Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 23

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 22

Sun Woo quyết định xong, liền đóng cửa sổ trình duyệt. Lần này, cậu tìm kiếm công ty xử lý chất thải. Khi nhấn vào số điện thoại đứng đầu danh sách, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

“Sáng mai bên anh làm việc từ mấy giờ nhỉ?” – Sun Woo hỏi. Phía công ty trả lời rằng họ chỉ có thể đến sau 9 giờ sáng.

“À… Vậy thì 9 giờ nhé. Nhớ đến đúng giờ đấy.”

– Vâng, quý khách sẽ chờ tại nhà phải không ạ?

“Phải. Không cần gọi lại xác nhận đâu, cứ lên thẳng luôn nhé.”

– Vâng, vâng. Hẹn gặp quý khách vào ngày mai

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, Sun Woo liền gọi cho nhân viên môi giới mà lần trước cậu đã ghé qua.

– Ồ, quý khách! Tôi đang định liên lạc với cậu đây. Có người muốn xem căn nhà mà cậu đã rao bán, ngày mai có tiện không?

“Vâng, được. Tôi sẽ cho anh mật khẩu cửa. Tôi không cần có mặt ở nhà đúng không? Từ ngày mai, tôi sẽ không ở đây nữa.”

Vì tất cả những vật dụng quý giá đã được cậu mang theo, nên việc tiết lộ mật khẩu cửa cũng không ảnh hưởng gì

– Tất nhiên, không sao đâu ạ.

Nghe câu trả lời dễ dàng từ môi giới, Sun Woo gật đầu rồi cúp máy. Sau đó, cậu quay về phòng ngủ, nằm xuống giường và mở điện thoại.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cậu bắt đầu tìm kiếm những căn nhà ở Jeju và chọn được vài nơi ưng ý. Sau khi có được thông tin liên lạc của văn phòng môi giới, Sun Woo nhắn tin báo trước rằng mình sẽ ghé thăm vào ngày mai.

Từng bước, từ việc đặt vé máy bay đến tìm nơi ở, mọi thứ đều được Sun Woo giải quyết một cách nhanh chóng và hiệu quả. Gương mặt cậu dần trở nên thư thái, đôi mắt khép lại trong sự bình yên.

“Khoảng cách này chắc sẽ khiến Kang Jin Wook khó mà theo kịp.”

Chắc chắn rồi. Trên môi Sun Woo hiện lên một nụ cười nhẹ, trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

* * *

Sun Woo đứng bên bờ biển, nhìn xuống làn nước trong đến mức thấy được cả đáy. Cảm giác nhồn nhột và ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong lồng ngực, cậu đứng yên nhìn những con sóng nối đuôi nhau đổ vào bờ rồi lại rút ra, rồi chậm rãi bước đi.

Mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi qua, không khí trong lành mát mẻ như ôm lấy tâm hồn cậu.

Sun Woo vén mái tóc của mình lên và ngắm nhìn biển rộng. Bất chợt, mùi hương thoang thoảng của khu rừng xanh mướt tràn ngập vào giác quan, khiến cậu giật mình.

“Rừng?”

Nhưng đây là biển mà? Hơn nữa, mùi hương này… dường như cậu đã ngửi thấy ở đâu đó rồi, hay chỉ là ảo giác?

Sun Woo quay đầu lại với gương mặt ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy cơ thể mình như trôi nổi. Đôi mắt cậu đột ngột mở bừng ra.

“Hự!”

Sun Woo nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay bên cạnh giường, cúi xuống nhìn mình, cậu hoảng hốt bật dậy.

“A-anh…anh..!”

Người ta thường bảo rằng khi quá sợ hãi, bạn sẽ không thể nói được tròn câu. Lúc này, Sun Woo đang ở trong trạng thái đó.

“Sao lại hoảng hốt thế?”

Kang Jin Wook, người khiến Sun Woo giật mình, lại đang tỏ ra vô cùng thản nhiên.

“Sao, sao anh lại ở đây…?”

Sun Woo bối rối nhìn quanh, tự hỏi liệu mình có lỡ ngủ ở một nơi nào khác không. Nhưng đây rõ ràng là phòng ngủ của cậu. Cảm giác bất an dâng lên, Sun Woo chợt nhớ đến những dấu vết lạ mà cậu phát hiện trong phòng khách đêm qua.

Phải rồi, nếu là một tên “điên rồ” như hắn thì chuyện đột nhập vào nhà người khác chắc chẳng có gì khó khăn. Hơn nữa, hắn còn biết cả mật khẩu cửa nữa.

“Ôi trời…!”

Phải rồi, cái mật khẩu ngu ngốc đó!

“Sao thế?”

Thấy biểu cảm của Sun Woo thay đổi, Kang Jin Wook nhíu mày hỏi. Nhưng Sun Woo chỉ cúi đầu, không trả lời.

Lẽ ra cậu phải đổi mật khẩu ngay khi nhớ ra đêm qua, tại sao lại trì hoãn cơ chứ!

“Không có gì. Tôi chỉ tự hỏi làm sao anh vào được đây thôi.”

Sun Woo lén nhìn Kang Jin Wook. Dù biết mật khẩu, nhưng có vẻ hắn không mấy bận tâm. Thật may mắn. Sun Woo thở phào nhẹ nhõm, thầm hứa sẽ thay đổi mật khẩu ngay lập tức.

“Đứng dậy đi.”

Đột nhiên, Kang Jin Wook đưa tay ra.

“Gì cơ?”

Nhìn cử chỉ của hắn, có vẻ như hắn muốn kéo Sun Woo đứng dậy. Sun Woo ngơ ngác nhìn hắn.

“Chúng ta phải ăn sáng chứ. Dậy đi.”

“Hả?”

Không chờ thêm, Kang Jin Wook nắm lấy tay Sun Woo và kéo cậu đứng dậy.

Hắn cứ quen thói kéo tay người khác như thể đó là điều hiển nhiên.

Bị kéo ra khỏi giường, Sun Woo bực bội nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Kang Jin Wook. Rồi cậu chợt nhận ra mùi hương kỳ lạ đang lởn vởn quanh mình.

“Mùi hương?”

Đúng rồi, đó cũng là mùi hương cậu đã ngửi thấy trong giấc mơ.

“Nhà mình đâu có nước hoa đâu nhỉ?”

Sun Woo nhăn mũi ngó quanh. Cậu đã bị kéo ra gần nửa phòng khách rồi. Cả trong phòng ngủ lẫn phòng khách, đâu có gì có thể phát ra mùi hương đó.

Căn nhà này, dù được trang trí như trong tạp chí nội thất, cũng không hề có cây cối hay máy khuếch tán hương nào cả.

“À…!”  

Đang ngó nghiêng xung quanh, mắt Sun Woo bỗng mở to.  

“Sao thế?”  

Kang Jin Wook, người đang nắm tay cậu bước đi, quay lại hỏi. Sun Woo lắc đầu, không nói gì. Kang Jin Wook nhìn cậu một lúc, sau đó cũng quay đầu tiếp tục bước.  

Sun Woo lặng lẽ nhìn theo dáng lưng của Kang Jin Wook, người đang đi trước cậu nửa bước. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Mà phải rồi, trước giờ cậu chỉ đọc qua chữ viết mà thôi.  

Cảm giác thật sự lần đầu tiên Sun Woo trải nghiệm là trong phòng khám bệnh viện. Khi ấy, cậu chỉ cảm thấy một chút áp lực, như thể đang bị bao trùm bởi một khu rừng sâu thẳm, và cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua.  

Hương thơm mà Sun Woo đang cảm nhận lúc này không phải là một mùi hương bình thường.  

“Thì ra đây là pheromone của Alpha.”  

Đúng vậy, cái mùi hương dày đặc như khu rừng rậm rạp này chính là pheromone của Kang Jin Wook.  

“Nhưng sao tự nhiên mình lại cảm nhận được pheromone nhỉ?”  

Omega cấp dưới không thể tỏa ra pheromone, cũng không thể ngửi thấy nó.  

“À… phải rồi, người mang thai sẽ bắt đầu phát ra pheromone đều đặn, vậy nên việc cảm nhận được cũng là điều hiển nhiên.”  

Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện cũng hợp lý.  

“Ngồi xuống.”  

Kang Jin Wook, hoàn toàn không hề hay biết Sun Woo đang chìm trong dòng suy nghĩ về pheromone, hắn buông tay cậu ra và chỉ vào bàn ăn trong bếp.  

Sun Woo ngơ ngác nhìn quanh, rồi bối rối khi thấy trước mặt là một bàn ăn đã được bày biện sẵn.  

“Cái này là…?”  

Trên bàn là những món ăn đơn giản, không nặng mùi nhưng lại rất bổ dưỡng và nhẹ bụng.  

Sun Woo hoàn toàn quên mất những suy nghĩ về pheromone khi nhìn thấy bữa ăn bất ngờ này.  

“Ăn đi.”  

Kang Jin Wook ra hiệu lần nữa, ánh mắt hướng về phía bàn ăn. Dù đã dặn quản gia Baek chuẩn bị thức ăn lành mạnh, nhưng hắn nghĩ việc đó không cần thiết phải kể ra.

Sun Woo ngồi xuống một cách tự nhiên, ánh mắt dừng lại trên đĩa trước mặt, nơi món salad đậu phụ non được bày biện thật gọn gàng và thanh đạm.

Cậu cầm nĩa, chọc nhẹ vào một miếng salad, rồi đưa lên miệng. Vị rau củ tươi mát giòn tan lập tức bùng nổ trong khoang miệng, kế đến là sự mềm mịn và béo ngậy của đậu phụ. Một chút ngọt nhẹ, có lẽ từ nước sốt, khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo, không một chút mùi nồng nào.

“Ngon thật đấy…” Câu nói bật ra, không thể kiềm chế, mang theo cảm giác hài lòng bất ngờ. Nụ cười nhẹ trên môi cậu như một lời khen ngợi chân thành, tạo nên không khí ấm áp trong căn bếp.

Sun Woo nhai kỹ rồi nuốt xuống, để lại một lời nhận xét chân thành. Sau đó, cậu đưa tay sang món ăn bên cạnh.  

Cháo trắng đơn giản, bốc lên mùi thơm dịu dàng, trông thật hấp dẫn. Khi thức ăn được bày ra trước mặt, không khí trong bếp cũng trở nên dễ chịu hơn. Kang Jin Wook im lặng, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn Sun Woo tận hưởng bữa ăn.

Suốt đêm qua, trong tâm trí hắn cứ xoay vòng quanh câu hỏi mà Sun Woo đã đặt ra. Tại sao cậu ta luôn khiến mình bận tâm, luôn làm mình lo lắng? 

Ban đầu, chính sự áp đặt của chủ tịch Kang cùng những mưu kế của Kang Jin Tae đã khiến hắn để ý đến Sun Woo. Nhưng dần dần, từ một khoảnh khắc nào đó, cảm giác tò mò về cậu bắt đầu nhen nhóm trong lòng. 

Không thể xác định rõ ràng thời điểm, nhưng Kang Jin Wook cảm nhận được rằng mình đã tìm ra lý do khiến trái tim mình rung động trước Sun Woo. 

“Cậu rất giống mẹ tôi.”  

Kang Jin Wook bất ngờ buông một câu, khiến Sun Woo, người đang xoa xoa cái bụng no nê sau khi ăn sạch bát cháo, phải dừng tay lại.  

Cậu ngơ ngác nhìn Kang Jin Wook. “Mình? Giống mẹ hắn?”  

“Mẹ tôi đã chịu đựng bệnh tật suốt nhiều năm mà không một lần kêu than, rồi lặng lẽ ra đi. Tôi không muốn ai bên cạnh mình lại biến mất theo cách đó một lần nữa.”  

“À…!”  

Phải rồi, giờ thì Sun Woo đã hiểu vì sao Kang Jin Wook lại bận tâm đến cậu. Mẹ của hắn đã qua đời vì ung thư dạ dày, và khi hắn phát hiện ra thì bệnh tình đã trở nên vô phương cứu chữa.

“Chuyện này mình đã nghe trong nguyên tác rồi…” 

Cuộc trò chuyện này là một trong những chi tiết giúp người đọc hiểu thêm về Kang Jin Wook—một kẻ tàn nhẫn nhưng sâu thẳm bên trong lại chứa đựng nhiều đau thương. 

Dù vậy, việc Kang Jin Wook nói rằng mình giống mẹ hắn thật chẳng phù hợp chút nào. 

Nhưng Sun Woo biết rằng mình không nên để lộ rằng cậu đã biết trước câu chuyện này. Nhân vật Sun Woo trong nguyên tác hoàn toàn không hay biết về quá khứ đau thương đó, và cậu phải giữ cho bí mật này không bị bại lộ, ngay cả khi lòng mình đang rối bời.

“Mẹ anh…đã bị bệnh sao?”  

Sun Woo suy nghĩ kỹ rồi quyết định hỏi như vậy. Cậu không thể hỏi thẳng cách bà ấy mất hay khi nào bà ấy qua đời, nên đây có vẻ là câu hỏi hợp lý nhất.  

“Có lẽ là vậy.”  

Nhưng câu trả lời của Kang Jin Wook lại càng khiến Sun Woo thêm bối rối.  

“Có lẽ là… sao cơ?”  

Hắn ta nói chuyện như thể đó không phải mẹ mình vậy. Không phải hắn rất thương yêu mẹ sao?

Sun Woo cố nhớ lại những chi tiết trong nguyên tác. Đúng rồi, mẹ của Kang Jin Wook yêu thương con trai mình hơn bất cứ ai, và ngược lại, hắn cũng vậy.  

“Tôi chỉ nghe qua điện thoại thôi. Bà ấy không muốn tôi phải lo lắng, nên đã lặng lẽ rời đi.”  

“À, đúng rồi!”  

Mẹ của Kang Jin Wook không muốn để con trai mình chứng kiến cảnh bà dần lụi tàn, nên bà đã chuyển đến một căn biệt thự hẻo lánh, nơi bà lặng lẽ qua đời. Trước khi đi, bà đã gọi một cuộc điện thoại cuối cùng để tạm biệt hắn, mà không nói cho hắn biết địa chỉ.  

Khi Kang Jin Wook tìm ra, bà đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, và đó cũng là lần cuối hắn gặp lại mẹ mình.  

“Haiz… Cuộc đời anh ta đúng là nhiều bi kịch thật.”

Không thể bảo vệ người mẹ mà mình yêu thương đến hơi thở cuối cùng, phải chia ly trong đau đớn. Sun Woo âm thầm nuốt tiếng thở dài, khẽ liếc nhìn sắc mặt của Kang Jin Wook.

Không biết có phải chỉ là cảm giác của cậu hay không, nhưng ánh mắt của hắn dường như u tối hơn bình thường, mặc dù bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, vô cảm. 

Sun Woo cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm bên trong ánh mắt đó. Kang Jin Wook vẫn đang tự trách mình vì đã không thể bảo vệ mẹ trong quá khứ – việc đã kết thúc từ lâu nhưng vẫn còn in hằn trong tâm trí hắn.

Thì ra, Kang Jin Wook cũng có khía cạnh này sao… Cảm giác đồng cảm trỗi dậy trong lòng Sun Woo, khiến cậu nhận ra rằng bên dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, hắn cũng đang vật lộn với những nỗi đau riêng, những ký ức mà không ai có thể nhìn thấy.

Thường ngày, Kang Jin Wook ngang ngược đến mức đáng ghét, luôn ép buộc và đẩy Sun Woo vào những tình huống khó chịu. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy hắn yếu đuối như thế này, trái tim Sun Woo bỗng cảm thấy xao động. Có lẽ vì cậu cũng đã từng mất mẹ theo cách tương tự.

Sun Woo siết chặt bàn tay rồi buông lỏng, cuối cùng lên tiếng: 

“Đừng lo. Tôi sẽ không sao đâu.”

Cậu không nói những lời an ủi như “Tôi hiểu anh” hay “Mẹ anh thật đáng thương.” Chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, và Kang Jin Wook chắc chắn không cần nghe những lời đó thêm một lần nào nữa. Hơn nữa, Sun Woo không phải là người sắp chết, càng không phải bị loét dạ dày. 

Cậu chỉ đơn giản là đang mang thai, muốn sinh con khỏe mạnh và sống một cuộc đời hạnh phúc. Chỉ có điều, Sun Woo không muốn chia sẻ cuộc sống đó với Kang Jin Wook mà thôi.

Với suy nghĩ đó, Sun Woo nhìn thẳng vào Kang Jin Wook. Hắn cũng nhìn lại cậu bằng đôi mắt trầm tĩnh hiếm thấy. 

‘Gì vậy, sao lại nhìn mình như thế?’ 

Cái nhìn này thật nặng nề. Không giống như những lần đe dọa hay ép buộc trước đây, lần này cảm giác còn lạ lùng hơn. Sun Woo không thể chịu đựng ánh mắt đó lâu, liền quay mặt đi.

“Được thôi, tôi sẽ không làm điều gì khiến mình phải hối tiếc. Thế nên, Choi Sun Woo, cậu hãy…”

Nhưng Kang Jin Wook chưa kịp nói hết câu thì…

Ding dong.

Chuông cửa bất ngờ vang lên, ngắt lời hắn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo