Kiss The Scumbag - Chương 53

“Á!”

Bị giọng nói bất ngờ vang lên khi đang trong trạng thái mất cảnh giác, Yujin không khỏi hét lên. Trước mặt cậu, người đang ôm trái tim đập thình thịch và tái mét mặt mày, Winston không hề nao núng đứng dậy. Nhìn thân trên trần trụi của anh, Yujin nhận ra anh đang không mặc gì. Yujin lùi lại một bước vô thức rồi lắp bắp phản đối.

“B, bóp cổ gì chứ, anh đang nói gì vậy.”

Winston nhìn Yujin và hỏi với giọng điệu hờ hững.

“Không có ý định đó sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Yujin tức giận hét lên.

“Tôi không có ý định giết người, tôi không làm những việc như vậy! Không chỉ với anh mà còn với bất kỳ ai tôi cũng không làm!”

Giọng cậu cao lên, nhưng phản ứng của Winston chỉ là thờ ơ. Yujin mất hết sức lực trước ánh mắt hờ hững nhìn cậu. Winston mở lời với cậu, cậu đang thả lỏng vai.

“Vậy thì có chuyện gì? Chẳng phải đã nghe nói rằng cậu nên nghỉ ngơi ở phòng khác rồi sao?”

“Tôi nghe rồi.”
Winston nhíu mày. Như thể hỏi cậu tại sao lại ở đây, Yujin tiếp lời với giọng đã dịu đi.

“Tôi nghe nói anh không khỏe….”

Cậu không thể nói ra lời rằng cậu đã lo lắng. Dù có nói ra những lời đó, cậu cũng sẽ chỉ nghe thấy những lời chế giễu mà thôi. Nhưng Yujin đã nhầm. Winston vặn vẹo khóe miệng và hỏi cậu, người đang nói lấp lửng.

“Muốn xác nhận xem tôi đã chết chưa hả?”

Winston luôn sẵn sàng chế nhạo lời nói của cậu, ngay cả khi cậu không cần phải nói ra rằng mình lo lắng. Tại sao anh ta chỉ có thể nói những lời khó nghe như vậy? Trước đây anh ấy đã từng rất dịu dàng mà. Yujin nhăn mặt vì đau khổ.

Dù có nhớ lại những chuyện đã qua thì cũng có ích gì đâu.

Một giọng nói quở trách vang lên từ sâu trong lòng cậu. Đúng vậy. Yujin tự trách mình. Nếu lòng cậu yếu đuối, cậu sẽ càng trở nên bất lợi hơn thôi. Ban đầu đến đây đã là sai lầm rồi. Yujin nhìn thẳng vào Winston và mở lời.

“Điều đó cũng sai rồi . Có lẽ anh sẽ làm vậy, nhưng tôi là người khác với anh.”

Yujin chắp tay sau lưng và cố gắng giữ bình tĩnh, chú ý đến giọng điệu khi nói.

“Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn vì anh đã tìm Angie. Tôi nghe nói sức khỏe của anh không tốt, tôi rất tiếc. Tôi hy vọng anh sẽ sớm khỏe lại.”

Cậu đã nói hết những gì cần nói. Winston bật cười khẩy với Yujin, người cuối cùng cũng buông tay đang chắp sau lưng.

“Cậu biết cửa ra ở đâu chứ?”

“Tôi không có ý định ở lại đây thêm đâu.”

Sau khi nói những lời cuối cùng, Yujin quay người và bước đi thẳng. Cậu cảm thấy ánh mắt đang dõi theo lưng mình nhưng không quay lại.

Huu.

Sau khi đóng cửa lại sau lưng, Yujin mới thở ra hơi bị nghẹn lại. Sao một người có thể thay đổi đến vậy? Cậu càng nghĩ càng thấy vô lý. Dù sao thì cũng phải có gốc rễ chứ, cậu không thể tin được rằng anh ta lại thay đổi đến mức này.

Không, mình đã từng thấy dáng vẻ này trước đây rồi mà.

Khi cậu bất chợt nhớ lại dáng vẻ anh ta hét vào mặt cậu và trút giận dữ, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên từ bên trong, “Kwa dang tang”. Vì quá bất ngờ trước âm thanh nặng nề khác hẳn với tiếng sấm, Yujin giật mình và vô thức mở toang cửa.

“Có chuyện gì…”

Cậu vội vàng kêu lên rồi kinh ngạc bịt miệng lại bằng một tay. Winston đang ngã trên sàn.

“Winston!”

Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, Yujin lao về phía anh. Cậu không ngần ngại quỳ xuống và đỡ lấy anh, Winston đang cố gắng đứng dậy trên sàn, gầm gừ với vẻ hung dữ.

“Cậu làm cái gì vậy, buông ra.”

Yujin rụt vai lại, nhưng không buông tay ra. Khác với lời nói, khuôn mặt anh trắng bệch và mồ hôi lạnh túa ra ở thái dương. Yujin nuốt nước bọt khan rồi khó khăn mở lời.

“Anh không khỏe sao? Gọi Kane đến nhé?”

“Buông ra, đồ chết tiệt!”

Winston hét lên và hất tay Yujin ra.

“Á!”

Ngay lập tức, Yujin hét lên và ngã nhào. Cậu ngồi bệt xuống sàn rồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái mét của Winston hiện ra trong tầm mắt.

Hả?

Cậu chớp mắt trước phản ứng bất ngờ, Winston nghiến răng lẩm bẩm.

“Đừng đỡ, cậu sẽ bị thương đấy.”

Yujin không thể tin được rằng anh đã do dự một chút trước khi nói ra những lời đó. Hơn nữa, giọng anh cũng trầm hơn hẳn. Như thể anh hối hận vì đã hét vào mặt Yujin và có hành động thô lỗ.

Không thể nào.

Yujin gạt bỏ ý nghĩ đó và nhìn Winston. Anh vươn cánh tay dài ra để nắm lấy cột giường. Vết sẹo khổng lồ vắt ngang lưng trần của anh lọt vào tầm mắt Yujin. Ngay lập tức, tim cậu đập loạn nhịp và miệng cậu khô khốc.

Chẳng lẽ, vì chuyện đó.

Cậu cảm thấy chóng mặt và muốn ngã gục ngay lập tức. Ký ức về ngày hôm đó hiện lên rõ mồn một. Thậm chí cả hình ảnh Winston bê bết máu và bất tỉnh.

“Haa.”

Tiếng thở dồn dập như trào ra từ sâu bên trong đã kéo Yujin trở về thực tại. Winston vẫn đang cố gắng tự mình đứng dậy. Nhìn anh không thể dùng chân và nghiến răng chịu đựng mồ hôi, cậu không thể đứng nhìn được nữa.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Yujin túm lấy cánh tay anh và luồn người xuống dưới vai anh, Winston lập tức gắt lên. Yujin không hề bận tâm đến thái độ đó của anh mà dồn hết sức lực để đỡ anh đứng dậy.

“Tôi đã bảo tránh ra rồi mà, cậu sẽ bị thương đấy!”

Winston tức giận, nhưng không hất Yujin ra. Anh có lẽ rất muốn làm vậy, nhưng lý do không làm thì quá rõ ràng. Nếu anh lại làm vậy, lần này Yujin có lẽ sẽ thực sự bị thương. Chắc chắn anh đang nghĩ như vậy. Yujin có linh cảm chắc chắn như vậy.

Winston sẽ không bao giờ để Yujin bị thương.

Mặc dù anh luôn làm tổn thương cậu bằng lời nói.

Yujin bướng bỉnh đặt cánh tay anh lên vai và dồn hết sức để đỡ anh đứng dậy, cuối cùng Winston cũng bỏ cuộc.

“Thôi được rồi, mang gậy chống đến đây. Kane? Bảo gọi Kane đến đây?”

Yujin nhất thời không hiểu và hỏi lại, Winston nhăn nhó mặt mày, nhưng nói chậm rãi, không hề hét lên.

“Gậy, chống.”

Yujin bối rối vì không ngờ rằng anh thực sự đang nói về gậy chống. Cậu phán đoán rằng mình đã nghe nhầm tên của quản gia.

“À, nó ở đâu…”

Yujin vội vàng nhìn xung quanh và phát hiện ra chiếc gậy chống đang tựa vào phía bên kia giường, cậu vội vàng di chuyển. Khi cậu đưa gậy chống cho anh, Winston vươn tay ra nắm lấy cán gậy được điêu khắc hình đầu sư tử bằng vàng. Yujin lo lắng nhìn anh cố gắng đứng dậy kèm theo tiếng rên nghẹn ngào. Yujin đưa hai tay ra một cách vụng về để có thể giúp anh ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra, và khi nhìn thấy Winston ngồi xuống mép giường và thở dốc, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ổ, ổn chứ…? Anh có muốn nằm xuống không? Có cần tôi giúp không?”

Yujin hỏi lại, Winston vuốt ngược mái tóc rũ xuống rồi cất giọng trầm thấp.

“Trên bàn trà có thuốc, mang đến đây.”

“À, ừm.”

Giọng anh mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào. Yujin vội vàng chạy đi và mang thuốc và nước đến.

“Đây, có phải cái này không?”

Yujin mang đến một viên thuốc trắng trơn không có hoa văn và đưa cho anh, Winston lặng lẽ trả lời.

“Mang tất cả đến đây.”

“Tất cả á?”

Cậu giật mình hỏi, nhưng anh có vẻ như không còn sức để nói nữa, chỉ gật đầu nhẹ. Có lẽ vì thể chất của anh mà thuốc không có tác dụng, nên anh phải uống nhiều như vậy? Yujin nghĩ thầm khi cậu mang cả lọ thuốc đến theo yêu cầu. Yujin cẩn thận hỏi khi thấy Winston lấy năm viên thuốc cùng một lúc và đổ vào miệng.

Sau đó, cậu nghĩ rằng mình có thể bị phớt lờ, nhưng trái với dự đoán, anh đã ngoan ngoãn trả lời.

“Nếu uống ít hơn thì không có tác dụng sao?”

“Những người khác chỉ cần uống một viên là có tác dụng.”

Với giọng điệu hờ hững đó, Yujin chợt nhận ra. Có nghĩa là ngay cả khi đó là loại thuốc mà Alpha cực  uống, Winston vẫn cần nhiều như vậy sao? Tình trạng của anh tệ đến thế sao? Trong lúc còn nửa tin nửa ngờ, Winston đặt chân lên giường và nói thêm một cách cộc lốc.

“Đừng bao giờ có ý định thử ăn nó. Trừ khi cậu muốn tự tử.”

“T, tôi không có ý đó.”

Yujin vội vàng phủ nhận, nhưng lời nói đó đã xác nhận rằng suy nghĩ của cậu là đúng. Bỗng nhiên trái tim cậu lạnh giá như tiếng mưa bên ngoài cửa sổ.

“Có lẽ.”

Khi thấy Winston nằm xuống giường, cậu khó khăn mở lời.

“Có lẽ vì tai nạn đó mà anh thành ra như vậy sao……?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo