? Nghe nói ở đây phải đủ 21 tuổi mới được vào mấy chỗ đó. Tính ra… người lớn tuổi nhất nhóm là Kwon Jae Hyuk cũng mới 20, vẫn chưa đạt chuẩn.
Rachel cười tinh quái trước vẻ mặt tiu nghỉu của tôi rồi tạm biệt, bảo sẽ gặp lại vào sáng mai. Sau khi vào căn suite đã đặt sẵn, tụi tôi chia phòng, cất đồ, nằm lăn một lúc rồi kéo nhau xuống nhà hàng ăn uống. Đồ ăn trên máy bay cũng ngon, nhưng vẫn không thể bằng ăn trên mặt đất. Ăn xong, tôi quay lại phòng và gọi Jung Yi Joon.
“Có chuyện gì?”
“Tôi cần bổ sung kỹ năng trước khi chị về.”
Nghe vậy, Ki Hyun Joo hét lên rồi phóng thẳng vào phòng mình.
Trời ạ, lần tới mà hệ thống còn gửi tin nhắn kiểu này nữa, tôi sẽ yêu cầu nó đổi cách cho xem.
Ha Eun Soo không nói gì nhưng phản ứng y hệt Ki Hyun Joo. Dù mắt có hơi cay cay, tôi vẫn tỏ ra bình thản nhìn Jung Yi Joon.
Cậu ta cười toe:
“Cậu mà cần thì chẳng có gì là tôi không làm được cả.”
Tôi bực mình.
“Thôi, nhanh lên!”
“Gấp thế cơ à? Rồi rồi.”
Jung Yi Joon cứ trêu chọc tới phút chót, rồi cúi xuống hôn tôi. Sau lưng cậu ta, tôi thấy Jang Eui Yeol và Ha Hyun Seo lấp ló xếp hàng phía sau.
Kwon Jae Hyuk đứng xa hơn một chút, khoanh tay mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Gì vậy? Không định tham gia à?”
“Không!”
“…”
“Cái quái gì đây…”
“Em cũng muốn hôn anh Yoon Jae nữa!”
Ha Hyun Seo giơ tay chen vào, làm Jung Yi Joon cau mày. Chắc cậu ta thấy hụt hẫng vì tôi chưa bao giờ dùng năng lực của Ha Hyun Seo.
Nhưng… cậu ấy còn nhỏ quá…
Tôi không có ý gì đâu, chỉ là… cậu ấy là em út, nếu tôi mà đụng vào thì tự thấy mình rác rưởi quá. Jung Yi Joon run rẩy tức giận vì “thằng nhóc” dám xông vào, còn Jang Eui Yeol đang lén lút tránh Ha Hyun Seo thì liền nắm tay tôi hỏi nhỏ.
“Năng lực của tôi… cậu không cần à?”
“Ơ?”
“Này!”
Jung Yi Joon quay phắt lại nhìn chằm chằm khi thấy Jang Eui Yeol bất ngờ chen ngang. Cậu ấy chỉ mỉm cười rồi cúi đầu khi tôi gật đầu chấp nhận. Tôi nghĩ nên lấy thì vẫn tốt hơn. Dù sao càng nhiều năng lực càng có lợi. Ờ mà… đây là lần thứ hai tôi nhận năng lực từ Jang Eui Yeol. Jung Yi Joon thì lúc nào cũng chủ động, còn Jang Eui Yeol mới chỉ có lần ở bệnh viện trước đó.
Nhưng người tôi "nhận" nhiều nhất…
Là anh ta.
Tôi lén nhìn sang Kwon Jae Hyuk. Chúng tôi đã từng hôn nhau không biết bao lần, dưới danh nghĩa “đấu luyện”. Tôi tưởng anh ta vẫn đang nhìn với nụ cười bao dung như mọi khi…
Ấy vậy mà?
Anh ta đang nhìn tôi và Jang Eui Yeol với ánh mắt vô cảm, như đang nhìn cảnh gì đó không thể tin nổi. Biểu cảm ấy… khó tả. Không hẳn là “ghen”, cũng không hẳn là khó chịu. Với Jung Yi Joon thì anh ta cười, còn giờ thì lại…
“Yoon Jae à.”
“Hả? Ờ…”
Jang Eui Yeol có vẻ buồn buồn. Khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu sao cậu ấy lại nhìn tôi như thế, cậu ấy đã nhẹ nhàng chạm môi vào môi tôi.
“…Chúc ngủ ngon.”
Chỉ để lại một câu đó rồi bước vào phòng. Gương mặt buồn buồn của cậu ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, khiến tôi thấy khó chịu trong lòng. Dù cậu ấy chẳng làm gì sai.
Cuối cùng, Ha Hyun Seo cũng không đấu lại Jung Yi Joon. Dù cả hai có năng lực, nhưng hình như họ tự ngầm hiểu là không dùng khi đụng độ với nhau. Nếu bung skill ra thì thật sự nguy hiểm. Ha Hyun Seo giận dỗi, gào lên:
“Lần tới em sẽ làm được! Nhất định!”
“Á…thằng nhóc đó!”
Jung Yi Joon gào lên khi bị đá vào ống chân, rồi đuổi theo Ha Hyun Seo. Cậu ấy nhanh chân chạy về phòng, khóa cửa lại. Jung Yi Joon đập cửa đùng đùng.
Tôi quay lại nhìn Kwon Jae Hyuk. Anh ta vẫn cười như thường lệ. Tôi nhìn anh ta một lúc, rồi lặng lẽ bước vào phòng mình.
Dù không phải ở dinh thự, Cookie vẫn chiếm lấy giường tôi như chốn không người.
【Cậu về rồi à, Ki Yoon Jae.】
Cookie ngẩng đầu lên khi thấy tôi, nhưng lông xù đến nỗi chẳng phân biệt được đầu hay mông, nhìn cứ như nó giơ… mông lên chào tôi vậy.
Ờ thì… tôi cứ cho là nó ngẩng đầu vậy.
Tôi từng nghĩ Cookie chỉ đơn thuần thấy phòng tôi dễ ngủ. Nhưng dù ở đâu, miễn là có tôi, nó cũng nhất quyết chọn phòng tôi làm chỗ ngủ. Xem ra, nó thật sự thích ở cạnh tôi. Tôi nằm xuống, tay xoa xoa lớp lông mềm mịn của nó.
Đã hơn 11 giờ khuya. Dù cơ thể mỏi nhừ vì chuyến đi, tôi vẫn ngồi dậy. Giường rung lên khiến Cookie đang lim dim cũng mở mắt.
【Ki Yoon Jae?】
“Tôi ra ngoài một chút. Canh phòng giúp tôi nhé.”
【Cậu định đi đâu?】
“Tôi đi gặp người quen.”
Tôi cười. Một phần lý do đến Mỹ là vì tò mò SNT, nhưng còn một lý do khác… Tôi muốn gặp ai đó. Người ấy đang ở Mỹ.
Tôi mở cửa nhẹ nhàng. Phòng khách của căn suite im lìm, chắc ai cũng ngủ cả rồi.
“Yoon Jae à.”
Là Kwon Jae Hyuk. Anh ta đứng trong bóng tối, khẽ gọi tôi. Không biết đã đứng đợi bao lâu rồi.
Dù tôi từng nói muốn anh ta hộ tống tối nay, nhưng…
Chẳng lẽ anh ta đã đợi từ lúc tôi vào phòng đến giờ?
Không hiểu sao… tôi lại có cảm giác là thật. Tôi nuốt suy nghĩ đó xuống, hỏi chuyện khác.
“Tôi muốn đi mà không bị ai phát hiện… Anh có cách không?”
Kwon Jae Hyuk mỉm cười, ra hiệu cho tôi đi theo, rồi dẫn tôi đến ban công nối liền với suite.
Sau bồn sục lớn ngoài ban công, ánh đèn rực rỡ của Las Vegas lấp lánh đầy mê hoặc.
“Có thể sẽ hơi đáng sợ, cậu chịu được chứ?”
Tôi còn chưa hiểu anh ta nói gì, nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra đó là câu trả lời. Tôi gật đầu. Kwon Jae Hyuk vòng tay ôm lấy tôi. Không phải kiểu bế công chúa, mà là ôm ngang hông như bế trẻ con. Nhờ vậy mà tầm nhìn tôi được nâng lên, tôi cúi đầu nhìn gương mặt anh ta. Đôi mắt xám đậm của Kwon Jae Hyuk ánh lên màu đêm và bóng tôi phản chiếu trong đó.
“Cậu sẵn sàng chưa?”
Tôi gật đầu. Kwon Jae Hyuk nhún chân bước lên lan can.
Sau đó, anh ta bước ra không trung.
Cảm giác trọng lực biến mất khiến tôi tê rần cả người. Tôi nuốt tiếng hét vào họng, vòng tay ôm cổ anh ta thật chặt.
Kwon Jae Hyuk giẫm nhẹ lên phần trang trí hơi nhô ra bên ngoài tường khách sạn. Trông chẳng chắc chắn gì mấy, nhưng lại vững vàng không ngờ.
Tư thế anh ta ôm tôi khi rơi xuống khiến tôi chẳng cảm nhận được chút lực va chạm nào.
Chúng tôi cứ nhẹ nhàng hạ xuống dọc theo các gờ trang trí. Trên lớp kính đen của khách sạn, chỉ thấy phản chiếu ánh đèn đêm không có bóng dáng chúng tôi. Giống như… ma vậy.
“Đến nơi rồi.”
Khi chân Kwon Jae Hyuk chạm đất, anh ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Vậy mà… cả hai vẫn như người tàng hình. Người qua đường cũng chẳng nhận ra tụi tôi vừa từ trên trời rơi xuống.
“Cái này…”
Tôi hơi hoảng, Kwon Jae Hyuk chỉ mỉm cười.
“...Duy trì kiểu này chắc khó lắm?”
“Cũng hơi. Chủ yếu là nếu cách xa nhau thì sẽ khó hơn.”
Anh ta vừa nói vừa khẽ đặt tay lên vai tôi. Nếu càng xa càng khó giữ, thì sát lại là lựa chọn tốt nhất.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo