Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 16

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 16

Sun Woo từ từ mở mắt vì cảm nhận được một chút rung động. Cảm giác ngứa ngáy trên mặt kèm theo làn gió nóng phả qua mặt khiến cậu không khỏi khó chịu. 

“Cái gì đây…?”

Vẫn còn ngái ngủ, Sun Woo lờ đờ chớp mắt vài lần, rồi mới nhận ra mình đã ngủ thiếp trên xe.

“Xe ư? A…”

Sao mình lại ở trong xe nhỉ? Sun Woo tự hỏi, cố gắng lục lọi trong trí nhớ để tìm ra lý do. Đột nhiên, cậu nhớ lại rằng Kang Jin Wook đã ép cậu vào trong xe, chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt làm cậu không còn đủ sức để đối diện với thực tại nên đã nhắm mắt lại. Và rồi, từ lúc nào không hay, ý thức cậu đã dần chìm vào giấc ngủ.

Sun Woo vội vàng quay đầu nhìn bên cạnh. Nhưng ghế lái đã trống không.

“Cái gì thế này?”

Cậu hoảng hốt đảo mắt xung quanh xe và phát hiện Kang Jin Wook đang đứng cách đó không xa, quay lưng lại phía mình. Cậu cũng nhận ra rằng cửa xe bên ghế phụ đã mở sẵn từ lúc nào.

Cảm giác nóng nực ban nãy là do nhiệt độ ban ngày đã tăng cao trong lúc họ di chuyển.

“Tỉnh rồi thì xuống xe đi.”

Dường như nhận thấy Sun Woo đã tỉnh, Kang Jin Wook không thèm quay lại mà chỉ lạnh lùng ra lệnh. Sun Woo ngây người bước ra khỏi xe, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng quan sát xung quanh.

Trước mặt cậu là một tòa nhà xa lạ. Chính xác hơn, đó là một tòa nhà lạ lẫm. Căn hộ mà cậu đang sống cũng thuộc dạng sang trọng, nhưng những gì đang ở trước mắt cậu là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.

Một bức tường được xây bằng gạch đỏ chắn ngang trước mặt. Trên bức tường ấy, những cây thông với những chiếc lá nhọn hoắt vươn mình lên cao như đang chào đón, đó chính là loại thông quý hiếm mà người ta vẫn thường truyền tai nhau về giá trị của chúng.

Phía sau bức tường, dù không nhìn rõ, nhưng Sun Woo cũng có thể mường tượng ra khung cảnh bên trong.

Có lẽ đó là một khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ bên cạnh một ngôi biệt thự lớn, có thể là hai hoặc ba tầng như trong những bộ phim truyền hình mà cậu từng xem.

“Đi theo tôi.”

Trong lúc Sun Woo còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình về bức tường, Kang Jin Wook đã bắt đầu bước đi trước. 

“A!”

Kang Jin Wook nắm chặt cổ tay Sun Woo, kéo cậu đi hết sức mạnh bạo. Trong khi đó, người đàn ông mặc vest đen đứng gần đó, với vẻ mặt căng thẳng từ nãy giờ, đã nhận được cái gật đầu ra hiệu từ Kang Jin Wook. 

“Dọn đi.”

“Vâng!”

Theo lệnh của Kang Jin Wook, người đàn ông nhanh chóng di chuyển xe ra khỏi lối đi. Kang Jin Wook bước qua cánh cổng sắt màu xám đang hé mở. Sun Woo bị nắm chặt tay cũng tự nhiên bước theo sau.

Khi Sun Woo leo lên năm sáu bậc thang bằng đá cẩm thạch, khu vườn rộng lớn và tuyệt đẹp hiện ra trước mắt cậu, đúng như những gì cậu đã tưởng tượng.

Vài cây thông cao lớn với những cành cây uốn lượn, tạo nên những hình dạng tựa như những tác phẩm nghệ thuật sống động. Những bông hoa mùa hè xinh đẹp, có màu sắc tươi tắn và hình dáng kỳ lạ, rực rỡ giữa các bụi cây. 

Có một cây cầu gỗ hình vòm uốn cong thanh thoát bắc qua hồ nhỏ, nơi mặt nước trong vắt như một tấm gương huyền bí phản chiếu cảnh vật xung quanh. Khung cảnh nơi đây đẹp tựa một bức tranh thiên nhiên hoàn hảo.

Tuy nhiên, tiếc thay, Sun Woo không có cơ hội để đắm mình trong vẻ đẹp của khu vườn. Kang Jin Wook kéo tay cậu bước đi vội vã, không cho cậu một giây phút dừng lại để thưởng ngoạn. 

Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng hoành tráng. Nhưng không chỉ đơn thuần là một ngôi nhà, mà là một biệt thự. Quy mô và kích thước của tòa nhà vượt xa mọi hình dung của Sun Woo, khiến cậu phải ngước lên để nhìn toàn cảnh công trình vĩ đại này. 

Từng đường nét, từng chi tiết của biệt thự toát lên vẻ lộng lẫy và quyền quý, như một minh chứng rõ ràng cho sự xa hoa và sang trọng mà cậu chưa từng chứng kiến.

Khi Sun Woo đứng lưỡng lự, không biết có nên tiếp tục bước đi hay không, Kang Jin Wook lại một lần nữa quyết đoán bước qua cánh cửa chính đang mở rộng. Với cổ tay bị nắm chặt, Sun Woo không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc theo sát bước chân của giám đốc.

Ngay khi họ bước vào bên trong, một không gian rộng lớn mở ra trước mắt Sun Woo, tiếp nối với một tiền sảnh khổng lồ. Cánh cửa trong suốt dẫn họ qua một hành lang ngắn, và ngay lập tức, ánh sáng trắng rực rỡ tràn ngập tầm nhìn của cậu.

“A!”

Bị chói mắt bởi ánh sáng rực rỡ, Sun Woo nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, cố gắng làm quen với cường độ ánh sáng. Khi mở mắt ra, cậu không khỏi ngỡ ngàng và trầm trồ trước khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt.

“Ồ…”

Nhưng cảm xúc ngỡ ngàng ấy chỉ thoáng qua, vì Sun Woo vẫn đang bị Kang Jin Wook nắm chặt tay, không có cơ hội dừng lại hoặc ngắm nhìn thêm mà buộc phải tiếp tục bước theo.

Họ bước qua một hành lang rộng lớn, và trước mắt là một phòng khách lớn với diện tích như một sân vận động. Những cửa sổ lớn cao vút từ trần đến sàn mở ra một tầm nhìn thoáng đãng, cho phép Sun Woo nhìn thấy khung cảnh khu vườn mà họ vừa đi qua.

Kang Jin Wook đẩy Sun Woo xuống một chiếc ghế sofa màu ngà rộng lớn tới mức có thể chứa tới hai mươi người ngồi.

“A!”

Sun Woo loạng choạng ngã xuống ghế, cậu đã nghĩ chiếc ghế sẽ êm ái, nhưng không ngờ nó lại khá cứng và thiếu thoải mái. 

Cậu vừa xoa mông vừa dùng tay nắm chặt lấy cổ tay, nơi mà Kang Jin Wook đã siết đến đỏ ửng.

“Cái gì đây?” Sun Woo nhíu mày, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Kang Jin Wook. Dù biết hắn không hề biết rằng mình đang mang thai, nhưng việc liên tục đẩy và lôi kéo như vậy thật sự khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Kang Jin Wook, với vẻ mặt không một chút biểu cảm, đáp trả cái nhìn của Sun Woo. Nhưng cuối cùng, người phải quay đi không phải là Kang Jin Wook mà chính là Sun Woo. Trong tâm trí cậu, đèn cảnh báo đã bừng sáng rực rỡ.

Kang Jin Wook đúng là một kẻ điên rồ. Một kẻ điên không có lối thoát. Đụng phải hắn không chỉ là rước họa vào thân mà còn có thể phải trả giá bằng mạng sống!

“Đừng có nghĩ ngợi lung tung, từ giờ cậu sẽ ở lại nhà tôi.”

Sun Woo sững sờ, cảm giác như vừa bị một chậu hoa rơi trúng đầu giữa đường phố đông đúc.

“Cái gì cơ? Tại sao tôi phải ở đây?”

Rõ ràng đã đủ nguy hiểm khi ở gần hắn, giờ lại còn yêu cầu cậu phải sống chung dưới một mái nhà?

“Để tôi có thể giám sát cậu.”

“Không, vấn đề là tại sao anh lại phải giám sát tôi?” Sun Woo phản ứng, giọng điệu thiếu kiềm chế đến mức có phần bất kính. Ngay lập tức, lông mày của Kang Jin Wook nhíu lại, biểu lộ sự khó chịu rõ ràng.

Sun Woo cảm thấy rùng mình, nhận ra mình đã nói sai. Cậu nhanh chóng sửa lời:

“Ý tôi là… tại sao tôi lại phải ở đây?”

Kang Jin Wook nhìn Sun Woo, người đang rụt rè đặt câu hỏi, bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Cậu đã bán nhà rồi, đúng không?”

Sun Woo cảm thấy như bị tát vào mặt. Sao hắn lại biết điều đó? Khi cậu còn đang hoang mang, Kang Jin Wook tiếp tục với vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Cậu không có chỗ nào để đi, vậy thì ở đây mà sống.”

“Chuyện tôi không có chỗ ở thì liên quan gì đến anh ? Và tôi cũng chưa chuyển đi đâu cả!” Sun Woo ngẩng cao đầu, hỏi lại với thái độ đối đầu.

“Tôi đã nói rồi, để cậu không nghĩ vớ vẩn.”

“Vớ vẩn cái gì… Anh không nghĩ là…?”

Sun Woo bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng khi Kang Jin Wook nổi cơn thịnh nộ với mình.

Trên cầu, nơi dòng sông cuồn cuộn chảy, chiếc xe phóng đi với âm thanh gầm rú như muốn xé toạc không gian. Hình ảnh Kang Jin Wook lao tới với gương mặt tràn ngập sự giận dữ vẫn hiện rõ trong tâm trí Sun Woo.

“Anh đang nghĩ tôi định tự tử sao?” Sun Woo nhìn tên giám đốc với vẻ mặt không thể tin nổi. Lông mày của hắn co giật không ngừng, thể hiện rõ sự khó chịu. Mặc dù không cần nghe câu trả lời, Sun Woo vẫn có thể đoán ra ý nghĩ của hắn.

Thì ra là thế, mọi thắc mắc về cơn thịnh nộ dữ dội vừa qua của hắn. Sun Woo ngay lập tức nhận ra nguồn cơn của cơn bão tố mà mình vừa trải qua. Thế nhưng, lý do Kang Jin Wook lại hành động như vậy vẫn còn là một điều bí ẩn chưa được giải đáp.

“Dù cho cậu có đang chìm trong tuyệt vọng, cũng không nên hành xử như vậy. Mạng sống con người quý giá biết bao, làm sao có thể coi thường được?” Kang Jin Wook lên giọng giáo huấn, nghe không hợp với phong cách thường ngày của hắn chút nào.

Thì ra, mọi chuyện lại bị hiểu lầm đến mức ấy sao?

“Nhưng tôi không phải muốn làm như thế,” Sun Woo phản bác.

“Không phải sao? Vậy tại sao cậu lại có mặt ở đó?” 

Kang Jin Wook hỏi với vẻ mặt chất vấn, ánh mắt lấp lánh vẻ mỉa mai.

“Tôi chỉ muốn đi dạo một chút thôi!” Sun Woo cũng không chịu thua, đáp lại bằng giọng cương quyết.

“Tại sao lại đi vào giờ đó?”

“Vì tôi đi ngủ sớm, nên không thể ngủ được thêm nữa!”

“Vậy tại sao lại ở trên cầu?” Hắn tiếp tục chất vấn.

“Bởi vì có một con đường đi bộ ở bên kia sông! Nhưng tôi cảm thấy mệt nên đã nghỉ chân giữa chừng!”

Hộc… hộc…

Sun Woo thở hổn hển, đôi vai cậu rung lên từng hồi. Mặt cậu đỏ bừng vì vừa phải biện minh vừa bị kích động. Kang Jin Wook cũng không kém phần quyết liệt, cúi người về phía trước, tay chống hông và thở mạnh.

Hai người đối diện nhau, cố gắng kiềm chế nhịp thở gấp gáp, không khí căng thẳng bao trùm.

“Có thật không?” Cuối cùng hắn cũng phá vỡ sự im lặng trước.

“Thật.”

“Vậy tại sao lại bỏ chạy?”

“Tôi có bỏ chạy đâu.”

“Không chạy, vậy tại sao lại đến đó?”

“Chỉ là… tôi…”

“Chỉ là tôi muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi.”

“Suy nghĩ gì? Suy nghĩ về việc tự tử à?” Kang Jin Wook hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.

“Tôi đã bảo là không phải mà!”

Sunwoo khẳng định, không thể nói ra sự thật nhưng cũng không muốn để tình hình thêm phức tạp. 

Cậu đập tay lên ngực với sự tức giận, rồi lại nhanh chóng xoa bụng mình, thì thầm trong lòng.

‘Không phải ba đang giận con đâu, con biết mà, đúng không?’

Cậu lặng lẽ xin lỗi đứa bé trong bụng mình, dù nó chưa thể nghe thấy.

“Thôi đủ rồi! Từ giờ cậu sẽ ở lại đây.”

Hả? Vừa nãy anh ta cũng đã nói câu này rồi mà?

“Vậy lý do là gì? Tại sao tôi phải ở lại đây?” Sun Woo nhìn quanh căn nhà sang trọng, cảm thấy áp lực. Không cần phải nói, cậu biết đây là nhà của tên Kang Jin Wook này.

“Để tôi có thể quan sát cậu, xem cậu có thực sự nghĩ đến chuyện vớ vẩn hay không. Cứ hiểu như vậy đi.”

“Tôi đã bảo là tôi không tự tử mà!” 

Cả hai tiếp tục cuộc đối thoại cũ, ánh mắt nhìn nhau đầy vẻ mệt mỏi và chán chường.

“Tại sao anh làm vậy với tôi?”

Cuối cùng, Sun Woo cũng dám hỏi câu hỏi mà cậu đã muốn thốt ra từ lâu. Dù lục lọi trí nhớ của mình, cậu cũng không thể tìm ra lý do cho sự quan tâm thái quá của Kang Jin Wook đối với Thư ký Choi trong cuốn tiểu thuyết.

Giữa họ chỉ có vỏn vẹn ba lần gặp gỡ, và tổng cộng cũng chỉ chiếm hơn một trang sách. Nhưng giờ đây, Sun Woo cảm thấy như mình đã trải qua đủ mọi chuyện với hắn để viết thành cả một tập truyện, dù thực tế cậu không hề mong muốn điều đó.

“Cái gì?” Nghe câu hỏi của Sun Woo, Kang Jin Wook tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể không hiểu tại sao cậu lại đặt ra câu hỏi đó.

“Tại sao anh lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy? Giám đốc, anh vốn không phải là người như thế này đúng không?”

“Cậu có thật là đang mất trí nhớ không?” Kang Jin Wook không trả lời trực tiếp, mà lại hỏi ngược lại.

“À…” Gương mặt Sun Woo thoáng qua sự bối rối.

‘Đúng rồi, mình đang giả vờ mất trí nhớ mà.’

Nhớ ra điều đó, Sun Woo lập tức thay đổi biểu cảm, trở nên tự tin hơn.

“Đúng là tôi mất trí nhớ thật. Nhưng tôi vẫn biết anh không phải là người sẽ lo lắng và đuổi theo tôi đâu, giám đốc à.”

Sun Woo nói một cách bình thản, còn Kang Jin Wook thì lặng lẽ quan sát cậu. Thực ra, lúc này, hắn mới bắt đầu tự vấn về hành động của chính mình.

‘Thật vậy sao? Tại sao mình lại quan tâm đến Choi Sun Woo nhiều đến vậy?’

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo