Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 109
Ngày hôm sau, đội vệ sĩ rộn ràng từ sáng sớm. Hôm nay là ngày Chase đến gặp Stewart để kiểm tra sức khỏe định kỳ. Dù chỉ là kiểm tra thường lệ, nhưng vì từng trải qua vụ khủng bố, công tác bảo vệ càng trở nên nghiêm ngặt hơn.
“Đông người hơn lần trước, cũng may.”
Seth tiếp lời:
“Chắc chắn lũ ngốc đó không dại gì mà dùng lại chiêu cũ đâu.”
Josh cũng đồng ý với Seth, nhưng cẩn thận không có gì là xấu cả. Anh lặng lẽ làm theo chỉ thị, tất bật kiểm tra xe, xác định vị trí. Giữa lúc bận rộn, Laura nhẹ nhàng đến gần, cất tiếng hỏi:
“Josh, nói chuyện một lát được không?”
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Josh ngạc nhiên cúi xuống nhìn Laura. Cô đáp lời ngay:
“Thuốc lần trước, anh là người đi lấy đúng không? Lúc đó đã kiểm đếm chính xác chưa? Thuốc một tháng đấy.”
Josh gật đầu.
“Ừm. Vì quyết định giảm dần liều lượng nên lần này ít hơn lần trước… Có thiếu không?”
Khi được hỏi một cách hoài nghi, Laura lắc đầu.
“Không, ngược lại đấy. Thuốc còn thừa nhiều quá.”
Josh giật mình, Laura tiếp lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hình như anh Miller bỏ thuốc thì phải. Đếm sơ sơ thì chỉ uống khoảng một nửa thôi… Số lượng thuốc lúc đầu không sai chứ?”
“Không sai đâu.”
Josh nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Vậy thì tốt.” Laura nghĩ rồi chìm vào dòng suy tư. Thấy cô xoa xoa thái dương như thể đau đầu, Josh đề nghị:
“Nếu bỏ thuốc nhiều như vậy mà Miller vẫn không có biểu hiện gì bất thường, hay là nói với Stewart cho dừng thuốc luôn? Dù sao thì cũng định theo dõi rồi giảm dần đến khi ngừng hẳn mà.”
“Cũng phải… Chắc phải mang thuốc thừa ra cho Stewart xem rồi nói chuyện này mới được.”
Laura lơ đãng trả lời, mày vẫn nhíu chặt, rồi quay trở lại công việc. Josh ở lại một mình tiếp tục nhiệm vụ nhưng tâm trí đã tràn ngập suy nghĩ về Chase với chuyện thuốc men.
<Không nên dừng thuốc đột ngột, có thể gây ra hội chứng cai thuốc đấy.>
Lời cảnh báo của Stewart khi quyết định giảm liều lượng thuốc vang lên trong đầu Josh khiến lòng anh càng thêm rối bời.
Đã dặn là không được bỏ mà.
Josh bực bội nhớ lại, ngay cả khi ở bên cạnh anh, Chase cũng thường xuyên bỏ thuốc. Thậm chí, phải có người nhắc nhở thì Chase mới chịu uống. Điều đó có nghĩa là nếu không có ai nhắc nhở, Chase sẽ không uống thuốc.
Chắc không có chuyện gì đâu.
Josh miễn cưỡng tự trấn an mình. Đến giờ anh mới biết chuyện Chase bỏ thuốc, mà trước đó vẫn không có gì bất thường. Với lại, alpha trội vốn dĩ không dễ bị nghiện thuốc…
Trước đây, Josh không mấy hào hứng với việc Chase đi khám bệnh, nhưng giờ đây, khi biết chuyện thuốc men, anh lại cảm thấy sốt ruột. Stewart sẽ đưa ra kết luận gì? Sẽ cho dừng thuốc hay là…?
“Josh, chuẩn bị xuất phát thôi.”
Nghe tiếng Mark gọi, Josh vội vã ra xe. Chase đã lên xe trước, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Với một chút cảm xúc hồi hộp, Josh bước lên xe, chẳng mấy chốc, đoàn xe rời đi, chỉ để lại vài vệ sĩ rồi đi đến bệnh viện.
***
Bệnh viện vẫn không khác gì lần trước. Sau khi Chase hoàn thành các xét nghiệm đơn giản rồi cùng Laura vào phòng khám, Josh cùng các vệ sĩ khác chờ đợi ở hành lang. Josh lại một lần nữa quan sát hành lang bệnh viện vẫn mang vẻ tiêu điều, xơ xác như trước. Không gian tĩnh lặng đến mức ngạt thở, anh tự hỏi làm sao nhân viên ở đây có thể chịu đựng được chứ.
Nghĩ lại thì.
Hồi tưởng về lần đến bệnh viện trước, Josh chợt nhận ra một điều bất thường. Grayson đã biệt tăm từ đó đến giờ. Nhớ lại cảnh mình đã đấm Grayson vì dám nói xấu Chase, Josh không khỏi tò mò.
Lẽ nào anh ta đang âm mưu gì đó?
Sự yên tĩnh này có vẻ đáng ngờ, Josh bắt đầu nghi ngờ liệu Grayson có đang ấp ủ âm mưu gì không. Nhớ lại lời hứa bắt cóc Grayson cho Chase, Josh nghiêm túc suy nghĩ.
Hay là nhân cơ hội đám cưới, tống giam anh ta luôn nhỉ?
Một món quà cưới không tồi chút nào. Chỉ là hơi mất thời gian mà thôi. Hơn nữa, đến giờ Chase và anh vẫn chưa quyết định khi nào, tổ chức đám cưới thế nào, rồi sẽ thông báo với mọi người ra sao.
Còn Pete thì phải nói thế nào đây?
Đang miên man suy nghĩ, cánh cửa phòng khám mở ra, Laura bước ra ngoài. Mọi người đều đoán rằng Chase cũng sẽ ra ngay sau đó, nhưng chỉ có Laura xuất hiện.
“Josh.”
Cô đảo mắt nhìn một lượt các vệ sĩ, rồi dừng lại ở Josh.
“Vào trong một lát được không? Stewart có chuyện muốn hỏi.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của các vệ sĩ, Josh thản nhiên giải thích:
“Lần trước thuốc là tôi đi lấy mà.”
Mark cùng những người khác tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm gì nữa. Josh nhanh chóng bước vào phòng khám.
Cạch.
Tiếng cửa đóng sập sau lưng, Josh bỗng cảm thấy không gian như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Vẫn là sự tĩnh lặng quen thuộc nhưng không hiểu sao, phòng khám lại mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ. Mặc dù trong này có cả Stewart đáng ngờ kia.
Câu trả lời hiện ra ngay lập tức. Chase đang ngồi trên ghế, nở một nụ cười rạng rỡ với anh. Josh cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, chỉ khẽ gật đầu chào cho có lệ. Trái ngược với anh, Stewart lộ rõ vẻ vui mừng, đứng dậy bắt tay Josh.
“Chào mừng cậu, Bailey. Lâu rồi không gặp.”
Stewart chủ động bắt tay, nói tiếp:
“Dạo này khỏe chứ? Tôi vẫn luôn tò mò về chuyện hôm đó.”
“Vẫn vậy thôi.”
Josh đáp cụt lủn. Stewart khựng lại một chút. Chỉ vài giây ngập ngừng, nhưng Josh đã đoán được suy nghĩ của Stewart. Chắc chắn anh ta muốn hỏi về Grayson. Đúng như dự đoán, Stewart vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm, rồi thăm dò.
“Hôm trước có người gây gổ trong phòng khám của tôi. Tôi muốn biết sau đó mọi chuyện thế nào rồi.”
“Sao anh không tự đi mà hỏi đương sự chứ?”
Josh lại một lần nữa né tránh câu hỏi. Anh vốn chẳng có gì để nói, nếu Stewart tò mò đến vậy, sao không tự mình đi hỏi Grayson chứ? Thật bất ngờ, Stewart lại cười khổ.
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng sau đó không liên lạc được với cậu ta. Chắc phải đợi đến buổi khám tiếp theo thôi, đành vậy. Thôi được rồi, chúng ta quay lại chuyện của Chase nhé?”
Có lẽ nhận thấy câu hỏi của mình vô nghĩa, Stewart nhanh chóng chuyển chủ đề. Josh im lặng chờ đợi anh ta nói tiếp. Liếc nhìn Chase, anh thấy hắn không có vẻ gì là khó chịu cả. Quay lại nhìn Stewart, Josh nghe thấy anh ta lên tiếng.
“Cậu ấy bỏ thuốc lâu rồi đấy. Ba ngày gần đây tuyệt nhiên không đụng đến viên nào.”
Josh theo phản xạ quay sang nhìn Chase. Hắn thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng vậy.”
“Chase… ý tôi là, cậu Miller.”
Stewart vội vàng sửa lại cách xưng hô. Chase khựng lại một giây, rồi nói với Stewart:
“Dạo này tôi không còn bị mất ngủ nữa, không uống thuốc cũng không thấy khó chịu gì. Vậy là tôi có thể ngừng thuốc được rồi đúng không? Dù sao thì chúng ta cũng định giảm dần liều lượng rồi ngừng hẳn mà? Anh xem này, tôi vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi.”
Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Stewart, tuyên bố:
“Tôi không cần thuốc nữa đâu.”
“….”
Josh im lặng nhìn Chase. Nghe những lời này, anh nhận ra Chase đã cố tình bỏ thuốc. Stewart chắc chắn cũng nhận ra điều đó, nhưng anh ta đã không vạch trần. Điều quan trọng là phải xử lý chuyện này như thế nào.
Lời Chase nói cũng có lý. Josh tự hỏi. Dù không nằm trong kế hoạch, nhưng nếu Chase có thể ngừng thuốc mà vẫn khỏe mạnh như vậy, thì có lẽ nên cho hắn ngừng thuốc thật. Đến mức không ai nhận ra hắn đã bỏ thuốc.
Uống thuốc nhiều như thế mà…
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.