Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 140: Ngoại truyện 44
Garage sale bắt đầu từ sáng sớm và đạt đỉnh điểm khi quá trưa. Không chỉ người trong khu phố, mà cả đám học sinh từ trường cũng đổ xô đến như đi chơi. Những đứa trẻ nắm tay bố mẹ mua đồ đắt tiền, còn người đến một mình cũng chẳng bao giờ ra về tay không. Ai cũng tranh nhau hỏi Josh về “lịch sử” của món đồ, gán cho chúng ý nghĩa to lớn rồi vui vẻ cầm về. Dù vậy, lịch sử của một gia đình trung lưu bình thường, ngắn hơn cả lịch sử nước Mỹ, chẳng có gì đáng kể, vậy mà họ vẫn cảm động, trả tiền, bắt tay Josh rồi bước đi nhẹ nhàng.
Khi đám đông tăng lên, Emma không bỏ lỡ cơ hội, mang bánh quy và nước chanh ra bán. Giá cắt cổ nhưng chẳng ai phàn nàn, tất cả đều vui vẻ mua ăn. Dĩ nhiên, Josh đứng ở quầy bán hàng.
“Hết rồi. Để em lấy thêm.”
Emma phấn khởi chạy vào nhà. Josh rời mắt khỏi cô em, bước khỏi chiếc bàn trống, tiến về phía một người đàn ông trung niên đang tìm anh. Ông ta nhìn cái lò nướng BBQ, nhíu mày đầy nghi ngờ.
“Hừm, giá này hơi đắt nhỉ? Tôi thấy ở siêu thị bán rẻ hơn 50 đô.”
Người đàn ông tỏ vẻ không hài lòng chính là bố của Alisa, người Emma gọi điện lúc nãy. Thỉnh thoảng có người phàn nàn thế này, nhưng thường trước khi Josh kịp nói gì, con gái họ đã nhảy vào mắng bố mẹ. Lần này cũng vậy, Alisa lao tới quát.
“Bố này! Cái này chứa lịch sử gia đình người ta mà. Bố chẳng biết gì hết!”
Josh mỉm cười gượng, Alisa đỏ mặt xấu hổ, còn bố cô bé miễn cưỡng xem xét lò nướng rồi hỏi.
“Trông thì tốt thật… Con thực sự muốn cái này à, Alisa?”
Xác nhận ý con gái lần nữa, ông ta lắc đầu lẩm bẩm không hiểu nổi đám con gái tuổi này, rồi rút tiền trả. Nói thêm rằng nhà đã có ba cái lò nướng, ông ta mang “chiến lợi phẩm” mới ra xe. Alisa quay sang Josh.
“Nhờ anh nhắn với Emma là em cảm ơn vì đã gọi trước nhé. À, tuần sau nhà em làm tiệc BBQ, anh đến chứ?”
Josh chợt hiểu ra. Hóa ra đó là lý do Emma tự tin ghi giá cắt cổ cho cái lò.
Dám bán cả anh trai cơ đấy.
Anh muốn tìm cô em gái của mình để xử lý, nhưng không thể làm xấu mặt Emma trước bạn được. Josh đành nở nụ cười gượng quen thuộc, gật đầu.
“Ừ, cảm ơn vì mời anh.”
“Không có gì.”
Alisa đỏ mặt cúi chào, vừa đi vừa ngoái lại vài lần. Josh vẫy tay đáp lại khi cô lên ghế phụ xe, đợi đến khi xe khuất bóng mới quay đi tìm Emma. Nụ cười xã giao trên mặt anh đã biến mất hoàn toàn.
Con bé này, mình sẽ không tha cho nó đâu.
“Josh, cái này…”
“À, xin lỗi, đợi chút.”
Josh giơ tay cười với người gọi, nhưng ngay lập tức, những giọng khác vang lên.
“Josh? Anh đi đâu đấy?”
“Josh!”
“Josh, em có cái muốn hỏi!”
Bị gọi tứ phía, Josh xin lỗi rồi chạy vào nhà, tìm thẳng đến bếp nơi mẹ đang đứng.
“Emma đâu hả mẹ?”
Mẹ vừa lấy bánh mới nướng ra khỏi lò, nghiêng đầu đáp: “Ừm…”
“Nó không có ở ngoài à?”
Không trả lời, Josh nhìn quanh rồi bước ra ngoài.
Chẳng lẽ nó bỏ mình lại giữa cái mớ hỗn loạn này rồi chuồn mất?
Anh nghiến răng nghĩ. Đột nhiên, có bóng ai thoáng qua bức tường nối sang nhà hàng xóm. Josh nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì ai đó vỗ vai anh. Quay lại, hóa ra là Ed, đồng đội trong đội bóng.
“Mày làm gì ở đây vậy?”
“Tao mới là người phải hỏi, mày đến đây làm gì?”
Ed hất đầu về phía sau. Chị và em gái cậu ta đang láo nháo tìm đồ. Bắt gặp ánh mắt Josh, họ cười tươi vẫy tay. Ed thở dài, càu nhàu:
“Hiếm hoi được nghỉ, vậy mà… Đại khái đối phó giùm tao nhé?”
Rõ ràng bị lôi đến đây, Ed chán nản lắc đầu, rồi nhìn quanh.
“Emma đâu? Chỉ có mày thôi à?”
“Tao cũng đang tìm nó đây.”
Josh định cảnh cáo Ed đừng dòm ngó em gái người khác, nhưng thôi. Tìm Emma trước đã. Anh bước về phía bức tường. Càng gần, bóng người càng rõ, và Josh nhận ra có hai người.
“Ơ.”
“Suỵt.”
Josh ra hiệu im lặng khi Ed định nói gì đó. Ed gật đầu, cùng cúi xuống rình theo. Nhòm qua, đúng như dự đoán, là Emma. Quan trọng là người kia.
“Hả.”
Josh vô thức buột ra tiếng thở hụt. Đối diện Emma là một tên đeo kính gọng đen dày, dáng người gầy gò, cao ngang Emma, trông như chỉ có mỗi cơ nội tạng. Trường học từ tiểu học đến cấp ba nối liền, nên hầu hết khuôn mặt đều quen, vậy mà tên này Josh chưa thấy bao giờ.
Chẳng lẽ là học sinh chuyển trường?
Nhưng điều khiến Josh phát điên hơn là thái độ của Emma. Cô đỏ mặt, tránh ánh mắt, thì thầm to nhỏ, hành động quá quen thuộc với Josh. Các cô gái thích anh đều như vậy khi tỏ tình. Dù vậy, anh vẫn ráng xem tiếp, thì đột nhiên nghe tiếng Emma.
“Cảm ơn vì đã đến. Em không ngờ… À, có một chút thôi.”
Trời ơi.
Josh úp mặt vào tay, kìm nén tiếng rên từ sâu trong cổ họng. Chưa kịp hét lên thì Emma tiếp tục:
“Ừm, vậy… Nếu rảnh, cuối tuần sau đi xem phim với em không?”
Sao nó lại là người mời hẹn hò chứ!
Josh nắm chặt tay định lao ra, nhưng Ed vội giữ lại, ra hiệu chờ thêm. Josh đành nén giận, nghe tiếp. Tên yếu đuối kia ngập ngừng đáp:
“Cuối tuần anh phải đi nhà thờ…”
Mày dám từ chối Emma của tao à?
Josh!
Ed lại giữ chặt Josh đang gầm lên trong im lặng, vội khuyên.
“Bây giờ ra thì em mày xấu hổ lắm đấy.”
Dù tức, nhưng đúng. Josh đành nhịn tiếp. Emma vẫn cố gắng:
“Vậy thì thôi, đừng áp lực nhé. Lần trước anh giúp em làm bài tập, em chỉ muốn cảm ơn thôi. Ừm, nếu được, lần sau dạy em toán nhé? Khó quá…”
Thằng ranh đó! Mình ở đây mà dám nhờ thằng đó dạy toán?
Josh từng vô địch cuộc thi toán, đúng là không thể tin nổi. Anh hít sâu kìm chế, bên cạnh Ed lo lắng nhìn cả hai. Tên kia lại nói:
“Được thôi, nhưng anh hơi bận. Tuần ba ngày có gia sư. Nếu em theo lịch anh thì anh sẽ suy nghĩ.”
“Dĩ nhiên rồi! Cảm ơn anh, Jack. Em sẽ trả ơn…”
Josh không chịu nổi nữa. Thay vì lao ra túm cổ tên kia, anh ôm cái bụng đang sôi sục rồi lùi lại.
Quay về trước nhà, Josh đấm tường gara một cái, nhưng cơn giận chẳng nguôi. Ed đứng cạnh còn chọc thêm:
“Ê, em mày mắt thẩm mỹ tệ thật… Không phải lần đầu đâu mà…”
Lời an ủi càng làm Josh sôi máu. Anh lườm Ed, cậu ta vội đánh trống lảng:
“Ý tao là, sao em của mày gu lại trái ngược với mày thế. Tao tò mò thôi.”
“Im mồm, Ed.”
Josh nghiến răng gằn giọng. Ed gãi đầu, vội chạy về phía chị em mình đang đợi.
Hít sâu vài lần để bình tĩnh, Josh miễn cưỡng nở lại nụ cười xã giao, quay lại vị trí. Ed nói đúng. Anh từng cảnh cáo bạn bè đừng dòm ngó Emma, nhưng thấy cô cứ chạy theo mấy thằng vớ vẩn thế này, thà để cô hẹn hò với ai trong đội bóng còn hơn.
Dù gì thì thằng đó cũng không được.
Dám từ chối Emma. Càng nghĩ càng tức. Vấn đề là đây không phải lần đầu Emma mê mấy thằng kỳ cục khiến Josh đau đầu.
Bán xong đồ cho khách chờ, Josh kéo Ed vào gara.
“Mày biết tao định nói gì rồi chứ?”
Giọng trầm thấp của Josh vang lên, Ed gật đầu.
“Dĩ nhiên, Josh.”
Cậu ta nghiêm túc đáp.
“Em mày đi sai đường, bạn bè phải cùng dắt về đường đúng chứ.”
“Đúng vậy.”
Hai người đối diện, bắt chéo tay thề thốt. Mắt Ed ánh lên quyết tâm. Dám xúc phạm em gái của bạn, không thể để yên, phải trả giá thích đáng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.