Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 11

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 11

“Đúng vậy, thời gian của tôi có hạn. Anh làm ơn cho tôi nghỉ việc đi!” Sun Woo hét lên như thể ra lệnh, nhanh chóng rút lá đơn từ chức ra.

“Gì? Đây là cái gì?” Kang Jin Wook nhướng mày hỏi, đôi mắt mở to nhìn vào tờ giấy trên tay. Sun Woo không hề nao núng, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Như giám đốc thấy đấy, đây là đơn từ chức của tôi. Thời gian qua tôi đã có những hành động không đúng mực, mong anh bỏ qua. Thật lòng xin lỗi.”

Khi Sun Woo ngước mắt lên, cậu bắt gặp cảnh Kang Jin Wook nhăn mặt, một sự thất vọng rõ ràng hiện lên trên gương mặt hắn khi ánh nhìn dán chặt vào tờ giấy trong tay.

“Cái gì cơ??”

“Tôi xin từ chức.”

Sun Woo nói rõ ràng từng chữ, khiến Kang Jin Wook không thể tin vào tai mình.

“Tôi đã rất cố nhưng không thể nhớ lại bất cứ chuyện gì, tôi nghĩ tiếp tục làm việc chỉ gây thêm rắc rối cho mọi người. Vì thế, từ chức là quyết định tốt nhất đối với tôi bây giờ.”

“Nói cứ như thể trước đây cậu đã làm việc tốt lắm vậy.”

Kang Jin Wook cười nhạo Sun Woo. Hắn nhớ lại những việc mà thư ký Choi đã làm trong suốt ba năm qua, như một con đỉa bám riết lấy mình.

“Cậu đã làm được gì ngoài việc bám theo tôi suốt?”

“Tôi không nhớ, nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ sống nghiêm túc hơn.” Sun Woo nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

“Sống nghiêm túc ư? Vậy thì cậu phải làm việc cạnh tôi.”

“Không, tuyệt đối không. Giám đốc không cần phải quan tâm đến tôi quá đâu.”

“Làm việc cạnh tôi? Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi có thể nói. Không có cậu, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều!”

Sun Woo chỉ biết cúi đầu im lặng, không phản kháng.

“Mặc kệ tôi làm gì hay sống ra sao, giám đốc cứ mặc kệ tôi” Sun Woo nói và quay người đi, không hề biết thư ký Kang đang đứng sau lưng, há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Không chỉ thư ký Jo và thư ký Kang, những người khác đứng ở cửa phòng, cũng nhìn Sun Woo đầy kinh ngạc.

“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ trong thời gian qua.”

Sun Woo chào tạm biệt các đồng nghiệp đã gắn bó với mình suốt ba năm qua, cầm theo những món đồ đã sắp xếp từ trước.

“Sun Woo, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nghỉ việc thế?”

 

“Tôi đã nộp lại đơn từ chức cho giám đốc rồi. Vì tình trạng sức khỏe của tôi không tốt nên có lẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa,” Sun Woo nói với một giọng trầm lắng, không giấu nổi sự mệt mỏi.

Thư ký Kim, đứng cạnh thư ký Jo, che miệng lại, vẻ mặt hiện rõ choáng váng trước sự việc bất ngờ này.

Thư ký Jo cũng không khác gì. Nghĩ đến việc Choi Sun Woo mắc phải bệnh hiểm nghèo thật nên giờ đây, cô nhìn cậu với ánh mắt đầy sự thương cảm.

“Tôi đã hoàn thành việc tổng hợp biên lai tháng này như đã nói lúc nãy. Cô làm ơn xác nhận lại giúp tôi. Thật xin lỗi vì không thể hoàn thành công việc đến cuối cùng.”

Sun Woo cúi đầu một lần nữa rồi rời khỏi phòng thư ký.

“Choi Sun Woo!”

Sun Woo khẽ run lên khi nghe giọng Kang Jin Wook gọi tên mình, khiến bước chân vội vã của cậu chợt dừng lại. 

“Tại sao đột nhiên lại gọi thẳng tên mình thế này, mọi lần đều gọi là thư ký Choi cơ mà, vậy mà giờ lại gọi là Choi Sun Woo,” Sun Woo thầm nghĩ, miệng lẩm bẩm.

“Trong giai đoạn đầu thai kỳ cần phải cẩn thận, thế này thật là…,” Sun Woo tự nhủ, vỗ vỗ cái bụng phẳng của mình, trấn an đứa bé bên trong, rồi quay người lại.

Giám đốc Kang đứng đó với gương mặt cứng đờ.

“Anh gọi tôi?”

“Cậu, cậu là Kim Hee…”

“Kim Hee là cái gì? Nghe như thời Joseon?” Sun Woo nhăn mặt, miệng bĩu ra.

“Bây giờ tôi không còn là nhân viên ở đây nữa, nên tôi xin nói thẳng, đừng gọi tôi bằng cái giọng đó nữa. Anh Kang Jin Wook ạ.”

Giờ đã nộp đơn từ chức rồi, Sun Woo không cần phải gọi Kang Jin Wook là giám đốc nữa. Cậu quay người lại, không phải vì sợ tên giám đốc kia mà là sợ mình sẽ bị giữ lại nếu chần chừ thêm.

Bước chân Sun Woo nhanh dần khi tiến về phía thang máy. May mắn thay, cửa thang máy mở ra ngay lập tức. Vừa vào trong, cậu liền nhấn nút đóng cửa. Kang Jin Wook và các nhân viên phòng trợ lý vẫn đứng đó, mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Sun Woo cúi đầu chào họ trước khi cửa thang máy đóng lại. 

“Tại sao họ lại căng thẳng đến vậy chứ?” Sun Woo thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vào ánh mắt Kang Jin Wook, cậu biết nếu bị giữ lại thì sẽ không thể yên ổn rời đi được.

Sun Woo dựa vào thang máy, nhìn các con số trên bảng điều khiển thay đổi nhanh chóng. Cuối cùng, thang máy dừng lại.

 

Cậu bước vội ra ngoài. Thật xui xẻo, chẳng có chiếc taxi nào đợi sẵn như buổi sáng. Cậu nhìn quanh, vẫn không thấy dấu hiệu của taxi. Không còn lựa chọn nào khác, Sun Woo đành rút điện thoại ra mở ứng dụng gọi xe.

“Choi Sun Woo!” 

Lại một lần nữa, cậu bị gọi lại và bị giữ chặt tay. Cái nắm tay quá mạnh khiến cơ thể cậu nghiêng về phía sau. Sun Woo nhíu mày và quay lại. Kang Jin Wook đang thở hổn hển, nắm chặt cánh tay cậu.

“Anh làm gì vậy? Đau đấy!”

“Rốt cuộc thì cậu định làm gì?” Giám đốc Kang siết chặt hơn. Sun Woo la lên và cố giật mạnh cánh tay nhưng vẫn không thể thoát ra được.

“Anh đã đến bệnh viện rồi còn gì! Còn gì để nói nữa? Không tin thì thôi!”

“Này, thư ký Choi!”

“Cái gì, Kang Jin Wook?” Sun Woo không nhượng bộ, đáp trả. Kang Jin Wook mở to mắt nhìn cậu.

“Anh nói là muốn tôi biến mất mà sao lại hành động như vậy? Tôi không muốn anh ở đây nữa. Biến khỏi cuộc đời tôi đi!”

Sun Woo vốn đã căm ghét Kang Jin Wook, việc cậu đang mang thai đứa con của hắn ta càng khiến cậu ghê tởm hơn. Sun Woo dùng sức, thoát khỏi bàn tay của hắn. Cậu thấy một chiếc taxi đang tiến tới. Sun Woo vẫy tay, nhưng chợt nhận ra bảng hiệu trên xe ghi “Đã đặt trước”, cậu đành hạ tay xuống.

“Tôi cảnh cáo cậu, từ sau đừng có hành động như vậy nữa!” Giọng Kang Jin Wook lạnh như băng từ phía sau vang lên, khiến Sun Woo rùng mình. Cậu nhận ra mình đã kích hoạt cơn giận của hắn ta.

Sun Woo quay đầu lại một cách chậm chạp, cảm thấy cổ mình như cứng đờ. Ánh mắt Kang Jin Wook nhìn cậu có phần đáng sợ.

“Giá mà mình chỉ nói lời xin lỗi rồi từ chức thật nhẹ nhàng thì đã khác. Đáng lẽ mình không nên nói là mình ghét hắn như vậy!” Sun Woo thầm nghĩ và cố gắng sửa chữa tình hình.

“Giám đốc… Ý tôi là…”

“Đừng nói vớ vẩn! Cậu phải ở lại bên tôi. Cậu không được đi đâu cả!” Kang Jin Wook hét lên, cắt ngang lời cậu. Hắn xé toạc đơn từ chức ra từng mảnh. Sun Woo lùi lại, sợ hãi, cảm giác hắn ta có thể xé nát cậu như đã làm với tờ giấy.

Sun Woo nhìn ra phía sau và thấy một chiếc taxi đang tới gần. May mắn thay, lần này là một chiếc taxi trống. Sun Woo vẫy tay điên cuồng. Khi chiếc xe dừng lại, cậu chạy nhanh tới.

“Choi Sun Woo!” Kang Jin Wook hét lên, nhận ra cậu đã lên taxi. Hắn ta càng giận dữ chạy tới.

“Bác tài, mau đi nhanh lên!” Sun Woo nói gấp. Người lái xe nhìn gương chiếu hậu thấy gương mặt hốt hoảng của cậu cũng vội vàng nhấn ga.

Trong taxi, Sun Woo ngồi thụp xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cậu đã kiệt sức khi phải đối phó với tên Kang Jin Wook, người nhất quyết không cho cậu từ chức. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa, có lẽ cậu đã ngất xỉu.

Dựa lưng vào ghế, Sun Woo thở dài và mở điện thoại gọi cho bác sĩ.

 

[Alo.]

Chưa kịp nghe chuông reo đến lần thứ ba, Han Soo Jin đã nhấc máy.

“Bác sĩ, là tôi, Choi Sun Woo đây.”

[À! Sun Woo à!]

Han Soo Jin vui vẻ gọi tên cậu.

“Tên Kang Jin Wook đã đến bệnh viện gặp cô phải không? Tại sao cô không nói gì với tôi?”

[Kang Jin Wook? À, không lẽ người đến gặp tôi sáng nay là anh ta…]

Sun Woo giật mình khi nghe giọng nói lẩm bẩm của Han Soo Jin.

“Kang Jin Wook đã đến bệnh viện sáng nay thật hả? Tôi cứ tưởng anh ta đi họp bên ngoài, hóa ra không phải vậy sao?”

[Có một người đàn ông đột ngột đến và hỏi về tình trạng của cậu, Choi Sun Woo. Anh ta hỏi dồn dập đến mức tôi phát sợ. Nên tôi cũng chỉ nói như những gì chúng ta đã thống nhất.]

“Cô nói tôi còn hai tháng nữa à?”

[À… Chuyện đó…]

Han Soo Jin lúng túng dừng lại. Sun Woo vội vàng nói trước khi cô kịp nói thêm.

“Anh ta nghĩ tôi là bệnh nhân sắp chết đúng không? Cô đã nói như vậy thật sao? Cảm ơn cô vì đã không nói ra sự thật.”

Dù sao thì chuyện mang thai cũng chưa bị phát hiện. Sun Woo biết ơn vì điều đó và cảm ơn Han Soo Jin rối rít. Han Soo Jiin thở dài và nói lời xin lỗi.

[Người đàn ông đó là cha đứa bé đúng không Sun Woo?]

Nghe câu hỏi đó, Sun Woo cảm thấy tim mình đập mạnh.

“À, ờ… ừm…”

Sun Woo lắp bắp vì bối rối. Cậu muốn phủ nhận nhưng không thể thốt nên lời.

[Nếu cậu muốn, tôi sẽ giữ im lặng. Nhưng cậu không thể giấu mãi được đâu.]

Han Soo Jin nói với giọng thận trọng.

[Khi một Omega mang thai, sự thay đổi hormone sẽ khiến pheromone phát ra liên tục. Trừ khi có Alpha hoặc Omega khác đứng gần, họ sẽ không nhận ra pheromone của cậu.]

“Pheromone Omega phát ra từ tôi ư?”

Sun Woo ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi.

[Choi Sun Woo, nếu cậu biết cha của đứa bé là ai, hãy nói chuyện nghiêm túc với anh ta. Điều đó sẽ tốt hơn là tự mình chịu trách nhiệm.]

Han Soo Jin khuyên nhủ một cách thận trọng. Sun Woo bình tĩnh lại và trả lời.

“Tôi vẫn không nhớ ra và có lẽ sẽ không bao giờ nhớ được. Nhưng tôi sẽ cân nhắc những gì cô nói. Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua.”

[Choi Sun Woo…?]

Han Soo Jin ngạc nhiên trước lời cảm ơn của Sun Woo, như thể cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa vậy.

Sun Woo cảm ơn thêm một lần nữa rồi cúp máy.

Thực ra, Sun Woo muốn nhờ Han Soo Jin giới thiệu một bệnh viện tốt. Dù đã tìm kiếm trên mạng nhưng kết quả vẫn rất hạn chế. Nhưng sau những lời của Han Soo Jin, cậu không thể nhờ vả nữa.

Kang Jin Wook đã gặp bác sĩ của cậu. Không biết khi nào anh ta sẽ lại đến, và lần sau có thể sẽ phát hiện ra cậu đang mang thai chứ không phải là bệnh nhân sắp chết.

“Phải rồi, cứ thế mà đi thôi.”

Sun Woo nhìn ra cửa sổ chiếc xe đang chạy, nắm chặt tay. Cuối cùng cậu cũng đã từ chức. Bây giờ là lúc để bắt đầu một cuộc sống mới yên bình!

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo