Kiss My Grits - Chương 15

“Tớ chỉ đi ngang qua rồi va phải chúng nó, thế là chúng nó chửi tớ. Chúng nó bảo tớ làm cậu mệt mỏi. Bảo tớ đừng có lẽo đẽo theo cậu nữa.”

Tôi đang định cho miếng pizza vào miệng thì khựng lại. Quả nhiên, lần này vấn đề vẫn là do tôi. Lúc đó tôi đã thật lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tôi chỉ cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu tôi không nói ra những lời đó, liệu mọi chuyện có khác đi không? Ít nhất thì Oliver hay những tên khác đã không trêu chọc Lucien đến mức làm ra những chuyện tồi tệ như vậy. Không, ngay từ đầu tôi đã không nên kích động Lucien bằng những lời như vậy. Nếu chỉ lờ đi thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra. Lucien tiếp tục nói.

“Chúng nó bảo tất cả bạn của cậu đều là thành viên Lilis, còn tớ không phải là thành viên Lilis nên không phải là bạn cậu. Thật là vô lý, thế nên tớ mới cố gắng chứng minh. Tớ là bạn của cậu, vậy nên tớ cũng có thể gia nhập Lilis mà, không phải sao?”

Những lời cậu ấy nói không có kẽ hở nào. Hoàn toàn trùng khớp với những gì Oliver đã nói. Nhưng đối với tôi, điều đó chỉ xác nhận một sự thật rằng tôi là trung tâm của hành vi bạo hành vô lý đó.

Ngay từ đầu, lũ Lilis đã quan tâm đến Lucien chỉ vì tôi. Vì tôi kéo cậu ấy vào đội chèo thuyền là xa lánh lũ Lilis, và vì lý do đó mà tôi cảm thấy không vui vẻ gì, còn buông lời chê bai cậu ấy với Oliver, nên đương nhiên lũ chúng nó sẽ muốn xử lý “con sâu làm phiền bạn” thay cho tôi.

Có lẽ đối với cậu ấy, tôi là người bạn đầu tiên. Không, chắc chắn là như vậy.

Tôi không thể phủ nhận suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Nếu không thì sao cậu ấy có thể làm những chuyện ngớ ngẩn và ngu ngốc như vậy? Chỉ để chứng minh sự thật rằng cậu ấy và tôi là bạn.

Tất cả là do tôi tự chuốc lấy.

Tôi lại một lần nữa cảm nhận và nhận ra rằng những sai lầm mà tôi đã gây ra một cách vô tư lại quay trở lại một cách to lớn đến nhường nào. Nếu tôi không ép Lucien tham gia vào đội, thì những chuyện này đã không xảy ra. Tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Với gánh nặng trong lòng, tôi cố gắng kìm nén tiếng thở dài chực trào ra.

“Lucien, tớ có chuyện muốn nói với cậu về việc đó…”

Giọng tôi lạc đi, tôi vội vàng hắng giọng. Tôi cảm thấy Lucien đang vểnh tai lắng nghe. Tôi bắt đầu đau đầu để tìm cách truyền đạt sự thật mà không làm tổn thương cậu ấy.

“Chuyện đó đã xảy ra thật sự là một điều đáng tiếc. Tớ cũng xem như đã cho lũ chúng nó cơ hội, tớ thật lòng xin lỗi về điều đó. Tớ cũng xin lỗi cậu về chuyện này.”

Tôi tạm dừng lời rồi cẩn thận dò xét thái độ của Lucien. May mắn thay, tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu gì khác thường từ cậu ấy. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lấy lại tinh thần. Nếu bây giờ tôi không nói, thì không biết Lucien sẽ bị lũ chúng nó lôi kéo vào chuyện gì nữa. Tuyệt đối không được để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Lần này là may mắn, nhưng lần sau thì chưa chắc. Tôi mở miệng với giọng điệu trở nên cứng nhắc hơn khi nghĩ rằng Lucien có thể chết hoặc gặp chuyện không may.

“Cậu cũng biết việc gia nhập Lilis độc ác đến mức nào rồi đấy. Chắc cậu cũng hiểu tại sao trong suốt thời gian qua tớ thân thiết với lũ chúng nó mà không gia nhập Lilis, tại sao tớ không nói gì về Lilis cho cậu nghe nhỉ? Cậu cũng biết rằng không nhất thiết phải gia nhập Lilis mới là bạn tớ, đúng không? Ngay cả tớ cũng không gia nhập Lilis mà. Không phải sao?”

Như vậy là cũng giải thích được phần nào rồi. Tôi dành cho cậu ấy một chút thời gian để suy nghĩ. May mắn thay, Lucien khẽ gật đầu như đã hiểu. Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm và nói “Ừ”.

“Không cần phải để lũ chúng nó thao túng cậu đâu. Sau này đừng qua lại với chúng nó nữa.”

Tôi lại dừng lại một lát, Lucien gật đầu. Tôi vừa cảm thấy yên tâm vừa thấy thương cậu ấy, lặng lẽ xoa lưng cậu ấy.

“Việc chỉ có cậu là không gia nhập Lilis trong khi những người khác đều gia nhập chẳng phải là tốt hơn sao? Vì cậu trở nên đặc biệt hơn mà.”

Nghe tôi nói đùa, đôi mắt của Lucien sáng lên. Có vẻ như cậu ấy thích những lời tôi nói. Không hiểu sao tôi cảm thấy như mình có thêm một cậu em trai đáng yêu, tôi lại đưa tay ra véo nhẹ má cậu ấy. Lucien có vẻ vui nên cười toe toét và xoa má. Tôi cười đáp lại cậu ấy rồi lại cầm miếng pizza lên cắn một miếng lớn. Pizza đã nguội ngắt nhưng vẫn ngon. Sau vài lần, tôi đã ăn hết cả miếng pizza, rồi uống gần hết nửa lon nước ngọt một hơi, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng.

Tôi đang định đưa miếng pizza khác lên miệng thì Lucien lên tiếng.

“Tớ có chuyện muốn hỏi, tớ hỏi được không?”

“Được chứ, thoải mái đi.”

Tôi sẵn lòng trả lời. Nãy giờ tôi đã hỏi Lucien đủ thứ rồi, giờ đến lượt cậu ấy hỏi. Vì không còn gì phải giấu giếm nữa nên tôi vui vẻ trả lời rồi cắn một miếng pizza lớn. Lucien nhìn tôi như vậy rồi hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Những người bạn của cậu chỉ có lũ đó thôi sao? Những tên đã gia nhập Lilis ấy.”

Tôi không thể đoán được ý định của câu hỏi, nhưng có vẻ không phải là một câu hỏi nghiêm trọng gì, nên tôi vô tư gật đầu.

“Ừ thì cũng đúng. Vì bọn nó là những người tớ hay đi cùng mà. À, tất nhiên là dạo này tớ đi với cậu nhiều nhất.”

Nghe tôi nói đùa, Lucien lặng lẽ cười. Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ hỏi gì đó thêm, nhưng đó là tất cả những gì cậu ấy muốn hỏi. Chúng tôi ăn hết chỗ pizza còn lại, tất nhiên là phần lớn do tôi ăn vì Lucien hầu như không đụng đến, và chỉ đến khi y tá vào thông báo rằng họ đang làm thủ tục xuất viện thì chúng tôi mới dọn dẹp chỗ ngồi.

“Vậy mai gặp lại ở trường nhé.”

Sau khi nói lời tạm biệt rập khuôn, tôi bước ra khỏi bệnh viện thì trời đã nhá nhem tối. Tôi không thể tin được rằng mình đã ở bên Lucien một mình lâu như vậy và vui vẻ như vậy. Tôi ngân nga một giai điệu vu vơ tự nhiên bật ra và lên xe. Sau đó, tôi trở về ký túc xá và đi ngủ sớm, ngủ một giấc không mộng mị.

Đã rất lâu rồi tôi mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm như vậy. Tôi không biết đã bao lâu rồi mình mới ngủ một giấc ngon lành với tâm trạng thoải mái như vậy. Khi tôi mở mắt vào buổi sáng, tôi cảm thấy sảng khoái đến mức như muốn bay lên. Tôi vẫn cảm thấy vui vẻ khi rời khỏi phòng như thường lệ, ăn bữa sáng do trường cung cấp và bước vào lớp học. Cho đến khi tôi nhận được một tin tức bất ngờ mà tôi không hề lường trước.

“Lucien Hurst đã gia nhập Lilis rồi!”

Mọi người đều ngạc nhiên và xôn xao trước tiếng hét của ai đó đột ngột xông vào lớp học trước khi bắt đầu tiết học thứ ba. Và có lẽ người ngạc nhiên nhất trong số đó chính là tôi.

*******

“Lucien vào Lilis rồi là sao?”

Sau khi nghe tin, tôi đã hỏi ngay Oliver, thành viên Lilis đồng thời là bạn cùng phòng của tôi, người mà tôi gặp đầu tiên. Chúng tôi chỉ gặp nhau chốc lát ở hành lang để di chuyển đến lớp học tiếp theo nên không thể nói chuyện dài dòng, nhưng tôi không thể kìm nén sự tò mò của mình. Cậu ta bất đắc dĩ dừng bước, nhăn mặt trả lời.

“Thì chịu thôi. Cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra rồi mà.”

“Vượt qua rồi á?”

Nói xong, tôi mới chợt nhận ra. Chẳng phải cái ngày hôm đó chính là bài kiểm tra gia nhập hội sao? Tôi đã gạt nó đi như một trò đùa độc ác, nhưng nó rõ ràng là một bài kiểm tra, và Lucien đã vượt qua nó. Oliver nhìn tôi bối rối chớp mắt rồi bực bội nói.

“Tất cả là tại cậu đấy.”

Nói xong, cậu ta quay lưng bỏ đi với những bước chân dài. Tôi không thể giữ cậu ta lại, chỉ đứng ngây người ở đó rồi miễn cưỡng quay đi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Lucien chắc chắn đã hiểu những gì tôi nói, vậy chuyện này là sao chứ? Một mình tôi không thể tìm ra câu trả lời. Thật không may, hôm nay lại là ngày mà tôi không có bất kỳ tiết học nào trùng với Lucien. Tôi chỉ mong đến giờ ăn trưa.

“Daily.”

Đến nhà ăn, Lucien quả nhiên đang đợi tôi ở đó. Cậu ấy đã tìm được chỗ ngồi trước, vừa thấy tôi đã vẫy tay chào rất nhiệt tình. Nhìn khuôn mặt cậu ấy không khác gì hôm qua, thậm chí còn tươi tắn hơn, tôi thoáng chốc cảm thấy khó tin. Nếu là bình thường, tôi đã chào lại cậu ấy, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng đó. Tôi vội vàng gắp thức ăn vào khay rồi đi đến chỗ cậu ấy đang đợi.

“Chào, hôm qua cậu về nhà ổn ch chứ…”

“Cậu vào Lilis rồi à?”

Tôi bỏ qua lời chào của Lucien mà hỏi thẳng. Lucien đang cười nói thì ngạc nhiên chớp mắt. Có vẻ như cậu ấy không ngờ đến phản ứng này của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nhanh chóng nói tiếp để giải đáp những điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc.

“Thật hả? Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu nghĩ gì vậy? Cậu đùa đúng không?”

Lucien chỉ im lặng nhìn tôi đang nhấc tay lên rồi hạ xuống, lắc đầu liên tục, rồi chậm rãi mở miệng.

“Sao? Có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên là có rồi.”

Tôi ngắt lời cậu ấy như tóm lấy một thứ gì đó.

“Cậu đã phải chịu đựng những chuyện như vậy mà vẫn muốn vào đó sao? Cậu đã nói rằng việc gia nhập Lilis không liên quan gì đến tớ mà. Cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu có thể là bạn tớ mà không cần phải vào đó.”

Nghe tôi nói một cách khó chịu như vậy, Lucien vẫn trả lời với giọng điệu chậm rãi.

“Tớ biết.”

“Gì cơ?”

Tôi nhăn mặt hỏi, Lucien liền nói tiếp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo