Kiss My Grits - Chương 5

“Haa… haaaaa…”

 

Tôi thở dài thành tiếng và ôm lấy đầu. Tôi ngồi trên giường và thở dài như vậy không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Oliver, bạn cùng phòng của tôi, đang đeo tai nghe và làm bài tập trên bàn, có lẽ đang trong giờ nghỉ nên cậu ấy ngẩng đầu lên và giật mình khi thấy tôi.

 

“Cậu vẫn còn như vậy sao?”

 

Tôi cố gắng nuốt ngược tiếng thở dài sắp bật ra trước giọng nói ngạc nhiên của cậu ấy. Nhưng tôi không thể kiểm soát được biểu cảm, nên tôi cứ ngồi im như vậy, Oliver tháo tai nghe ra, xoay người lại, ôm lấy lưng ghế và hỏi.

 

“Sao vậy? Có chuyện gì thế? Nói cho tớ biết đi.”

 

Cậu ấy duỗi chân ra và đá nhẹ vào bắp chân tôi.

 

“Dạo này cậu không đi cùng bọn tớ, giờ thì cậu còn không nói gì nữa à?”

 

Giọng điệu của cậu ấy đầy vẻ hờn dỗi. Oliver là một trong những người đã ra sức can ngăn tôi khi tôi lần đầu tiên bắt chuyện với Lucien, và cậu ấy là một người bạn khá thân với tôi. Cho đến khi tôi bị Emilio mê hoặc và vô tình tách khỏi nhóm, tôi cũng không có gì phàn nàn về việc đi chơi với họ.

 

Hầu hết học sinh ở trường này đều có hoàn cảnh gia đình tương tự, và họ đều là những người khá hợp cạ. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ tách ra và chỉ đi cùng Lucien như thế này. Hơn nữa, điều khiến tôi tức giận là tôi hoàn toàn không có tiến triển gì với Emilio, mục đích ban đầu của tôi. Nhớ lại việc mình đã bỏ lỡ cơ hội ăn tối cùng cậu ấy một cách lãng xẹt vì Lucien, tôi càng cảm thấy bực bội. Tôi không thể chịu đựng được nếu không trút bỏ điều gì đó. Tất nhiên, tôi không thể nói hết mọi chuyện. Và trước mắt tôi là bạn cùng phòng kiêm bạn thân.

 

“Thật ra thì…”

 

Tôi chớp lấy cơ hội và bắt đầu câu chuyện. Thấy Oliver vểnh tai lắng nghe, tôi dần cảm thấy phấn chấn hơn.

 

Tôi lược bỏ những chi tiết không cần thiết và chỉ nói những điều cốt yếu nhất. Oliver im lặng lắng nghe rồi nhanh chóng đưa ra kết luận.

 

“Vậy là Lucien Hurst bám cậu quá, ý cậu là vậy đúng không? Có phải không?”

 

“Ừm… thì…”

 

Tôi không định nói thẳng ra như vậy, nhưng vì cũng chẳng sai nên tôi ậm ừ cho qua.

 

“Dù sao thì chuyện đó cũng khiến tớ đau đầu. Tớ không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.”

 

Lần này tôi không kìm nén được mà thở dài. Oliver khoanh tay sau lưng, chống cằm và cau mày.

 

“Thật lòng mà nói, cậu phải loại bỏ cậu ta đi. Tớ đã nói rồi mà, cậu ta  đáng ngờ lắm.”

 

Như thể đã chờ đợi điều này, Oliver tiếp tục nói xấu về Lucien.

 

“Hãy ra tay trước khi quá muộn, nếu cậu lạnh nhạt với cậu ta ta vài lần thì cậu  ta sẽ tự động biến mất thôi.”

 

Thật sao?

 

Khi nhớ lại ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi dưới ánh đèn đường tối tăm, tôi ngay lập tức cảm thấy gai sống lưng. Tôi vội vàng xoa tay lên cánh tay vì cảm thấy lạnh lẽo, Oliver nghi ngờ nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng cười và giả vờ như không có gì, nhưng đầu óc tôi nhanh chóng trở lại với thực tại tàn khốc.

 

Việc thực hiện lời khuyên của bạn không khó. Về cơ bản, tôi cố gắng không cắt đứt quan hệ với ai, nhưng tôi cũng không phải là kiểu người dễ dãi. Lần này cũng vậy. Loại bỏ Lucien có thể nói là một việc dễ dàng. Tôi đã đưa cậu ta vào đội chèo thuyền rồi, và tôi đã làm xong việc của mình. Việc tham gia đội chèo thuyền là lựa chọn của cậu ta, và để thích nghi ở đó, Lucien nên hòa nhập với những người khác hơn là chỉ đi theo tôi. Hơn nữa, tôi thấy cậu  ta quá phiền phức rồi.

 

… Mặc dù phiền phức thật.

 

Khi nghĩ đến tình cảnh cậu ta bị cô lập trong đội và thậm chí còn bị huấn luyện viên ghét bỏ, tôi không thể dễ dàng đưa ra quyết định. Quyết định cuối cùng việc tham gia đội chèo thuyền là do Lucien, nhưng người đã thúc đẩy cậu ta làm như vậy không phải là tôi sao?

 

Trong khi tôi còn đang do dự không trả lời, Oliver đã đề xuất một phương pháp thậm chí còn táo bạo hơn.

 

“Hay là nhân cơ hội này cậu rời khỏi đội chèo thuyền luôn đi? Dù sao thì cậu cũng đã giúp họ có đủ người rồi, cậu cũng đâu có lý do gì để ở lại đó mãi đâu? Bọn tớ vốn không hiểu tại sao cậu lại vào đó, trong khi cậu không hề vào Lillis.”

 

Lillis là một câu lạc bộ bí mật đã có từ lâu đời ở trường tư thục này. Bố tôi, ông tôi đều là thành viên của câu lạc bộ đó, và tất cả những người bạn đi cùng tôi, bao gồm cả Oliver, cũng vậy. Trên thực tế, đó là con đường đã định sẵn kể từ khi tôi vào trường này. Tất cả những người đi cùng tôi, bao gồm cả Oliver, đều nghi ngờ về lựa chọn của tôi. Cho dù học ở trường, hay sự nghiệp sau khi tốt nghiệp, việc là thành viên của câu lạc bộ này sẽ mãi mãi không thay đổi. Điều đó sẽ mang lại cho họ những lợi ích to lớn. Ngay cả khi gặp một người lạ trong một buổi họp mặt giao lưu, họ cũng có thể có được một mối liên hệ đặc biệt chỉ bằng cách nói “Tôi đến từ Lillis của trường tư thục A”. Và điều đó sẽ củng cố thêm chiếc thang của họ.

Nhưng từ đầu tôi đã không có ý định làm như vậy. Những người này sẽ không thể đoán trước được cuộc sống mà tôi đang nghĩ đến sau khi tốt nghiệp. Vì vậy, hành động hiện tại của tôi là một lựa chọn hoàn toàn không thể hiểu được đối với họ. Tất nhiên, tôi cũng không có ý định kể lể mọi chuyện với đám người này, nên hai bên cũng như nhau thôi.

 

“Không còn cách nào khác, chính tôi đã lôi kéo cậu ấy vào nên phải chịu trách nhiệm thôi.”

 

Để tránh câu chuyện trở nên dài dòng, tôi đã kết thúc chủ đề một cách qua loa. Oliver tỏ vẻ không hài lòng, nhưng có lẽ đã nhận ra ý định của tôi nên cậu ấy buông tay đang ôm lưng ghế ra và xoay người lại.

 

“Vậy là vì gã đó mà cậu không thể quay lại với bọn tớ, tớ hiểu rồi.”

 

“Không…”

 

Tôi định nói rằng không phải vậy, nhưng cậu ấy đã đeo tai nghe và tập trung làm bài tập trở lại rồi. Tôi chớp mắt vài lần, ngượng ngùng gãi đầu và đứng dậy khỏi giường. Không phải lúc để lãng phí thời gian một cách vô ích như thế này. Tôi cũng có rất nhiều bài tập phải làm, nên tôi thu dọn đồ đạc qua loa và ngồi xuống bàn. Và sau đó chúng tôi không nói gì thêm mà ai làm việc nấy rồi đi ngủ.

 

“Gì? Russ vẫn chưa đến sao?”

 

Trước những lời bất ngờ đó, tôi lặp lại chính xác những gì đối phương đã nói. Emilio, người đã báo tin cho tôi, bối rối nhìn xung quanh.

 

“Cậu cũng không biết sao? Lạ thật, tớ cứ tưởng hai người luôn đi cùng nhau nên cậu sẽ biết chứ.”

 

Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời. Nghĩ lại thì sau khi tan học và về phòng ký túc xá, tôi đã không thấy cậu ta. Cậu ta luôn đến đội chèo thuyền trước và đợi tôi.

 

Hèn gì tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, ra là cậu ta không có ở đây.

 

Sau khi Emilio chỉ ra, tôi mới nhận ra sự vắng mặt của Lucien, trong lòng tôi vừa thấy xấu hổ vừa âm thầm hy vọng. Có lẽ nào cậu ta đã bỏ cuộc rồi không?

 

“Chắc không phải là bỏ cuộc rồi chứ…?”

 

Emilio dường như cũng nghĩ như vậy và lẩm bẩm một cách thận trọng. Đối với tôi thì đó là một điều đáng hoan nghênh, nhưng Emilio cũng không tỏ vẻ lo lắng gì nên tôi có chút nghi ngờ. Lý do nhanh chóng được làm sáng tỏ.

 

“Thật ra thì bỏ cuộc cũng không sao mà, cậu ta đó.”

 

Một thành viên khác trong đội đột ngột xen vào. Tôi vô thức nhìn cậu ta, cậu ta thản nhiên nói tiếp.

 

“Dù sao thì gã ta cũng chỉ là tuyển thủ dự bị thôi, và kể cả khi thực sự cần đến cậu ta thì liệu cậu ta có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình không? Ngược lại chỉ thêm vướng bận thôi.”

 

Đó là một lời nói lạnh lùng, nhưng cũng là một lời nhận xét vô cùng thực tế. Đến nỗi Emilio, người đã tích cực đưa Lucien vào đội, cũng chỉ im lặng lắng nghe.

 

“Thật lòng mà nói, tớ không ngờ cậu ta lại không theo kịp đến mức này…”

 

Emilio lẩm bẩm như nói một mình. Nhưng đó cũng là suy nghĩ thật sự của cậu ấy, và là điều mà tất cả mọi người, kể cả tôi, đều đồng tình.

 

“Tớ đã nói ngay từ đầu rồi mà, Lucien Hurst là đồ bỏ đi. Tớ đã bảo là cậu  ta sẽ không giúp ích được gì mà.”

 

Một người khác càu nhàu. Có vẻ như cậu ta đã tích lũy rất nhiều bất mãn vì buổi tập đã bị trì hoãn nhiều lần vì Lucien. Ngay sau đó, những lời phàn nàn bắt đầu vang lên từ mọi phía. Tất nhiên, tất cả đều liên quan đến Lucien.

 

“Tớ cứ tưởng cậu ta là siêu Alpha nên đã mong chờ lắm, ai ngờ em trai năm tuổi của tớ còn hiểu chuyện hơn cậu ta.”

 

“Cơ thể không theo kịp cũng là một loại tài năng đấy nhỉ? Làm sao cậu ta làm được thế? Thật sự có vẻ như cậu ta bị thiểu năng trí tuệ vậy.”

 

“Chắc chắn là kiểm tra kiểu hình đã sai rồi. Một thằng ngốc như vậy không thể nào là siêu Alpha được.”

 

“Màu mắt thì có vẻ đúng đấy chứ?”

 

“Cậu  ta không tỏa ra pheromone mà. Mấy người siêu Alpha có thể điều khiển pheromone của mình mà, nhưng tớ không thể tưởng tượng được cậu  ta cố tình che giấu pheromone của mình.”

 

Nghe những lời tiếp theo, Emilio lén nhìn tôi. Chính tôi là người đã vất vả đưa cậu ta đến đây, và chính cậu ấy là người đầu tiên đề xuất phương pháp đó, nên việc cậu ấy cảm thấy bất an là điều đương nhiên. Để trấn an Emilio, tôi nở một nụ cười như không có chuyện gì.

“Không sao đâu, sự thật là Russ không làm tốt mà.”

 

“Ừm, tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ theo kịp một chút chứ.”

 

Tôi nhẹ nhàng nói thêm vào lời lẩm bẩm của Emilio.

 

“Tớ cũng đồng ý rằng cậu ta không giống một siêu Alpha. Nhưng mà ở đâu cũng có ngoại lệ mà, phải không? Russ có thể là một trường hợp như vậy.”

 

“Một siêu Alpha thiểu năng trí tuệ à?”

 

Một ai đó đã nói và tiếng cười ồ ạt vang lên. Tôi cũng gượng cười và cười theo, nhưng Emilio, người đang cười cùng tôi, đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên và im bặt. Nghi ngờ, tôi quay đầu theo ánh mắt của cậu ấy và cũng bối rối đến mức toàn thân cứng đờ.

 

Lucien đang đứng cách chúng tôi một khoảng, nhìn chúng tôi. Chính xác hơn là nhìn vào mặt tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo