Chương 83
Tôi liếc nhìn Kwon Jae Hyuk – người đang ngồi sau tay lái. Ki Sun Woo có cử xe đón tôi, nhưng tôi lại nhờ Rachel xin xe từ SNT.
Ngay khi nghe yêu cầu, Rachel bật cười khúc khích.
“Ôi chà, mới bắt đầu mà đã đòi hỏi thế này rồi,” rồi gửi đến một chiếc SUV của hãng xe nổi tiếng về độ bền. Dĩ nhiên, xe đó chống đạn.
“Tài xế thậm chí còn không ngạc nhiên khi tôi bảo sẽ đi xe riêng.”
Anh ta chỉ bình thản rút từ túi áo một tờ giấy ghi rõ địa chỉ nơi gặp mặt. Nhưng trước khi tôi kịp nhận, Kwon Jae Hyuk đã lắc đầu, tự mình lấy tay lái. Tôi đưa tờ ghi chú cho anh, anh nhập địa chỉ vào hệ thống định vị rồi bắt đầu lái xe.
Tò mò ghê… Tôi muốn hỏi vài câu, nhưng lại không dám, vì sợ để lộ rằng tôi không phải Ki Yoon Jae thật.
Mình từng sợ chết lắm… mà giờ thì…
…Khốn thật. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại, tôi đang hài lòng với cuộc sống này. Ban đầu, tôi rất mong Ki Yoon Jae thật sẽ quay lại và giải thoát tôi khỏi thân phận nặng nề này. Nhưng…
Mới chỉ một năm thôi mà…
Chỉ một năm, vậy mà suy nghĩ đã thay đổi. Giờ, tôi không muốn anh ta trở lại nữa. Nếu anh ta thực sự quay về…
…Chết tiệt.
Tôi không dám tưởng tượng. Nhìn những người đã tin tưởng, quý mến mình bỗng chốc quay ngoắt, nhìn tôi như một kẻ giả mạo, một con quái vật… tôi chịu không nổi.
Vì vậy, tôi không thể hỏi ai. Không được để ai nghi ngờ tôi không phải là Ki Yoon Jae.
Nhìn phản ứng thì hình như Ki Sun Woo với Ki Yoon Jae chẳng mấy thân thiết…
Thật tình, tính cách người này có vấn đề gì thế? Không có lấy một người thân thiết.
Mà sống trong thân xác anh ta rồi, tôi bắt đầu hiểu ra phần nào…
Ngày nào cũng bị ám sát, bảo sao chẳng ai dám tin tưởng. Sống trong cảnh cứ phải dè chừng “hôm nay ai sẽ đâm sau lưng mình?” thì cái kiểu mất lòng tin triệt để cũng dễ hiểu.
Nhưng… tại sao đến cha ruột mà anh ta cũng không thể tin?
Xét về lý, Ki Sun Woo và Ki Yoon Jae phải cùng một phe mới đúng.
Nếu Ki Young Woo và con trai hắn là Ki Sung Yoon là đối thủ, thì tôi là đồng minh duy nhất của ông ấy. Là con cả của Ki Jae Mu, Ki Sun Woo sẽ là người kế thừa quyền lực. Và sau ông ấy, chính là tôi.
Tất nhiên, Ki Sun Woo sẽ muốn nắm giữ quyền lực càng lâu càng tốt. Nhưng con người đâu sống mãi. Lựa chọn an toàn nhất vẫn là chuyển giao cho người có thể tin tưởng nhất.
Với Ki Sun Woo, người đó là tôi. Với Ki Young Woo, là Ki Sung Yoon.
Tôi là đứa con trai duy nhất của ông ấy…
Tôi là người thừa kế duy nhất mà Ki Sun Woo có thể hậu thuẫn. Thế nhưng, quan hệ giữa hai cha con này lại tệ đến thế sao?
Tôi không nghĩ ông ấy từng đe doạ hay muốn giết tôi. Nếu có, Kwon Jae Hyuk đã không để tôi đi gặp ông ấy rồi. Dù là vệ sĩ, anh chỉ đi cùng đến nơi. Trước mặt Ki Sun Woo, anh ấy sẽ phải đứng ngoài phòng chờ.
Không thể nào Kwon Jae Hyuk lại thản nhiên đưa tôi đến người có ý định làm hại tôi.
Chỉ mới mấy hôm trước… vụ Dietrich còn đó.
Lúc đó, Kwon Jae Hyuk đã đổ lỗi cho bản thân, vì sai lầm suýt khiến tôi mất mạng. Liệu anh ấy sẽ phạm cùng một sai lầm nữa sao?
Không đâu. Tôi tin anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ để tôi gặp nguy hiểm.
Vậy thì, quan hệ giữa Ki Sun Woo và Ki Yoon Jae chắc là rạn nứt, nhưng chưa đến mức muốn giết nhau.
Nhưng lý do của sự rạn nứt đó là gì?
Tôi không rõ. Tôi cũng đâu có một gia đình tử tế để mà suy ra. Dù có cố gắng phân tích bao nhiêu, nếu không có ký ức thì cũng vô ích. Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc. Chấp nhận chuyện phải giả vờ xa cách với cha ruột người khác…
Lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, Kwon Jae Hyuk đang lái xe lên tiếng:
“Yoon Jae à.”
“Ừ?”
“Nếu gặp cha cậu mà có chuyện gì… hãy gọi tôi.”
“Hả?”
“Dù ở tầng khác, tôi cũng nghe được tiếng cậu.”
…
Ha ha… ha…?
Ban đầu tôi còn tưởng anh đùa. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, tôi cứng họng. Quan hệ cha con này… xấu đến mức phải đề phòng cả như thế sao?
…Càng đáng sợ khi anh ấy nghiêm túc.
Nếu định nói thế thì thôi, cứ bảo tôi khỏi cần đi cho rồi… Tôi chỉ biết co người ngồi ở ghế sau, không dám nói gì thêm.
---
Xe lăn bánh êm ái, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn nơi hẹn gặp. Chúng tôi không gặp nhau trong phòng nghỉ, mà là ở nhà hàng trên tầng cao nhất.
Vậy… sao không gặp nhau ở khách sạn tôi đang ở luôn cho tiện?
Lạ thật. Dù tôi với Ki Sun Woo không thân, ông ấy vẫn là người giám hộ hợp pháp của tôi. Việc tôi vừa bước ra khỏi cổng dịch chuyển và bị tai nạn, chắc chắn ông ấy phải được báo cáo rồi.
Dù tôi không chấn thương hay sang chấn gì, nhưng trên báo cáo thì đâu thể hiện rõ vậy.
Vậy mà ông ấy vẫn muốn tôi tự đến gặp? Là người ngoài, là người “bị hại”, thì ông ấy nên là người đến gặp tôi mới đúng chứ.
…Hay mình đang thành kiến quá mức rồi?
Biết đâu… là do chính Ki Yoon Jae không cho cha mình liên lạc? Khả năng đó cũng có. Cái tính nóng nảy, hay gắt gỏng kia… rất có thể là lý do khiến ông ấy chủ động tránh xa.
Dù sao, tốt nhất nên nghĩ tích cực. Nếu vội vàng đánh giá, tôi sẽ tự thu hẹp góc nhìn.
Khi xuống xe và bước vào tầng chỉ định, một khung cảnh lộng lẫy hiện ra trước mắt. Nhà hàng ba tầng với trần nhà gắn đèn chùm xoắn dài, cửa kính phía trước choáng ngợp ánh đèn đêm của thành phố. Đang mải ngắm cảnh, tôi giật mình khi một người xuất hiện trước mặt.
“Cậu chủ, chủ tịch đang đợi ngài. Xin mời đi lối này.”
Người đó nói tiếng Hàn rất lưu loát, dẫn tôi đi qua khu vực nhà hàng. Đi sâu vào bên trong, tôi thấy một ghế cạnh cửa sổ không có bàn ăn. Nhìn kỹ, cửa kính hơi cong, khiến khó mà nhìn rõ bên ngoài. Ánh sáng đổ theo đường cong làm cảnh vật mờ nhòe như cố tình che đi tầm nhìn.
Có một cánh cửa gần đó dẫn ra ngoài. Nhìn qua lớp kính, tôi thấy có ai đó ngồi ngoài ban công.
Là ông ta sao?
Không… có hai bóng người lờ mờ hiện ra. Tôi hơi giật mình. Cứ tưởng sẽ chỉ gặp một mình Ki Sun Woo.
“Mời cậu đi lối này.”
Người dẫn đường tách tôi khỏi Kwon Jae Hyuk. Dù biết trước là như vậy, nhưng tôi vẫn thấy bối rối. Tôi ngoái đầu nhìn, Kwon Jae Hyuk chỉ nhẹ gật đầu. Cái gật ấy khiến tôi bớt run.
Người dẫn đường không theo vào, tôi bước một mình. Khi cánh cửa khép lại, hai bóng người sau tấm kính ánh sáng mờ nhòe trở nên rõ ràng.
Là ai vậy?
Một người phụ nữ trẻ, tóc bob nhuộm cam nhạt, trông khoảng cuối hai mươi, đầu ba mươi.
“À… chào?”
“Cậu đến rồi. Ngồi đi.”
Tôi ngơ ngác chào, còn Ki Sun Woo thì bình thản đáp lại, chỉ tay về chiếc ghế đối diện. Tôi ngồi xuống, nhìn qua cả hai người.
Ki Sun Woo quay đi, ra vẻ chẳng hứng thú. Người phụ nữ thì mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt như có gì đó thân quen. Tôi không nhớ nổi có từng gặp chưa.
Tôi vẫn còn ngỡ ngàng thì…
“Wow, đúng là không thể chối bỏ huyết thống…”
Tôi thầm nghĩ. Khuôn mặt trong gương mỗi ngày của tôi… nếu có thêm nét chững chạc, ánh mắt sắc bén, vẻ ngoài tỉ mỉ và đường nét gương mặt dày dặn hơn… thì chính là Ki Sun Woo.
Giống thật sự. Quá giống.
Liệu… phải chăng họ xa cách nhau chính vì quá giống nhau?
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo