Kiss The Scumbag - Chương 97

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#97

"Gì?"

Yujin mở to mắt và nhìn Winston với vẻ mặt ngạc nhiên. Khoảnh khắc đó, Winston cảm thấy tim mình như rớt xuống.

Chết rồi, Yujin đang nhìn mình như một tên biến thái!

Anh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng khi nhìn thấy biểu cảm của Yujin, cậu đang nhìn anh với đôi mắt dao động. Không còn nghi ngờ gì nữa, bất cứ ai nhìn vào đều có thể thấy rõ. Đó là khuôn mặt đã hoàn toàn hết tình cảm với Winston. Đương nhiên rồi, ai lại thích một tên biến thái chứ. Chỉ có một mình mình phấn khích và mất kiểm soát. Đáng đời mày, Winston Campbell!

Winston tuyệt vọng đến mức muốn cào xé mái tóc của mình. Tại sao mình lại hỏi cơ chứ? Thật ngu ngốc. Nếu mình lén lút bỏ qua thì Yujin cũng sẽ làm theo một cách mơ hồ. Anh đang tự hành hạ bản thân bằng cách nhai đi nhai lại sự hối hận thì.

Winnie có lẽ là một thiên tài.

Yujin nhìn Winston với sự ngưỡng mộ và thậm chí là sự tôn trọng. Làm thế nào mà anh ấy có thể nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy? Nếu bạn không biết thì hãy học. Kiến thức là liên tục khám phá cho đến khi bạn biết. Đây cũng là một loại học tập, vì vậy bạn phải đào sâu vào nó cho đến khi bạn thành thạo nó.

Bài học tình yêu.

Khi cậu nghĩ vậy, trái tim cậu tràn đầy. Thật tuyệt vời khi Winnie đã nghĩ ra một ý tưởng khiêu gợi và bổ ích như vậy. Quả nhiên, anh ấy là người yêu của mình.

Nhìn thấy má Yujin ửng hồng, Winston cảm thấy linh cảm rằng mình đã tiêu đời. Có lẽ em ấy sẽ nói lời chia tay. Mình có nên xin em ấy cho mình thêm một cơ hội không? Mình có nên van xin em ấy rằng mình sẽ không bao giờ nói những điều tồi tệ như vậy nữa không? Chết tiệt, Winston Campbell! Mau làm gì đó đi! Anh hét lên một cách gp gáp mà không kịp suy nghĩ.

Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh một lần thôi!

"Vậy thì, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

Cả hai người nói gần như đồng thời và dừng lại nhìn nhau.

"Ơ?"

"Anh nói gì cơ?"

Sự im lặng lại bao trùm. Yujin vẫn đang nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng, có gì đó khác với những gì anh nghĩ.

……Có vẻ như em ấy không nhìn mình như một tên biến thái.

Yujin cũng chớp mắt ngạc nhiên. Winnie vừa nói gì vậy? Vì tiếng tim cậu đập quá lớn nên cậu không nghe rõ. Nhưng chắc chắn đó là một điều gì đó quan trọng.

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau. Họ   nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Người mở miệng trước là Yujin.

"Ừm, anh vừa nói gì vậy?"

Vẻ mặt co rúm vai và dò xét của anh trông có chút bất an. Có lẽ mình đã nghĩ sai rồi? Winston lúng túng chớp mắt rồi mở miệng.

Không, anh…… ý anh là.”

Lần đầu tiên anh đổ mồ hôi lạnh sau lưng và lắp bắp. Đến lúc đó anh mới bắt đầu suy nghĩ một cách chậm rãi.

À.

Khi những gì Yujin vừa nói muộn màng được nhận thức trong đầu anh, đột nhiên anh nhận ra điều gì đó.

"Ừm, anh."

Winston mở miệng, anh nuốt khan. Trái tim anh vốn đang chậm lại vì lo lắng bỗng tăng tốc chạy nhanh. Anh cảm thấy má mình nóng bừng lên, anh lấy tay bịt miệng và cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Bình tĩnh, lần này đừng vội vàng. Hãy bình tĩnh lại, làm ơn đừng làm hỏng nó lần này! Winston trút hết mọi lời cảnh báo lên bản thân mình, cố định ánh mắt vào mắt Yujin và nói với giọng trầm hơn.

“……Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?

Yujin không trả lời ngay lập tức. Nhưng hàng mi run rẩy và yết hầu căng thẳng phập phồng mạnh mẽ đã mang lại nhiều câu trả lời hơn hàng ngàn lời nói.

“……Ừm.”

Yujin khó khăn lắm mới phát ra âm thanh, nhưng nó gần như ngay lập tức bị nuốt chửng vào miệng Winston. Yujin ngã xuống ghế sofa khi thân hình to lớn của anh đè lên người cậu. Cả cơ thể cậu áp sát không một khe hở. Da thịt nóng bỏng cảm nhận rõ ràng qua lớp vải mỏng khiến cậu tự nhiên thở dốc và nhắm mắt lại.

Cậu chưa làm gì mà đã cảm thấy như sắp chết vì khó thở. Chỉ là đang nằm xuống và hôn nhau thôi, vậy tại sao mình lại thở dốc như vậy? Yujin nhắm chặt mắt và run rẩy nhẹ nhàng chờ đợi điều tiếp theo.

Yujin.”

Winston thì thầm tên cậu. Đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy và rùng mình nhẹ nhàng. Winston cũng thở dốc nhìn Yujin như vậy.

Đây là thực tế sao.

Anh không thể tin được. Anh đã tưởng tượng bao nhiêu lần cho đến bây giờ. Anh đã thủ dâm với Yujin vô số lần, nhưng quả nhiên trí tưởng tượng không thể theo kịp thực tế. Winston nhìn chằm chằm vào Yujin đang nằm dưới mình và từ từ di chuyển tay. Áo sơ mi mỏng được kéo lên một cách nhẹ nhàng chỉ bằng một áp lực rất nhỏ. Và khoảnh khắc anh nhìn thấy làn da rực rỡ dần lộ ra bên dưới nó, Winston suýt chút nữa đã bị chóng mặt.

Mặc dù anh đã quyết tâm như vậy nhưng anh không thể chịu đựng được. Bên dưới anh đã cương cứng lên hoàn toàn rồi. Nếu anh chỉ cần chạm vào nó sai cách một chút thôi thì anh sẽ xuất tinh ngay lập tức. Anh tuyệt đối không thể chấp nhận một bộ dạng xấu xí như vậy. Winston hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân.

Làm thế nào mà nó có thể mềm mại đến vậy.

Cuối cùng Winston cũng than thở khi cảm nhận được làn da trần chạm vào lòng bàn tay mình. Bàn tay của anh trong tầm nhìn đang run rẩy dữ dội. Anh căng thẳng đến mức đầu đau nhức. Bàn tay anh di chuyển rất chậm đẩy áo sơ mi lên. Chiếc áo sơ mi trượt lên da thịt mịn màng, để lộ cơ thể anh theo từng giai đoạn.

"Yujin."

Giọng khàn khàn vang lên từ cổ họng anh. Yujin đang xấu hổ không biết phải làm gì và vùi mặt vào hai tay, cậu di chuyển đôi mắt của mình qua kẽ các ngón tay. Winston tiếp tục nói mà không rời mắt khỏi cơ thể cậu.

"Hãy kéo áo sơ mi lên đi, bằng tay của em."

"Chính, chính em sao?"

"."

Yujin giật mình hỏi, nhưng lần này Winston không hề bối rối. Có vẻ như anh có thể làm nhiều hơn thế. Anh tự tin rằng lần này mình có thể thuyết phục cậu mà không bị chỉ trích là biến thái.

Không, là biến thái thì sao chứ.

Winston nghĩ ngay sau đó. Chẳng phải ai cũng trở thành biến thái khi ở trước mặt người mình yêu sao?

"Yujin."

Winston thở dốc và nắm lấy cổ tay cậu. Winston đưa bàn tay đang bị kéo một cách yếu ớt đến hạ bộ của mình và ấn cổ tay cậu xuống. Khoảnh khắc Yujin cảm nhận được phần trước phồng lên, đôi mắt cậu mở to và Winston mở miệng.

"Kéo áo sơ mi lên, nhanh lên."

Yujin vô thức nuốt khan. Cậu không biết tại sao anh lại bảo mình làm điều này, nhưng vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy mình nên làm theo một cách bản năng. Đúng vậy, đây là giáo dục.

Yujin nắm lấy vạt áo sơ mi bằng cả hai tay và hít một hơi thật sâu. Cậu cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của Winston nồng nàn hơn bao giờ hết và cậu dồn sức vào đầu ngón tay. Vạt áo sơ mi dần dần được nắm lấy và kéo lên. Yujin nhắm chặt mắt và quay đầu trong khi run rẩy kéo áo sơ mi lên. Cậu vẫn có thể biết rất rõ ánh mắt của Winston đang nhìn mình. Đương nhiên, ngay cả phần trước của cậu cũng nóng bừng lên. Mình nên kéo nó lên đến đâu đây? Winston không nói dừng lại. Vì vậy Yujin không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục làm mặc dù cậu do dự.

Và cuối cùng, khi núm vú màu hồng lộ ra bên ngoài áo sơ mi.

Winston lấy tay che miệng và nín thở. Đột nhiên anh cảm thấy chóng mặt. Không thể chịu đựng được nữa, anh vội vàng di chuyển bàn tay còn lại để cởi thắt lưng và khóa quần.

Yujin giật mình trước tiếng kêu lách cách. Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng trong khoảnh khắc cậu khó khăn mở mắt ra vì bán tín bán nghi, cậu đã dừng lại vì ngạc nhiên.

Winston đang lấy dương vật khổng lồ của anh ra khỏi quần lót. Yujin ngạc nhiên trước kích thước và độ dày mà cậu chưa từng thấy và chỉ mở to mắt mà không thở được. Nhưng đó không phải là tất cả. Winston di chuyển bàn tay đang bịt miệng lại và nắm lấy tay Yujin đang cầm vạt áo sơ mi, và bắt đầu vuốt ve bên dưới bằng một tay.

"Cứ để yên như vậy một lúc thôi."

Anh thở ra những lời đó cùng với hơi thở thô ráp. Yujin bối rối trước phản ứng mà cậu chưa từng thấy, nhưng cậu không thể hoảng sợ và bỏ chạy. Cậu chỉ nín thở và nhìn Winston, hay chính xác hơn là nhìn vào dương vật khổng lồ chiếm trọn bàn tay anh.

……Vì mình.

Yujin vô thức nuốt nước bọt. Có lẽ vì mình mà anh ấy đã hưng phấn đến vậy.

Một suy nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu cậu. Cậu muốn thử xem nó có thật không. Khoảnh khắc đó sự xấu hổ đã biến mất ở đâu đó, Yujin táo bạo thả lỏng các ngón tay đang nắm áo sơ mi. Winston đã nhìn thấy. Cậu nhìn thấy cậu duỗi thẳng những ngón tay dài và nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình.

"……Ư!"

Khoảnh khắc đó, Yujin đã hét lên một cách vô thức và nhắm mắt lại. Một thứ gì đó nóng hổi đột ngột đổ ập lên mặt cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo