Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 81

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 81
 
“Jae Hyuk hyung?”
 
Tôi ngồi lại, lòng nôn nao không hiểu cô ấy định nói gì. Một phần trong tôi thầm lo liệu họ có phát hiện ra điều gì không.
 
Theo lời Rachel, chính phủ Mỹ coi các cánh cổng là vùng lãnh thổ chưa được khám phá. Và khi Kwon Jae Hyuk một mình vượt qua cánh cổng đầu tiên, họ chỉ nghĩ: “À, thì ra cũng không khó đến thế.”
 
Một phần lý do khiến họ đánh giá thấp là do những người từng bước qua cổng đều còn trẻ, và bản thân Kwon Jae Hyuk không toàn năng. Điều đó khiến người ta cảm giác rằng vượt cổng chẳng có gì quá ghê gớm. Nếu một người chưa từng qua huấn luyện quân sự mà còn đánh chiếm được như thế...
 
Tuy nhiên, dư luận có thể sẽ phản ứng theo hướng: “Chắc hẳn anh ta là siêu nhân,” thay vì “Cổng đó dễ thôi mà.”
 
Còn có người nghi ngờ rằng lời kể của chúng tôi chỉ là thổi phồng nỗi sợ từ một thứ không hiểu rõ. Dù sao thì, trông chúng tôi cũng chẳng hề hấn gì mấy.
 
‘Chà… bây giờ nghĩ lại mới thấy, đúng thật.’
 
Tôi nhớ lúc mọi người bước ra khỏi cổng, họ không có vẻ gì là sợ hãi cả. Có khi còn cảm thấy nhẹ nhõm, vì ít ra bên trong cũng không có khủng long bạo chúa thật.
 
“Chính vì thế, trước khi vào cánh cổng lần này, chúng tôi đã hỏi ý kiến người có năng lực.”
 
Rachel từng hỏi rằng nếu là người khác ngoài Kwon Jae Hyuk thì liệu có sống sót được khi phải đối mặt với một chiều không gian không có thông tin, không trợ giúp, thậm chí còn là môi trường hoang dã. Và có một người trả lời: “Tôi làm được.”
 
Rachel cho rằng tôi biết người đó là ai.
 
“Là Chuck, đúng không?”
 
“…Đúng vậy. Cậu ấy từng là lính đặc nhiệm, có năng lực vượt trội nên nghĩ là có thể.”
 
Với lời xác nhận của Chuck, cấp trên bên đó bắt đầu xem thường thành tích của Kwon Jae Hyuk. Họ nghĩ: “Chẳng có gì đặc biệt.”
 
Vậy nên khi cánh cổng mới được phát hiện, họ không hề do dự mà quyết định tấn công ngay lập tức. Chỉ có Bộ trưởng Quốc phòng, vì lo lắng, mới triệu tập bọn tôi làm phương án dự phòng.
 
“Tôi nghĩ đó là phúc tinh… Nhưng không ai ngờ được, một con quái vật như thế lại xuất hiện.”
 
Nếu không có đoạn CCTV ghi lại, thì chẳng ai biết sức mạnh của Dietrich khủng khiếp cỡ nào.
 
‘Người ta thích những câu chuyện viễn tưởng khác đời thực, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, thì họ lại buộc phải đối mặt với sự thật lạnh lùng.’
 
Có lẽ chính lúc xem video, cấp trên của Rachel mới hiểu ra: chuyện này vượt xa trí tưởng tượng. Và từ đó, sự tồn tại của Kwon Jae Hyuk trở thành mối đe doạ.
 
“Nếu còn đang trong thời Chiến tranh Lạnh… thì liệu họ có… ám sát Kwon Jae Hyuk không?”
 
“…”
 
“Dù sao thì, chính vì lý do đó… chúng tôi đã bắt đầu tìm hiểu về sức mạnh thật sự của ngài Kwon.”
 
“Cái gì?”
 
“Bởi vì không ai biết khi nào một thế lực ngoài tầm kiểm soát sẽ quay đầu lại chĩa gươm vào chúng tôi.”
 
Rachel nói, “Tất nhiên thời nay không còn chuyện cử sát thủ nữa,” nhưng rồi khẽ cười chua chát.
 
Có lẽ, cô ấy được cấp trên giao nhiệm vụ lôi kéo Kwon Jae Hyuk sang Mỹ? Tôi thầm suy đoán.
 
Rachel lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, bắt đầu đọc:
 
“Kwon Jae Hyuk. 20 tuổi theo tuổi Hàn. Sinh ngày 2 tháng 1.
 
Được tìm thấy trong hộp trẻ sơ sinh ở nhà thờ, rồi được nuôi dưỡng tại cô nhi viện Yeongil. Năm ba tuổi, chuyển tới sống ở Sungwoon. Gặp Ki Yoon Jae lần đầu khi lên chín. Hiện không thân thiết với ai, ngoại trừ ngài Ki. Thông minh, đi học dễ dàng, thành tích học tập cũng ổn… À, thực ra phải nói là rất tốt. Tôi nghe nói kỳ thi đại học ở Hàn căng như chiến tranh, nhưng thành tích của ngài Kwon gần như đứng đầu mọi môn.”
 
Tài liệu cô ấy đưa tôi là học bạ thời trung học của Kwon Jae Hyuk. Bên cạnh ảnh anh hồi còn nhỏ là hàng loạt con số… chỉ có số 1 duy nhất.
 
‘Đáng nể thật.’
 
Trông anh y như nhân vật chính: đẹp trai, thông minh, mạnh mẽ… Tôi chẳng hiểu tại sao người như anh lại cam tâm bám theo một kẻ không có chí lớn như tôi.
 
‘Vì đây là truyện harem nam hướng, nên chắc kiểu gì phụ nữ cũng phải đổ rạp vì anh ấy…’
 
Nghe thì buồn cười, nhưng tôi lại thấy tự hào một cách lạ lùng. Mà tôi cũng không hiểu vì sao.
 
“Không những thế, anh ấy còn vào khoa Luật Đại học Sungwoon với tư cách thủ khoa. Dù là đại học tư, thấp hơn Đại học Quốc gia Hàn Quốc như Korea University, nhưng Sungwoon vẫn là trường danh giá.”
 
“Ùm.”
 
“Vì vậy, tôi bắt đầu tự hỏi… liệu Kwon Jae Hyuk thật sự có an toàn không?”
 
Rachel đang khen, nhưng câu sau khiến tôi khựng lại. Biểu cảm tôi không giấu được. Cô ấy bật cười, không phải kiểu giễu cợt, mà có chút ngạc nhiên:
 
“Tôi thấy thú vị khi ngài Ki chẳng giấu nổi cảm xúc. Cũng yên tâm phần nào. Trong mắt ngài, Kwon Jae Hyuk không phải người xấu, đúng chứ?”
 
“Tôi công nhận Jae Hyuk hyung không phải kiểu người dễ gần, nhưng… nếu vì vậy mà nói anh ấy nguy hiểm thì tôi không chấp nhận được.”
 
“Đúng. Không phải chỉ vì lý do đó mà tôi nói anh ấy nguy hiểm.”
 
“Vậy thì… là vì sao?”
 
“Anh ấy… đã bao giờ làm điều gì vì bản thân chưa?”
 
“Hả?”
 
“Ý tôi là, anh ấy từng theo đuổi điều gì vì chính mình chưa?”
 
“Chuyện đó…”
 
Tôi không biết trả lời sao. Trong quá khứ, liệu anh ấy có từng hành động vì chính mình không? Theo tôi biết… là chưa từng.
 
‘Anh ấy chọn ngành Luật là vì tôi muốn vào đó. Anh ấy chăm chỉ học là vì tôi. Khi năng lực thức tỉnh, anh ấy chọn trở thành người có năng lực vì tôi mặc dù có thể sống bình thường như sinh viên khác.’
 
Thật xấu hổ khi phải nói thế… nhưng nếu Kwon Jae Hyuk từng có khát vọng gì, thì đều xoay quanh tôi. Tất cả những quyết định đến giờ… đều là vì tôi.
 
“Mọi khát khao của anh ấy đều hướng về ngài Ki. Người duy nhất anh ấy gắn bó… cũng là ngài. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng… vấn đề lớn nhất là anh ấy không có người thay thế.”
 
“Người thay thế…”
 
“Phải. Nếu là người bình thường thì thôi đi, nhưng đây là người mạnh nhất hiện tại. Cấp trên của tôi sợ vì họ không biết giới hạn năng lực của anh ấy, và không có cách nào kiểm soát.”
 
Con người ai cũng có ham muốn từ nhỏ đến lớn, từ ích kỷ đến vị tha và chính điều đó cho phép người ta bị kiểm soát. Nhưng nếu không có khát vọng riêng, thì chẳng ai có thể điều khiển anh ấy.
 
‘Đam mê của Kwon Jae Hyuk đều liên quan đến tôi… nghĩa là tôi là người duy nhất kiểm soát được anh ấy.’
 
‘Thử tưởng tượng nếu tôi… bị bắt cóc thì sao? Nghe có vẻ bất khả thi, nhưng không phải không thể. Giả sử Mỹ muốn làm thật.’
 
Giờ nghĩ tới một viễn cảnh cực đoan hơn nữa. Nếu tôi chết thì sao? Mặc dù điều đó không thể xảy ra vì đã có hợp đồng bảo vệ, nhưng cứ giả sử như vậy. Nếu tôi chết vì bị xe đụng, bị bắn, hay lên cơn đau tim giữa đường và lại xảy ra ngay trên đất Mỹ, thì…
 
Ai sẽ là người Kwon Jae Hyuk đổ lỗi?
Có khi… anh ấy sẽ căm thù cả nước Mỹ.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Oreo

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo