Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 14

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 14

“Giám đốc.”

Im Hae Won lại gọi một lần nữa. Lúc này, Kang Jin Wook mới thoát khỏi mớ suy nghĩ và nhìn về phía Omega đang đứng trước mặt mình.

Dù cố ngửi lại, đây vẫn không phải mùi pheromone mà hắn cảm nhận được cách đây 2 tháng. Vậy thì cảm giác lúc đó đến từ một Omega khác sao? Nhưng khi đó, chẳng phải chỉ có mỗi cậu nhân viên mới này ở đó thôi sao?

Không, có thể không phải vậy.

Hai tháng trước, khi kỳ phát tình  sắp đến, có lẽ hắn đã ngửi thấy pheromone của một Omega khác, người không có mặt gần đó.

Gương mặt của Choi Sun Woo thoáng hiện trong tâm trí Kang Jin Wook, nhưng rồi nhanh chóng biến mất như hạt cát trượt qua kẽ tay.

“Đem đến bàn của tôi.”

Kang Jin Wook lạnh lùng ra lệnh rồi bước vào thang máy. Im Hae Won mở miệng định nói gì đó nhưng cửa thang máy đã đóng sầm.

Kang Jin Wook tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe ngầm, bước vào chiếc xe đậu ngay phía trước, rồi khởi động và lao đi ngay lập tức.

“Thư ký Kwak.”

Ngay khi chiếc xe sang trọng ấy vừa rời khỏi bãi đỗ, Kang Jin Wook liền gọi ngay cho thư ký Kwak.

“Vâng, thưa giám đốc.”

“Tập hợp người ngay lập tức, tìm cho ra tung tích của Choi Sun Woo. Huy động toàn bộ nhân lực có thể, không cần biết bằng cách nào. Hiểu chưa?”

Kang Jin Wook vừa dứt lời đã cúp máy. Dù hắn nóng lòng muốn lao đi ngay lập tức, nhưng giờ tan tầm đã biến con đường này trở nên kẹt cứng, dòng xe cộ nối đuôi nhau dừng rồi lại di chuyển trong sự hỗn loạn.

Kang Jin Wook với vẻ mặt đầy bực bội, nhìn chăm chăm vào những chiếc xe đang chắn trước mặt. Giá mà có lề đường để vượt qua, nhưng đường phố đông đúc chẳng có lấy một chỗ trống.

Hay mình cứ thế lao thẳng qua?

Khi ý nghĩ nguy hiểm ấy vừa lóe lên trong đầu, chuông điện thoại đột ngột vang lên như thể muốn ngăn cản hắn. Ánh mắt Kang Jin Wook hướng về phía điện thoại đang gắn trên giá đỡ. Ngay khi nhìn vào màn hình, đôi mày hắn nhíu chặt lại.

Một cái tên không mấy dễ chịu xuất hiện trên màn hình.

[Kang Jin Tae]

Đó là người anh cùng cha khác mẹ của Kang Jin Wook.

“Gì thế?”

“Ít nhất thì khi nhận điện thoại, cậu cũng nên chào một tiếng chứ.”

“Nói đi.”

Kang Jin Wook không thèm quan tâm đối phương đang nói gì, chỉ muốn người nọ nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Từ đầu dây bên kia, một tiếng thở dài vang lên.

“Tôi mong đợi gì ở cậu chứ.”

Nếu không có gì để mong đợi thì sao còn gọi điện làm gì. Dù nghĩ vậy, Kang Jin Wook vẫn chọn cách giữ im lặng. Trong tâm trạng tồi tệ như thế này, hắn không muốn cãi cọ với người kia.

“Sun Woo vừa rao bán nhà gấp rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Ngay khi Kang Jin Tae vừa dứt lời, Kang Jin Wook đã đạp mạnh phanh.

Két.

Tiếng xe dừng lại đột ngột khiến mặt đường kêu rít lên. Chiếc xe phía sau cũng vội đạp phanh, rồi tức tối bóp còi ‘bíp bíp’.

“Sao cơ?”

“Sao? Cậu không biết à? Sun Woo hôm nay vừa rao bán nhà.”

“Chuyện gì thế này.”

“Thật là vô tâm quá. Tư liệu vừa được cập nhật cách đây một tiếng. Kiểm tra đi.”

Kang Jin Wook liếc sang gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén quan sát phía sau xe. Trời đã tối mà vẫn chưa thấy Sun Woo về nhà. Hơn nữa, Sun Woo cũng đã bỏ số điện thoại cũ, không ai có thể liên lạc với cậu.

Một linh cảm chẳng lành thoáng qua, làm lạnh gáy Kang Jin Wook.

“Tôi đã bảo cậu phải chăm sóc Sun Woo cho cẩn thận rồi mà. Cậu ấy là người duy nhất còn lại của gia đình ân nhân, ông già nhà ta lo lắng cho cậu ấy thế nào cậu biết không. Trước khi tôi nói với ông ấy…”

Kang Jin Wook không thèm nghe nốt câu chuyện của Kang Jin Tae mà cúp máy ngay lập tức. Hắn vội vã đạp ga phóng đi.

Vù.

Tiếng động cơ gầm rú dữ dội khi chiếc xe lao đi, vượt qua những chiếc xe đang chen chúc trên đường như một kẻ vô pháp.

Những chiếc xe hốt hoảng dạt sang hai bên, tiếng còi xe, tiếng hét, và những lời chửi rủa vang lên khắp con đường. Và dĩ nhiên, Kang Jin Wook chẳng mảy may để ý đến điều đó.

Vượt tốc độ, vi phạm tín hiệu giao thông, và làm rối loạn cả một đoạn đường, Kang Jin Wook hướng thẳng đến bệnh viện mà trước đây Sun Woo thường lui tới.

Két.

Chiếc xe dừng lại đột ngột trong bãi đỗ xe bệnh viện, phát ra âm thanh sắc bén. Chiếc xe bị đổ xiên xẹo như thể không chịu nổi tính nóng nảy của chủ nhân mình.

Kang Jin Wook lập tức bước ra khỏi xe và tiến thẳng vào bệnh viện. Pheromone của một Alpha cực mạnh mang theo cơn giận dữ khủng khiếp tỏa ra xung quanh khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Mọi người đều sợ, vội vàng né tránh để không phải đối mặt với khí thế ngùn ngụt ấy.

“Có chuyện gì vậy…!”

Một y tá phát hiện Kang Jin Wook đang đứng trước cửa phòng khám của bác sĩ phụ trách Choi Sun Woo, nên vội vàng gọi hắn ta lại. Nhưng Kang Jin Wook không thèm đáp, chỉ đẩy mạnh cửa phòng rồi bước vào.

Nhưng trong phòng đã trống trơn, không một bóng người. Lông mày của hắn nhíu chặt lại.

“Bác sĩ ở đây, đi đâu rồi?”

“Anh là ai?”

Cô y tá bị áp lực từ khí thế của Kang Jin Wook làm cho sợ hãi, không dám tiến gần, lắp bắp hỏi lại. Nhưng khi Kang Jin Wook nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, lời đáp tuôn ra khỏi miệng cô một cách vô thức.

“Chị ấy… đã tan làm và về nhà rồi!”

Y tá là một Beta nên không nhạy cảm với pheromone. Thế nhưng, cô vẫn cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ pheromone của một Alpha cực mạnh như đang đè nén không gian xung quanh.

Cô y tá run rẩy, cố gắng với tay tới nút báo động khẩn cấp dưới bàn để gọi đội bảo vệ tới đuổi hắn ta ra ngoài. Nhưng trước khi cô kịp nhấn nút, Kang Jin Wook đã quay người rời đi.

Y tá thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế. Sau đó, cô bắt đầu lo lắng rằng hắn ta có thể đang tìm bác sĩ.

“Không lẽ nào…?”

Dù gì thì hắn cũng không biết nơi ở của bác sĩ, nghĩ thế cô lắc đầu, cho rằng mình lo lắng vô cớ. Nhưng cô lại không biết một điều rằng Kang Jin Wook là một người cực kỳ cố chấp và có năng lực đáng sợ.

Kang Jin Wook vừa rời khỏi bệnh viện, liền gọi ngay cho thư ký Kwak.

“Địa chỉ của bác sĩ phụ trách Choi Sun Woo hả? Được rồi, tôi sẽ gửi ngay.”

Khi đang chạy trên đường, thư ký Kwak đã gửi địa chỉ cho hắn.

“Đến đó trước và đợi tôi.”

“Vâng.”

Kang Jin Wook không chút do dự nhập địa chỉ vào hệ thống dẫn đường, rồi ngay lập tức tăng tốc. Cũng giống như lần trước, chiếc xe lao đi với tốc độ điên cuồng, 

Cuối cùng, hắn dừng xe tại một khu dân cư yên tĩnh. Đã có một nhóm đàn ông chặn trước cửa một căn hộ.

Kang Jin Wook bước thẳng vào bên trong. Trước cửa căn hộ tầng 3, đã có vài người và thư ký Kwak đứng chờ sẵn.

Thư ký Kwak khẽ gật đầu chào anh, rồi mạnh mẽ gõ cửa.

“Ai đó?”

“Mở cửa ra.”

Nghe tiếng nói từ bên trong, thư ký Kwak đáp lại, nhưng không có ý định tiết lộ danh tính của mình.

Dĩ nhiên, cửa không thể mở.

“Ai đó…?”

Giọng nói bên trong có chút căng thẳng vang lên lần nữa.

“Mở cửa.”

Trước khi thư ký Kwak kịp nói thêm, Kang Jin Wook đã chen vào với giọng điệu áp đảo.

Người bên trong ngay lập tức nhận ra giọng nói của Kang Jin Wook, cô mở cửa. Han Soo Jin đứng đó với gương mặt cứng đờ.

“Cô biết Choi Sun Woo đang ở đâu chứ?”

Kang Jin Wook hỏi mà không cần bước vào bên trong. Đôi mắt của Han Soo Jin mở to, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Dù cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Kang Jin Wook lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Cậu ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết.”

“Nói ngay.”

Pheromone của Kang Jin Wook tỏa ra đầy đe dọa, làm không khí xung quanh càng trở nên nặng nề. Sắc mặt Han Soo Jin cứng đờ, nhưng cô vẫn kiên định nhìn thẳng vào hắn.

Thực ra, Soo Jin cũng lo lắng cho Choi Sun Woo không kém. Lời chia tay cuối cùng của cậu ấy làm cô cảm thấy không yên tâm.

Nhưng cô không muốn tiết lộ điều này với người đàn ông trước mặt.

Dù biết rằng Choi Sun Woo đang mang thai, nhưng cậu ấy không muốn tiết lộ điều đó. Và cô cũng đoán được lý do.

Với ký ức mờ nhạt về những chuyện xảy ra trong kỳ phát tình, Choi Sun Woo không chắc liệu Alpha đứng trước mặt có phải là cha của đứa bé không.

Nếu là người đàn ông như thế này, sau khi biết được việc mang thai, hắn ta chắc chắn sẽ dùng mọi cách để cướp lấy đứa bé.

“Gọi cho Choi Sun Woo ngay. Ngay lập tức! Cậu ấy đang gặp nguy hiểm đấy.”

Lúc đó, Kang Jin Wook mở to mắt, giọng nói của hắn nghe như thể đang lo lắng.

Điều này làm Han Soo Jin, ít nhiều, có chút do dự.

Sun Woo chậm rãi mở mắt và ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Một trần nhà xa lạ.

‘Gì thế này?’

Lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi. Sun Woo căng thẳng, không thể nhớ ra mình đang ở đâu. Sau đó, cậu từ từ nhận ra nơi mình đang nằm là một khách sạn.

“À, đúng rồi.”

Sun Woo ngồi dậy, lấy điện thoại đặt cạnh giường để kiểm tra giờ. Có lẽ vì đi ngủ quá sớm mà bây giờ mới chỉ qua 5 giờ sáng.

Cảm thấy khát nước, cậu bước xuống giường. Khi mở tủ lạnh nhỏ, hai chai nước suối được đặt ngay ngắn bên trong.

Sun Woo rót một ly nước và uống một hơi.

Nước khiến cậu tỉnh táo hơn, nhưng cũng là lúc cơn đói ập đến.

‘Thì ra tối qua mình chưa ăn gì mà đã đi ngủ.’

Trước khi ngủ, cậu như bị cuốn vào một thứ gì đó mà không còn tâm trí để nhận ra mình đói, chỉ đơn giản là mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi. Giờ đây, cơn đói mới bắt đầu trở nên rõ rệt.

‘Có lẽ mình nên ghé qua cửa hàng tiện lợi.’

Sun Woo nhặt ví của mình và chuẩn bị mang theo điện thoại thì chợt khựng lại. Cậu nhớ lại những lời nói không đáng có với Han Soo Jin ngày hôm qua. Nếu gọi điện mà nghe thông báo số điện thoại không tồn tại, có lẽ cô ấy sẽ hoảng hốt.

“Ít nhất cũng nên báo cho cô ấy biết, để cô ấy khỏi lo lắng.”

Sun Woo lấy danh thiếp của Han Soo Jin ra từ ví và gửi tin nhắn.

[Bác sĩ, tôi là Sun Woo đây. Hôm qua tôi thực sự xin lỗi. Tôi gửi tin nhắn này vì sợ cô lo lắng nếu không liên lạc được. Đừng lo nhé, tôi sẽ gọi điện cho cô sớm thôi.]

Sun Woo định tiết lộ rằng đây là số liên lạc mới của mình, nhưng rồi lại thôi. Cậu lo rằng nếu sau này Kang Jin Wook uy hiếp Han Soo Jin, điều đó có thể trở thành nguy cơ.

Cậu quyết định sẽ giải thích cặn kẽ mọi chuyện qua điện thoại sau. Nhưng quyết tâm của Sun Woo chỉ kéo dài chưa đầy 5 giây.

Điện thoại rung lên liên tục.

“…….”

Số điện thoại không được lưu chính là số của Han Soo Jin, người mà Sun Woo vừa nhắn tin. Cậu do dự rồi nhấc máy.

“Alô?”

– Sun Woo? Là Sun Woo đúng không? Trời ơi! Sun Woo!

Giọng nói nhanh nhảu của Han Soo Jin vang lên, tên của cậu được gọi một cách nồng nhiệt và lo lắng, không còn sự xa cách như thường lệ.

“Bác sĩ…….”

– Sun Woo! Rốt cuộc là có chuyện gì? Giờ cậu đang ở đâu?

“Tôi… cái đó là…….”

– Cậu nói là sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa, rồi đột nhiên biến mất thật, có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không?

Có lẽ vì quá lo lắng, Han Soo Jin nói năng lộn xộn, giọng cô còn hơi run rẩy.

Sun Woo cúi đầu, cắn chặt môi. Khi nghĩ đến việc đã khiến ai đó phải lo lắng, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng.

“Tôi xin lỗi. Tôi đã làm cô phải lo lắng.”

– Cậu đang ở đâu? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?

“Vâng. Tôi chỉ… xuống đây để sắp xếp lại mọi thứ.”

– Sắp xếp gì chứ? Giờ cậu đang ở đâu?

Sun Woo ngập ngừng rồi cũng nói ra tên thành phố. Ngay lúc đó, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng gì đó đổ rầm xuống.

“Tiếng gì vậy?”

– À… xin lỗi, là cái ghế bị đổ thôi. Cậu… cậu vẫn ổn chứ?

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Sun Woo chậm chạp trả lời vì đang bước vào bên trong.

– Sun Woo! Cậu đừng có nghĩ quẩn đấy nhé?

Có lẽ vì hiểu lầm, Han Soo Jin hỏi cẩn thận. Cánh cửa thang máy khép lại, sóng điện thoại trở nên yếu ớt. Dường như nơi này tín hiệu không được tốt.

“Vâng, bác sĩ, tôi xin lỗi nhưng tôi phải cúp máy đây.”

Sun Woo vội nói trước khi cuộc gọi bị gián đoạn. Nhưng đáng tiếc là điều cuối cùng Han Soo Jin nghe được chỉ là chữ “Vâng…” rồi cuộc gọi đột ngột ngắt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo