Chương 82
Dĩ nhiên, khả năng xảy ra chuyện như vậy là rất nhỏ. Nhưng chính nỗi sợ lại là thứ khiến người ta lo lắng nhất.
“Nếu vì lý do đó mà họ dè chừng Kwon Jae Hyuk…”
Thật ra nghĩ kỹ cũng thấy hợp lý. Sức mạnh mà không nằm trong tầm kiểm soát của chính mình luôn là điều đáng sợ. Đó là lý do vì sao Mỹ muốn kiểm soát vũ khí hạt nhân của các nước khác.
Tuy nhiên, Kwon Jae Hyuk không phải vũ khí vô tri, mà là một con người. Anh có suy nghĩ, có lý trí, có nhận thức. Chẳng lẽ anh lại phát động chiến tranh chỉ vì tôi chết sao?
“…Chắc… không đâu? Mình nghĩ là không… chắc là vậy.”
Tôi bỗng thấy mặt mình nóng lên. Nghĩ đến cảnh Kwon Jae Hyuk có thể nổi giận vì cái chết của tôi… thật ngại, nhưng cũng thấy có chút tự hào.
Dù sao đi nữa, tôi lắc đầu, cảm thấy phía Mỹ đã nghĩ hơi quá.
“Tôi thừa nhận rằng mọi người có nhiều nghi ngờ với Jae Hyuk hyung, nhưng anh ấy không phải kiểu người trút giận vì mấy lý do vô lý như vậy đâu.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn luôn!”
Rachel nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Trên khuôn mặt cô ấy là sự chấp nhận pha chút bất lực, như thể đang nghĩ: “Nếu cậu đã tin vậy thì… thôi biết nói gì giờ.”
“Vậy nếu ngài Ki đã nói chắc chắn đến thế… được thôi, tôi sẽ tin. Nhưng những người khác thì không.”
“Tôi hiểu.”
“Vì vậy, chúng tôi sẽ nâng cấp mức cảnh báo của cậu. Dĩ nhiên, cả Kwon cũng vậy.”
“Mức cảnh báo?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Rachel mỉm cười, lấy ngón tay vạch một đường thẳng dọc lên mặt bàn, rồi chỉ vào điểm gần cuối đường.
“Trước đây, những người có năng lực đặc biệt nhưng hợp tác và mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ thì được xếp cấp độ 2. Còn bây giờ…”
Cô chỉ tay lên điểm cao hơn giữa đường vạch.
“Khoảng cấp độ 6. Những người có sức mạnh lớn, khiến Hoa Kỳ phải dè chừng. Chúng tôi vẫn thích hợp tác. Nếu không thể, chúng tôi sẽ bảo vệ, giám sát, và đảm bảo rằng sức mạnh của họ không quay ngược lại tấn công mình.”
“…”
“Dĩ nhiên tôi không phải người quyết định, nên mức độ đó có thể thấp hoặc cao hơn. Biểu cảm của cậu không tốt lắm nhỉ? Không thích đúng không?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu thẳng thắn. Rachel cười khúc khích, có vẻ thích thú vì tôi phản ứng chân thật như vậy.
“Cậu không thích là đúng rồi. Bị giám sát và bảo vệ kiểu đó… Nhưng hãy nghĩ rằng chúng tôi làm vậy là vì ngài Ki.”
“…”
“Chúng tôi hoàn toàn có thể giấu việc này với cậu. Nhưng vì coi trọng cậu, nên tôi đã thẳng thắn.”
Nói đến đó, Rachel im lặng một lúc, mân mê ngón tay, dường như đang lựa lời.
“Tôi giấu là có lý do. Vì nếu xảy ra hiểu lầm lớn, hậu quả sẽ rất tệ. Cậu có biết không, người nhát gan nhất là người có quá nhiều thứ để mất. Mà nước Mỹ thì… có quá nhiều thứ để mất.”
“…”
“Chúng tôi giữ vững vị thế đến nay là vì mạnh nhất. Và cũng nhờ thế mà chưa từng bị coi là kẻ hèn nhát. Chính vì vậy, chúng tôi muốn giữ lấy ngài Ki và ngài Kwon. Nếu hai người trở thành công dân Mỹ, mức cảnh báo sẽ được hạ xuống. Nhưng… cậu không muốn vậy, đúng không?”
“Đúng thế.”
Rachel cười nhẹ khi tôi trả lời ngay không do dự.
“Ngài Ki, hãy chấp nhận sự bảo vệ của Hoa Kỳ. Dù có thể thu hút ánh nhìn không mong muốn, nhưng nó sẽ hữu ích. Có thể giúp ích cho công việc, hoặc ít nhất là đảm bảo an toàn cho cậu ở Hàn Quốc. Khi người ta biết phía sau cậu là chính phủ Mỹ, họ sẽ phải dè chừng trước khi dám ra tay.”
“…”
“Dù động cơ không hoàn toàn trong sáng, nhưng chí ít, chúng tôi sẽ không cản trở cậu.”
Lời đề nghị của Rachel khiến tôi trầm ngâm. Đúng là nếu hợp tác với Hoa Kỳ, tôi sẽ có một đồng minh cực mạnh. Người ta thường nói: cách phòng thủ tốt nhất là khiến kẻ thù không dám ra tay.
“Không chỉ Ki Young Woo, mà cả những người có năng lực đang nhắm đến tôi cũng sẽ phải nghĩ lại.”
Dù những kẻ đó là thành viên liên minh phản diện hay đơn giản là tội phạm, thì sự can thiệp của Hoa Kỳ sẽ khiến chúng e dè.
Hơn nữa, liên minh phản diện không chỉ gồm người Hàn, mà là liên minh đa quốc gia. Nếu kẻ tấn công tôi là người Mỹ hoặc đang bị Mỹ truy nã, thì họ hoàn toàn có lý do để can thiệp. Khi đó, chính phủ Hàn Quốc cũng khó lòng từ chối việc giao người.
“Tôi cũng sẽ được bảo vệ theo cách đó.”
Dù là một tổ chức tội phạm lớn mạnh, họ cũng sẽ ngần ngại nếu Hoa Kỳ nhúng tay. Đám tội phạm vặt, dù được Ki Young Woo thuê bao nhiêu, cũng sẽ không muốn dây vào nước Mỹ.
“Tuy nhiên, ngược lại… cũng có thể có vài kẻ cố tình nhắm vào tôi để chọc giận Mỹ…”
Nhưng số đó chắc không nhiều. Mà ở Hàn Quốc, một nơi khá an toàn việc tiếp cận tôi cũng không dễ. Xét mọi khía cạnh, thì lợi nhiều hơn hại. Còn nếu cần đến hành động ngầm, đã có Kwon Jae Hyuk.
“Được rồi. Tôi đồng ý.”
“Cảm ơn cậu.”
“Không, phải là tôi cảm ơn mới đúng. Được Mỹ bảo vệ mà.”
Tôi cười, đưa tay ra bắt với Rachel. Cô ấy cũng nhẹ nhàng bắt tay lại.
“Vậy thì hợp đồng nghiên cứu chung để lần sau nhé. Tôi sẽ soạn thêm tài liệu về bảo vệ.”
“Vâng.”
“À, còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi.”
“Gì vậy?”
“Về võ thuật của ngài Kwon. Theo các thành viên của công hội Glory, đó là một loại võ thuật phương Đông huyền bí. Chúng tôi… có thể học không?”
Tôi còn đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Rachel nhanh chóng nói tiếp:
“Dĩ nhiên là không miễn phí! Chúng tôi sẽ trả học phí đầy đủ. Dù không mạnh như ngài Kwon, thì ít nhất… tôi muốn có khả năng ra đòn hiệu quả với một người như Dietrich.”
Có vẻ ký ức hôm đó đã để lại ấn tượng quá mạnh, không chỉ ở Hàn Quốc mà cả bên Mỹ. Ngoài Cookie biến thành thần thú, thì Kwon Jae Hyuk một mình đánh bại Dietrich trong khi bao người có năng lực khác chẳng làm được gì.
“Phải chăng… Chuck sau khi cảm nhận sức mạnh của Kwon mới nói rằng mình không thể hạ nổi Dietrich?”
Tôi không biết rõ, nhưng có linh cảm, phía Mỹ bắt đầu căng thẳng về Kwon Jae Hyuk từ lúc đó.
Tôi không thể trả lời vội vàng. Vì công hội Sungwoon… không có ai là sư phụ võ thuật phương Đông gì hết. Nếu có người dạy được, thì chỉ có Kwon Jae Hyuk mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu tôi nhờ, anh ấy chắc chắn sẽ giúp. Nhưng nếu lúc đó anh có kế hoạch riêng, thì sao? Tôi không muốn vì mình mà làm rối tung mọi chuyện.
“Dù anh ấy không để lộ ra, nhưng… Kwon Jae Hyuk vẫn là một người đã quay ngược thời gian.”
Tôi khẽ gật đầu. Có lẽ sau khi hồi quy, anh ấy còn nhiều kế hoạch chưa nói.
“Chuyện này… tôi không thể trả lời ngay. Phải hỏi ý anh ấy trước.”
“Được. Mong cậu giúp tôi truyền đạt.”
Rachel nói câu “Tôi trông cậy vào cậu đến phút cuối”, rồi chia tay tôi. Tôi trở về phòng, nhưng trước mắt tôi là vẻ mặt hoang mang của các thành viên trong hội. Cả Kwon Jae Hyuk cũng có vẻ hơi bất ngờ.
“Gì… gì vậy?”
“Yoon Jae à…”
Ki Hyun Joo bước tới, trao cho tôi một bức thư. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp, không hiểu chuyện gì khiến ai cũng có vẻ trầm trọng như vậy.
Là thư gửi tôi? Ở tận nước Mỹ này?
Khi lật bì thư và thấy cái tên ghi trên đó, tôi khựng lại.
Ki Seon Woo.
Tên của cha ruột Ki Yoon Jae mà thân xác mà tôi đang chiếm giữ.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo