Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 15

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 15

Vừa bước ra khỏi thang máy, Sun Woo định đi thẳng ra khỏi khách sạn nhưng lại đổi ý, cậu quay đầu và tiến về phía quầy lễ tân.  

“Quý khách còn cần gì thêm không ạ?”  

Nhân viên khách sạn thấy Sun Woo bước đến, niềm nở hỏi.  

“À, chào cô. Ở gần đây có siêu thị hay cửa hàng tiện lợi nào mở cửa không?”  

“Có một cửa hàng tiện lợi ngay bên trái khách sạn, còn có siêu thị thì cách đây khoảng 10 phút đi bộ, hoạt động suốt 24 giờ ạ.”  

Nhân viên lễ tân nhiệt tình trả lời.  

“Cảm ơn cô nhiều!”  

“Dạ. Quý khách có cần gì thêm không ạ?”  

“Tôi không, cảm ơn. Chào cô nhé.”  

Sun Woo cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn. Hiện đang là mùa hè, nên dù còn rất sớm bầu trời đã hơi hửng sáng.

Cậu nhìn quanh một lượt rồi quay người đi theo chỉ dẫn của lễ tân. Trên đường đi, cậu có ghé vào cửa hàng tiện lợi nhưng chỉ tìm được vài gói bánh kẹo không đủ làm thỏa mãn cơn đói của mình. Không có gì hấp dẫn, cậu đành bước ra ngoài.

Đã bỏ qua hai bữa nên đứa bé trong bụng cậu đang không ngừng kêu đói, rõ ràng số bánh kẹo này không đủ để lấp đầy chỗ trống trong dạ dày. Thật ra, từ nãy đến giờ, Sun Woo cứ nghĩ về những loại trái cây chua chua ngọt ngọt nên cậu càng muốn nhanh chóng đến được siêu thị. 

Đi khoảng 10 phút theo hướng được chỉ, cậu nhìn thấy một siêu thị sáng đèn phía bên kia đường.  

“Ồ!”  

Siêu thị này lớn hơn Sun Woo tưởng, có lẽ sẽ có trái cây mà cậu đang thèm.

Với tâm trạng vui vẻ, Sun Woo băng qua đường và không gian rực rỡ ánh đèn của siêu thị. Bên trong có vẻ khá rộng rãi, hàng hóa bày biện phong phú. Vừa nhìn lướt qua, ánh mắt Sun Woo đã ngay lập tức bị hút về phía quầy hoa quả, nơi chất đầy những loại trái cây tươi ngon, đủ loại sắc màu.

Cậu vội vã tiến lại gần và ngay lập tức nhìn thấy thứ mình muốn – những trái xuân đào bóng bẩy, đỏ rực.  

Sun Woo cầm lên một quả, đưa lên mũi ngửi. Mùi thơm ngọt ngào xộc tới kích thích khứu giác của cậu , nước miếng lập tức tràn đầy trong miệng.  

Cậu cẩn thận cho ba quả đào nhỏ vào túi nilon trong suốt. Sau một thoáng lưỡng lự, cậu cũng quyết định lấy thêm hai quả táo xanh mọng nước bên cạnh. Nhìn đám trái cây tươi ngon, cơn đói của cậu càng trở nên dữ dội.

Nôn nóng muốn ăn ngay, Sun Woo không thèm ngó thêm bất kỳ món gì khác, vội vã tiến đến quầy tính tiền. Vừa bước ra khỏi siêu thị, cậu lấy ngay một quả xuân đào, chà chà nó vào chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của mình.

Rộp.  

Cậu cắn nhẹ vào lớp vỏ mịn màng, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong miệng và mùi thơm lan tỏa trong mũi. Vừa đi, Sun Woo vừa thưởng thức, nhanh chóng chén sạch ba quả xuân đào.  

Khi gần về đến khách sạn, hai quả táo xanh cũng đã được cậu xử lý hết.  

“Hả? Mình ăn hết rồi sao?”  

Sun Woo nhìn túi rỗng trong tay, không khỏi ngạc nhiên.  

Bảo sao bụng mình đầy đến vậy.  

Mải mê ăn quá, cậu đã chén sạch túi quả lúc nào không hay. Sun Woo vuốt ve bụng no căng, ngước lên nhìn trời.  

Bầu trời đã chuyển màu xanh nhạt, báo hiệu một buổi sáng sắp đến.  

“Mình đã ngủ đủ giấc, bụng cũng no rồi…”  

Sau một đêm ngủ ngon lành, Sun Woo cảm thấy mình cần phải đi dạo một chút để tiêu hóa số thức ăn trong bụng. Nhìn quanh một lúc, cậu phát hiện có một con sông ngay phía sau khách sạn.  

“Chắc có lối đi bộ dọc bờ sông nhỉ?”  

Sun Woo lẩm bẩm, rồi nhét túi nilon rỗng vào túi áo và bước về phía sông. Cậu nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu vừa đi dạo dọc bờ sông vừa ngắm bình minh, sau đó mới quay lại khách sạn.  

Đúng như dự đoán, có một lối đi bộ cạnh bờ sông, nhưng nó nằm ở phía đối diện.  

“Hừm…”  

Sun Woo gãi má, trầm tư suy nghĩ. Sau một quãng đường dài đi bộ, đôi chân cậu bắt đầu đau nhức, khiến cậu cảm thấy có chút do dự.

Nhưng rồi cậu lại nghĩ, bên kia đường cũng có ghế đá, nếu đi đến đó rồi ngồi nghỉ một chút thì cũng đáng công.  

“Đã đi đến đây rồi, thôi thì qua bên kia luôn vậy.”  

Sau vài giây đắn đo, Sun Woo quyết định và từ từ bước lên cầu. Đến giữa cầu, cậu dừng lại. Phía đông, mặt trời đang từ từ nhuộm đỏ bầu trời, đánh dấu sự bắt đầu của một ngày mới.

Trời vẫn còn mát, nhưng hơi ẩm đã khiến trán cậu lấm tấm mồ hôi. Sun Woo quay người lại, tựa vào lan can cầu, ngắm nhìn khung cảnh yên bình xung quanh.  

“Thể lực gì thế này…”

Ngày trước thức trắng mấy đêm liền, làm việc thâu đêm suốt sáng cũng không vấn đề gì.

“À phải rồi, mình đang mang thai mà.”

Sun Woo chợt nhớ ra mình đã nhập vào cơ thể này và còn đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Cậu nghiêng người thêm một chút trên lan can, mắt dõi theo dòng nước trong veo đang lững lờ trôi dưới chân cầu.

“Haa…”

Giá mà lúc nãy mua một chai nước thì tốt biết mấy. Sun Woo liếm đôi môi khô khốc của mình. Dù vậy, lâu lắm rồi cậu mới được hít thở không khí trong lành của buổi sáng và đón làn gió mát từ sông thổi tới, khiến tâm trạng cậu trở nên sảng khoái hơn bao giờ hết.

Sun Woo dang rộng cánh tay, đón nhận tia nắng đang dần ló dạng. Cảm giác như khi nhìn thấy mặt trời lên vào buổi sáng, cậu có thể bắt đầu một ngày mới với tâm trạng hoàn toàn mới.

Nhưng lạ lùng thay, tâm trí của Sun Woo lại trôi về hình ảnh Giám đốc Kang. Hình ảnh hắn xé lá đơn từ chức và nhất quyết không cho mình nghỉ việc lại hiện lên rõ nét trong đầu cậu.

Rõ ràng là hắn có vẻ giận dữ, nhưng trong đó dường như cũng có chút bối rối.

“Tại sao lại không cho mình nghỉ? Đáng nhẽ anh ta phải là người vui mừng nhất mới đúng? Chẳng lẽ vì mình bị bệnh mà anh ta cảm thấy trách nhiệm? Nhưng Kang Jin Wook không phải kiểu người như vậy mà.”

Cách hắn vừa tỏ ra tức giận vừa lo lắng khiến Sun Woo càng thêm bối rối.

‘Tại sao lại như vậy?’

Nhưng dù lý do là gì thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Mấy kẻ điên thì hành động chẳng bao giờ có lý do cả. Tên đó khác thường nên mới hành xử như vậy thôi.

‘Thôi nào, chẳng phải giờ mình sẽ không gặp lại hắn nữa sao? Quên đi và sống tốt nhé, tên quái đản! Đừng bao giờ gặp lại nữa!’

Sun Woo nắm chặt hai tay, tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Thay vì nghĩ về Kang Jin Wook, tốt hơn là tìm cách để sống thật tốt ở đây.

Két… Kéttt…

Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng động sắc nhọn như muốn xé tan sự bình yên của con phố.

‘Gì vậy?’

Ngay khi tiếng động rầm rầm của cánh của xe bị đóng vang lên, Sun Woo quay phắt lại.

Và cái người vừa vội vã bước xuống xe chính là…

“Giám đốc Kang?”

Ngạc nhiên thay, người mà Sun Woo nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại chính là Kang Jin Wook. Mắt Sun Woo mở to vì sửng sốt. Không, làm sao anh ta lại xuất hiện ở đây được chứ!

Kang Jin Woo tiến nhanh đến, nắm chặt cổ tay Sun Woo và kéo mạnh cậu về phía trước.

“Cậu điên rồi sao, Choi Sun Woo?”

Với vẻ mặt đầy giận dữ, Kang Jin Wook hét lên.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại nghĩ đến chuyện chết chóc như thế?”

Sun Woo nhăn mặt vì cổ tay bị siết chặt đau đớn, nhưng cậu lại càng ngơ ngác trước lời của Kang Jin Wook.

‘Hả?’

Anh ta vừa nói gì cơ? Anh ta vừa hét lên hỏi có phải mình định tự tử không? Có phải mình nghe nhầm không?

Sun Woo vẫn chưa hiểu tình hình, ngơ ngác nghiêng đầu. Sắc mặt của Kang Jin Wook đã cứng đờ lại. Sun Woo cứ nghĩ rằng hắn đang giận dữ, nhưng không phải vậy.

Gương mặt của Kang Jin Wook lộ rõ vẻ như vừa trải qua cú sốc lớn.

“Ơ… xin lỗi… Giám đốc?”

Sun Woo lắp bắp gọi Kang Jin Wook với vẻ mặt đầy bối rối.

“Choi Sun Woo, đừng có nghĩ quẩn, theo tôi.”

Kang Jin Wook lạnh lùng ra lệnh rồi quay ngoắt người đi.

“Ơ, ơ này?”

Trong khi Sun Woo còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bị Kang Jin Wook lôi đến trước chiếc xe đen tuyền. Cửa ghế phụ đã tự động mở ra trước khi cậu kịp chạm tay vào.

“A!”

Sun Woo bị đẩy mạnh vào trong, ngã ngồi xuống ghế. Đến khi cậu kịp nhận ra thì cánh cửa đã đóng lại.

Sun Woo cuống cuồng nhìn quanh, nhưng không thấy chốt cửa hay bất cứ nút nào để mở cửa xe.

“Cài dây an toàn vào.”

Giọng nói lạnh lùng của Kang Jin Wook vang lên từ ghế lái.

“Này, giám… Không, Kang Jin Wook, anh đang làm cái quái gì vậy!”

Sun Woo cố gắng gọi tên thật của hắn thay vì gọi bằng chức danh như thường lệ.

“Dây an toàn.” Nhưng điều Sun Woo nhận lại chỉ là một mệnh lệnh vô lý.

“Không phải là vấn đề dây an toàn!”

Làm sao anh ta lại có mặt ở đây? Tại sao lại bắt mình lên xe? Quan trọng hơn là làm sao anh ta biết mình ở đây?

Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu Sun Woo. Nhưng thay vì tiếp tục cãi lại, cậu cũng lặng lẽ kéo dây an toàn.

Đôi mắt của Kang Jin Wook đã trở nên tối đen đến mức đáng sợ. Không chỉ chứa đầy sự giận dữ mà còn có chút gì đó điên cuồng, khiến Sun Woo cảm thấy nếu không cẩn thận, hắn có thể sẽ kích hoạt “công tắc điên cuồng” của mình lần nữa.

Bây giờ không phải lúc để bỏ chạy. Trong tình huống này, tốt nhất là cứ tạm thời quan sát tình hình.

Hoàn toàn không phải vì Sun Woo sợ Kang Jin Wook.

Phải, đúng vậy.

Kétttt…

Chiếc xe khởi động với tiếng động chói tai.

Cảm giác cơ thể bị đẩy mạnh ra sau rồi lại chồm tới trước khiến Sun Woo cứng đờ, nắm chặt dây an toàn như nắm lấy sợi dây sinh mạng.

Chiếc xe ngoại nhập màu đen lao vút trên con đường rực rỡ ánh nắng ban mai.

Những tài xế ít ỏi trên đường phát hoảng khi thấy chiếc xe lao tới như một con thú dữ, điên cuồng tăng tốc, và vội vã tránh sang hai bên như thể sắp đối mặt với thảm họa.

Sun Woo há hốc miệng, choáng ngợp trước cảnh chiếc xe điên cuồng lao qua giữa những chiếc xe đang tách ra như biển Hồng Hải.

Dù đang làm chuyện nguy hiểm, Kang Jin Wook vẫn giữ nguyên một vẻ mặt không đổi.

‘Hộc! Hộc!’

‘Aaaa! Aaaaaaa!’

Mỗi khi xe tiến sát một chiếc xe khác như thể sắp đâm vào, rồi đột ngột biến mất, Sun Woo lại thầm la hét trong đầu.

Người ta nói quá sợ hãi thì không thể thốt nên lời, và Sun Woo đang ở trong trạng thái đó.

Cậu nắm chặt dây an toàn như thể nắm lấy mạng sống của mình, toàn thân run rẩy. Cuối cùng, cậu quyết định nhắm chặt mắt lại.

Nếu cứ tiếp tục nhìn, cậu cảm thấy mình sẽ ngất xỉu mất. Đây không phải là điều nên để cho đứa bé trong bụng chứng kiến.

‘Kang Jin Wook, tên điên.’

Sun Woo không quên rủa thầm Kang Jin Wook trong đầu.

Chiếc xe ngoại nhập cứ lao đi với tốc độ điên cuồng như vậy cho đến khi vào đến trung tâm Seoul. Đúng giờ cao điểm đi làm, con đường ven sông kẹt cứng không còn chỗ nào trống.

Kang Jin Wook với gương mặt đầy bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi mới nhận ra ghế bên cạnh mình đang im lặng đến lạ thường.

Quay đầu nhìn qua ghế phụ. Sun Woo đang ngủ trong một tư thế vô cùng không thoải mái, cổ gập sang một bên. Hắn nhíu mày chặt hơn.

‘Sao cậu ta lại ngủ kiểu đó chứ?’

Kang Jin Wook nhíu mày gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng. Sau đó, hắn ấn mạnh vào nút trên cánh cửa.

Ghế phụ bắt đầu ngả từ từ về phía sau. Khi tư thế trở nên thoải mái hơn, nét mặt của Sun Woo cũng dần trở nên thư giãn.

Tiếng thở đều đặn của Sun Woo vang lên, lấp đầy không gian nhỏ bé bên trong xe. Kang Jin Wook liếc nhìn Sun Woo đang ngủ say, rồi lại quay đầu về phía trước.

Dù con đường vẫn kẹt cứng xe cộ, nhưng kỳ lạ là cảm giác bực bội trong lòng hắn đã giảm đi đáng kể.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo