Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 13
Kang Jin Wook giữ vẻ mặt cứng đờ, tay khẽ run run nhấn gọi lại thêm một lần nữa. Dẫu hắn đã gọi đi gọi lại nhiều lần, đầu dây bên kia vẫn không hề hồi đáp.
Mỗi lần như vậy, sắc mặt Kang Jin Wook càng thêm căng thẳng. Trong đầu hắn, cuộc đối thoại cuối cùng với Choi Sun Woo cứ lặp đi lặp lại, xoay vần như một cơn lốc, khiến hắn ngày càng rối bời.
“Anh không muốn tin thì thôi. Tôi sẽ tự biến mất, nhưng sao anh cứ hành xử như vậy chứ?”
Ngay sau đó, cậu ta đã gào lên rằng cậu ghét hắn, bảo hắn biến khỏi cuộc đời mình, nhưng Kang Jin Wook chẳng hề bận tâm đến những lời xua đuổi đó. Trong tâm trí hắn chỉ còn vương lại khuôn mặt đầy đau khổ của Choi Sun Woo khi cậu cố gắng hết sức để đẩy hắn ra xa.
– Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không tồn tại…
Một lần nữa, tiếng thông báo lạnh lùng vang lên, báo rằng Choi Sun Woo đã biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Cạch.
Kang Jin Wook bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chiếc ghế da nặng nề bị hất ngược ra, tạo nên tiếng động ầm ĩ. Hắn bước ra khỏi phòng làm việc, gương mặt mang vẻ dữ tợn lạ thường, như một cơn bão sắp sửa cuốn đi mọi thứ.
Dù đã qua giờ tan làm, các nhân viên phòng thư ký vẫn không dám rời đi, họ e ngại ánh mắt của cấp trên. Giờ đây, trước khí thế của Kang Jin Wook, họ càng thêm khiếp sợ.
Nhưng Kang Jin Wook chẳng thèm nhìn họ, đôi chân bước nhanh về phía thang máy. Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
“Giám đốc!”
Kang Jin Wook chưa kịp nghe rõ tiếng gọi thì ngay lập tức đã cảm nhận được hương pheromone dịu dàng của đối phương. Đó là mùi hương hoa hồng, vừa rực rỡ vừa ngọt ngào tỏa ra một cách quyến rũ.
Đó chính là pheromone của một Omega đang khoe sắc rực rỡ, tự hào về sự hiện diện của mình.
Kang Jin Wook khựng lại, nhìn người đối diện. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Omega với hương hoa hồng quyến rũ cúi đầu.
“Tôi là Im Hae Won, nhân viên phòng Kinh doanh Quốc tế. Tôi đã chuẩn bị xong tài liệu họp và mang đến đây.”
“…”
Kang Jin Wook chẳng hề để ý đến mấy lời giới thiệu của Im Hae Won, chỉ tập trung cảm nhận lần nữa mùi pheromone của cậu ta.
“Pheromone của cậu, vốn dĩ có mùi như thế này à?”
“Dạ…?”
Trước câu hỏi bất ngờ, Im Hae Won bần thần hỏi lại:
“Ý anh là mùi này? Mùi pheromone.”
“À… nó làm anh khó chịu sao? Vậy tôi sẽ kiểm soát lại.”
Im Hae Won đỏ bừng mặt, vội vàng điều chỉnh pheromone của mình. Là một Omega ưu tú, cậu đã quen sử dụng pheromone như một loại nước hoa tự nhiên, nên không hề nghĩ rằng có người lại không thích mùi này. Im Hae Won vừa cảm thấy ngượng ngùng vừa bối rối, không biết phải làm gì.
“Nếu nó làm anh thấy không thoải mái, tôi thành thật xin lỗi, trưởng phòng.”
Im Hae Won cúi đầu thật sâu. Nhìn khuôn mặt ăn năn ấy càng trở nên thanh tú, các nhân viên trong phòng thư ký chứng kiến cảnh này không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Tuy nhiên, Kang Jin Wook lại không hề để tâm đến Im Hae Won. Lúc này, hắn chỉ đang nhớ lại mùi pheromone mà mình tình cờ bắt gặp trước đó.
‘Khi nào nhỉ? À, đúng rồi, hai tháng trước.’
Khi đó, Kang Jin Wook đứng giữa con phố, cảm nhận mùi pheromone quyến rũ đang thu hút mình. Là một Alpha cực mạnh, hắn không chỉ có thể kiểm soát pheromone của mình một cách tuyệt đối, mà còn có thể nhận biết và áp chế pheromone của người khác nếu muốn.
Nhưng hôm đó, hắn không thể làm như vậy. Lúc ấy, kỳ phát tình của hắn đang đến gần, và thể trạng hôm đó cũng không được tốt lắm.
Cảm giác ốm yếu cùng với cơn sốt cứ dần dần tăng lên, nhưng vì có cuộc gặp quan trọng với các quan chức chính phủ, Kang Jin Wook không thể rời đi sớm. Những quan chức tham gia buổi tiệc có thói quen uống rượu tới tận khuya, và không hiếm lần họ kéo dài cuộc vui đến tận sáng hôm sau.
Kang Jin Wook đã kiên nhẫn chịu đựng đến nửa đêm. Sau khi tiễn khách ra về, hắn đứng lặng trên đường với một tâm trạng hơi mơ hồ.
‘Lâu rồi mình mới có cảm giác này.’
Kang Jin Wook dùng một tay lau vội mồ hôi trên trán, cảm giác bất mãn dâng lên trong hắn . Dù có khả năng tự kiểm soát tốt đến đâu, hắn cũng không thể tránh khỏi kỳ phát tình diễn ra hai lần mỗi năm.
Với tình trạng cơ thể không tốt, thêm việc phải uống rượu và ở lại đến khuya, hắn nhận ra mình đã đến giới hạn chịu đựng. Cảm giác mệt mỏi và căng thẳng khiến hắn không thể duy trì sự bình tĩnh vốn có.
Trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, hắn biết mình phải quay về khách sạn ngay lập tức. Hắn tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày cho đến khi mọi thứ ổn thỏa.
Trong kỳ phát tình, Alpha sẽ trở thành con thú hoang mất kiểm soát. Chính xác hơn thì một Alpha cực kỳ mạnh mẽ trong giai đoạn này thực sự là một cơn bão dữ dội không thể kiểm soát. Đối mặt với điều đó, ngay cả Kang Jin Wook, người vốn tự hào về khả năng kiểm soát của mình, cũng cảm thấy bất an và không dám chắc hắn có thể kiềm chế bản thân mình không nữa.
Một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt Kang Jin Wook. Hắn chuẩn bị lên xe như thường lệ thì bỗng dừng bước khi cảm nhận được một mùi hương lạ xâm nhập vào giác quan của mình. Đó là pheromone của một Omega, tươi mát và sảng khoái như một trái táo chín mọng, lại thoang thoảng chút ngọt ngào quyến rũ khiến hắn như bị mê hoặc, khó lòng cưỡng lại.
Kang Jin Wook cảm nhận được sự kích thích không chỉ từ cơn thèm ăn mà còn từ một cơn sóng dục vọng dâng trào trước mùi hương ấy. Hắn nhíu mày, đôi mắt sắc bén quét qua xung quanh rồi vào bên trong xe. Ngồi ở ghế lái không phải là người tài xế quen thuộc mà là Choi Sun Woo. Sun Woo là một Beta, rõ ràng không thể phát tán pheromone, khiến cho sự bí ẩn xung quanh mùi hương càng trở nên khó giải thích.
Lý do Kang Jin Wook đã giữ Choi Sun Woo bên cạnh suốt 3 năm qua mà không đuổi đi cũng chính vì điều đó. Dĩ nhiên, vẫn còn những lý do khác, nhưng chỉ riêng Kang Jin Wook mới biết được bí mật này.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Kang Jin Wook lạnh lùng hỏi.
“Bác tài nói rằng chú ấy không được khỏe, nên tôi đã đợi ở đây để chở anh.” Sun Woo trả lời mà không nhìn Kang Jin Wook, người vẫn đứng bên ngoài xe. Cậu nắm chặt tay lái, cơ thể căng cứng về phía trước, hiện rõ vẻ lúng túng của một người mới tập lái.
“Ha…” Kang Jin Wook thở dài, không biết nên giận hay buồn cười. Tâm trạng hắn đã không tốt vì kỳ phát tình đến sớm hơn bình thường, và bây giờ lại gặp phải Sun Woo. Hắn nhăn mặt, định đóng cửa xe và bắt taxi về nhà.
Nhưng ngay lúc đó, một làn gió khác thổi qua, mang theo mùi hương pheromone của Omega nồng nàn hơn lúc trước. Hương táo ngọt ngào, mát lạnh như vừa thấm ướt trong mưa, kích thích đến nỗi chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nước bọt tràn đầy dưới lưỡi.
“…?”
Kang Jin Wook nhanh chóng quét mắt xung quanh. Hắn nhận ra một chàng trai trẻ đang đứng dưới ô gần đó. Không lâu sau, Kang Jin Wook nhớ ra người đó là ai.
Đó chính là Im Hae Won, Omega mới gia nhập vào phòng Kinh doanh Quốc tế. Người phát ra pheromone nồng nàn đó không ai khác chính là Omega này.
Nhưng mà Omega lại làm cùng công ty thì thật là rắc rối. Nếu đó là một Omega mà thư ký Kwak mang đến để hỗ trợ kỳ phát tình của hắn, Kang Jin Wook sẽ không do dự mà đưa đi ngay lập tức.
Thậm chí, nếu đó là một Omega mà hắn không hề quen biết thì mọi chuyện có lẽ đã dễ dàng hơn. Nhưng đụng đến một nhân viên trong công ty thì không thể tùy tiện được.
Dù khác biệt so với người thường, nhưng Kang Jin Wook đã được mẹ giáo dục từ nhỏ về những điều nên và không nên làm, và hắn cũng ít nhiều cũng tuân thủ lời dạy của mẹ.
Dĩ nhiên, lý do không chỉ dừng lại ở đó. Kang Jin Wook cũng không muốn thu hút sự chú ý không cần thiết từ cha mình, Chủ tịch Kang, hoặc từ anh trai Kang Jin Tae, nhất là nếu chẳng may hắn làm phiền một Omega trong công ty.
Chỉ việc phải chịu đựng sự phiền nhiễu từ những mưu đồ của hai người họ và phải để cho Choi Sun Woo bên cạnh cũng đã làm hắn thấy rất khó chịu và mệt mỏi rồi.
Kang Jin Wook cau mày bước vào chiếc xe đang chờ sẵn. Chờ đợi taxi và ở lại với Omega đó sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng thực tế, hắn đã gần chạm đến mức giới hạn nguy hiểm rồi. Kỳ phát tình của hắn đang có dấu hiệu đến sớm hơn dự kiến.
Lẽ ra, hắn nên nhận thuốc ức chế từ sớm khi cảm thấy sức khỏe không tốt, nhưng hắn lại quá chủ quan. Ai mà ngờ được rằng pheromone của Omega lại khiến cơ thể hắn phản ứng mạnh ngay giữa đường phố thế này.
Nếu một lần nữa ngửi thấy pheromone đó, có thể mọi giáo huấn của mẹ sẽ bị quên lãng, và hắn có thể sẽ kéo Omega đó đi thẳng đến khách sạn mà không hề do dự.
“Đến khách sạn G.”
Kang Jin Wook ra lệnh khi đã ngồi vào trong xe. Choi Sun Woo, người sắp cho xe khởi động, thoáng nhìn qua gương chiếu hậu để xem Kang Jin Wook. Nhưng lúc đó, Kang Jin Wook đang chăm chú vào màn hình điện thoại để gọi cho thư ký Kwak nên không nhận ra.
“Thư ký Kwak, hủy toàn bộ lịch trình trong ba ngày tới cho tôi.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi.”
“Và chuẩn bị sẵn một Omega đưa đến penthouse.”
Sau khi buông lời ngắn gọn, Kang Jin Wook cúp máy và nhắm mắt lại. Không biết vì kỳ phát tình sắp đến hay vì hơi men đang dâng lên mà đầu hắn trở nên quay cuồng.
Tai Kang Jin Wook ù lên, và cơ thể anh nóng hầm hập như đang sốt.
“Tài xế Kim, mở hết tất cả cửa xe ra!”
Kang Jin Wook ra lệnh mà không mở mắt. Hắn cảm tưởng như mùi pheromone của Omega vẫn còn phảng phất nơi đầu mũi, nên cần phải thông gió ngay lập tức.
Tiếng rè rè vang lên khi cửa xe mở ra, không khí mát lạnh của đêm xuân tràn ngập khắp xe. Kang Jin Wook thở ra một hơi dài, thả lỏng hoàn toàn cơ thể lên ghế ngồi. Hắn thậm chí quên mất rằng người đang lái xe không phải là tài xế Kim mà là Choi Sun Woo, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại. Lúc này, Kang Jin Wook đang cố gắng giữ tỉnh táo, nửa tỉnh nửa mê.
Hắn không nhận ra ai đã đỡ mình, chỉ cảm thấy hương thơm tươi mới của táo xanh còn vương vấn nơi đầu mũi, khiến hắn vừa bối rối vừa kích thích.
Đêm hôm đó, Kang Jin Wook đã có một đêm cuồng nhiệt và nồng cháy với Omega mà thư ký Kwak sắp xếp. Một Alpha cực mạnh khi bước vào kỳ phát tình là một con thú nguy hiểm và không thể kiểm soát.
Dưới cơ thể hắn, Omega không biết mặt kia vừa khóc vừa van xin, nhưng cũng tràn đầy khoái lạc.
Kang Jin Wook thỏa mãn khám phá Omega ấy, cả cơ thể chìm đắm trong pheromone của người kia, tham lam và cuồng nhiệt như thể đang trải qua kỳ phát tình.
Sáng hôm sau, Choi Sun Woo xuất hiện tại khách sạn với một túi đồ, nói rằng mình đến để làm một việc vặt.
Gương mặt cậu ta nhợt nhạt và mệt mỏi như vừa trải qua một cơn cảm nặng, nhưng đôi mắt lại chứa đầy nỗi buồn khó hiểu.
Đó là lần đầu tiên Kang Jin Wook nhận ra rằng “Thư ký Choi” không chỉ là một thư ký mà còn là Choi Sun Woo – một con người thực sự.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.