Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 24
Người đi trước là Kang Jin Wook. Hắn nhanh chóng vươn tay, chộp lấy hai chiếc vali lớn bên cạnh Sun Woo rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe. Đôi chân dài chỉ cần bước vài bước đã kéo khoảng cách giữa hắn và Sun Woo xa tít mù.
“Kang Jin Wook!”
Sun Woo vội vàng chạy theo. Lúc này, Kang Jin Wook đã đến trước chiếc xe đang chờ sẵn, dùng chiều cao vượt trội của mình để dễ dàng bước tới. Người tài xế đang đợi sẵn từ khi Kang Jin Wook xuất hiện trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm liền nhanh chóng mở cốp xe. Cậu nhận lấy hai chiếc vali từ Kang Jin Wook và cất gọn vào bên trong.
“Khoan đã, ha… ha…”
Khi Sun Woo vội vàng chạy tới nơi thì cốp xe đã đóng lại, chiếc vali của mình đã bị cất đi mất rồi.
“Vào xe đi.”
Kang Jin Wook nắm lấy đôi vai đang run rẩy của Sun Woo. Chỉ trong nháy mắt, Sun Woo đã bị đẩy nửa người vào ghế sau.
“Đợi…!”
Khoan đã, chờ một chút, chuyện này không đúng mà. Nhưng Sun Woo chưa kịp nói hết câu, Kang Jin Wook đã đẩy cậu sát vào bên trong rồi ngồi vào ghế sau bên cạnh. Hắn ra hiệu cho tài xế khởi hành. Một lần nữa, Sun Woo chẳng còn đường thoát. Cửa xe làm sao mở được, cửa kính thì đen kịt, kín mít vì lớp kính chống nắng.
Trong lúc Sun Woo còn luyến tiếc nhìn dấu tay in trên kính xe, chiếc xe đã nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe của tòa chung cư, tiến ra đường lớn.
“Anh quá đáng quá rồi! Đây rõ ràng là bắt cóc mà.”
Sun Woo, ngắm nhìn cảnh vật trôi nhanh qua cửa sổ, bất chợt quay sang nhìn Kang Jin Wook chằm chằm.
“Nếu tôi báo cảnh sát…”
“Cứ thử đi.”
“…”
Câu trả lời đầy tự tin của Kang Jin Wook khiến Sun Woo nghẹn lời. Cậu không thể phủ nhận rằng, với vị thế là người thừa kế tập đoàn Tae Sung – một đế chế nắm giữ quyền lực và tài chính của cả nước trong tay thì báo cáo của Sun Woo chỉ như một hạt cát giữa đại dương, dễ dàng bị dập tắt.
“Dù không thể báo cảnh sát thì tôi vẫn có thể gọi cho chủ tịch.”
“Cậu dám!”
Vừa nghe cái tên mà Sun Woo tuôn ra, mặt Kang Jin Wook lập tức cứng lại. Ánh mắt hắn nhìn Sun Woo càng thêm sắc lạnh.
Nhưng Sun Woo cũng không chịu thua, kiên quyết đáp lại bằng ánh nhìn thách thức. Trong nguyên tác, chính Chủ tịch Kang là người đã đưa cậu đến tay Kang Jin Wook. Thế nên, Sun Woo biết chắc rằng nếu cậu dọa gọi cho Chủ tịch thì Kang Jin Wook cũng không dám làm gì mình.
Dù nói vậy, nhưng thật ra Sun Woo chẳng có ý định gọi điện thật. Bởi vì cậu vẫn chưa biết rõ ý định của Chủ tịch Kang là gì, không thể vội vàng hành động được.
‘Hoặc là… còn có Phó Chủ tịch Kang Jin Tae nữa.’
Kang Jin Tae cũng có liên quan đến chuyện này.
“Cậu lấy quyền gì mà ăn nói bậy bạ thế hả.”
Kang Jin Wook nhíu mày.
“Chẳng phải tôi chỉ đang tự vệ để anh không giở trò nữa sao?”
“Đúng là càng ngày càng liều.”
Kang Jin Wook cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Liều sao? Tôi sợ anh phát điên, sợ đến mức phải theo dõi hành động của anh từng chút một đấy!
Trong lúc Sun Woo còn đang âm thầm cằn nhằn, chiếc xe đã vượt qua sông Hàn, tiến vào một khu dân cư với những căn nhà nằm trên sườn đồi thoai thoải. Chiếc xe leo lên con dốc không bao lâu thì dừng lại trước một bức tường cao.
“A!”
Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Sun Woo không giấu nổi sự thất vọng. Kang Jin Wook liếc nhìn Sun Woo, rồi mở cửa xe bước ra trước. Sun Woo lưỡng lự nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải xuống theo.
Chỉ mới tới đây lần thứ hai mà Sun Woo đã cảm thấy cảnh vật quá đỗi quen thuộc. Cậu ngước lên, cây tùng đỏ sang trọng với những cành uốn lượn uyển chuyển vẫn còn đó, không thay đổi chút nào.
‘Ai mà ngờ mình lại phải đến nơi này lần nữa chứ…’
Sun Woo thầm thở dài trong lòng.
“Choi Sun Woo.”
Kang Jin Wook gọi cậu. Hắn đã đứng sẵn trước cổng, ý bảo Sun Woo đi vào. Sun Woo định đứng lại, nhưng rồi nhớ ra hành lý của mình vẫn còn nằm trong cốp xe.
“Vali của tôi đâu?”
“Tôi sẽ mang vào.”
Người trả lời là thư ký Kwak, anh đã xuống xe theo họ. Sun Woo bây giờ cũng từ bỏ ý định để hành lý lại mà trốn. Cậu chẳng muốn chạy đi chạy lại cho nhọc nhằn trong thời kỳ đầu mang thai này đâu, và điều quan trọng hơn, cậu phải đối mặt với Kang Jin Wook để giải quyết vấn đề này.
Kang Jin Wook ra hiệu bảo Sun Woo đi theo. Với vẻ mặt cứng đờ, Sun Woo cũng đành bước theo hắn.
“Chào mừng cậu.”
Quản gia Baek đứng trước cửa, mỉm cười chào đón hai người.
“Chào bác.”
Sun Woo ngoan ngoãn cúi đầu chào. Quản gia Baek càng thêm niềm nở.
“Chào Sun Woo. Chúng tôi đã đợi cậu.”
Không cần đợi đâu mà… Nhưng với nụ cười thân thiện và dịu dàng của quản gia Baek, Sun Woo chẳng thể nhẫn tâm nói điều đó, chỉ đành đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Rồi Sun Woo liếc nhìn Kang Jin Wook, chỉ để phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn cậu đầy phức tạp.
‘Sao vậy? Sao lại nhìn mình kiểu đó?’
Có cảm giác như ánh mắt hắn đang rất khó chịu. Nhưng chuyện đó không phải điều cậu nên bận tâm lúc này. Sun Woo không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào ở đây nữa.
Bằng mọi giá, Sun Woo phải nói chuyện rõ ràng và rời khỏi căn nhà này. Sau đó, cậu định sẽ lập tức lên đường đi Jeju.
“Kang Jin Wook , chúng ta cần nói chuyện.”
Sun Woo khoanh tay lại, gọi giật Kang Jin Wook – người trông như chuẩn bị biến mất bất cứ lúc nào. Thấy vậy, quản gia Baek đứng nghiêm túc cũng mở to mắt ngạc nhiên.
‘Kang Jin Wook ?’
Quản gia Baek không thể tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên ông nghe ai đó gọi Kang Jin Wook như vậy. Nhưng điều khiến ông ngạc nhiên hơn cả chính là thái độ của Sun Woo. Quản gia Baek không phải không biết Sun Woo là ai. Cậu thường đến đây với lý do công việc, làm trợ lý cho Kang Jin Wook. Khi ấy, quan hệ giữa hai người không có vẻ gì là tốt đẹp. Chính xác hơn, Kang Jin Wook lúc nào cũng tỏ ra phớt lờ Sun Woo như thể cậu không tồn tại, còn Sun Woo thì rụt rè, luôn e dè mỗi khi nhắc đến phó tổng giám đốc.
Thế mà bây giờ, Kang Jin Wook lại quan tâm đến Sun Woo, và cách xưng hô giữa họ cũng hoàn toàn khác. Không còn là “giám đốc” nữa, mà là “Kang Jin Wook ” – quá đỗi thân mật.
Vì vậy, quản gia Baek càng tò mò hơn về chuyện gì đang xảy ra. Dẫu vậy, ông vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chuyên nghiệp, chỉ lặng lẽ quan sát hai người họ.
Kang Jin Wook nhìn Sun Woo, ánh mắt như muốn hỏi cậu lại định giở trò gì.
“Được thôi. Đi theo tôi.”
Kang Jin Wook nhíu mày, rồi xoay người bước đi.
‘Lại tự ý quyết định như vậy nữa rồi!’
Sun Woo hậm hực, gương mặt thoáng hiện vẻ bực bội, nhưng cuối cùng vẫn bực tức đi theo sau. Cậu thề rằng, khi chia tay, cậu nhất định sẽ chửi mắng cho tên đàn ông tự tung tự tác này một trận cho hả giận.
* * *
Sau khi đi theo Kang Jin Wook qua hành lang dài, hai người dừng chân trước một căn phòng, trông giống như một thư viện nhỏ với không gian ấm cúng.
“Wow…”
Sun Woo buột miệng thốt lên khi nhìn thấy những chiếc kệ gỗ tối màu chất đầy hàng trăm quyển sách. Khung cảnh này chẳng khác gì cảnh trong những giấc mơ của cậu.
Ngoại trừ chỗ đặt một cửa sổ lớn, ba bức tường còn lại đều được lấp đầy bởi sách. Trước cửa sổ là một chiếc bàn gỗ lớn, nơi ánh sáng mặt trời giữa trưa chiếu vào, tạo nên không khí vừa trang trọng vừa ấn tượng.
“Nơi này thật sự tồn tại ư…”
Thư phòng của Kang Jin Wook không khác gì một phim trường khổng lồ trong các bộ phim truyền hình. Nó đủ lớn để trở thành một thư viện cá nhân.
“Cậu thích đọc sách đúng không?”
Kang Jin Wook, sau khi đứng quan sát vẻ mặt kinh ngạc và thích thú của Sun Woo, chợt hỏi. Hắn nhận ra đây là lần đầu tiên anh dẫn Sun Woo đến căn phòng này.
“Vâng, tôi rất thích đọc sách. Ồ, cuốn này…!”
Như bị cuốn hút, Sun Woo tiến tới kệ sách và lấy một cuốn ra, đôi mắt sáng bừng.
“Có cả sách của tác giả này… A…”
Sun Woo quay lại, vui mừng ôm cuốn sách vào lòng, nhưng rồi khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bối rối. Lúc này, cậu mới nhớ ra mình đang ở đâu, với ai, và vì sao lại ở đây.
‘Sun Woo, mày ngốc thật rồi…!’
Dù sách có hấp dẫn đến mấy cũng không nên mất cảnh giác thế này. Sun Woo thầm thở dài trong lòng. Nhưng ngay cả khi nghĩ vậy, cậu vẫn không thể buông cuốn sách đang ôm chặt trong lòng. Kang Jin Wook chỉ lẳng lặng nhìn cậu, rồi giả vờ nhìn sang hướng khác như không thấy gì.
“Lạ thật đấy. Cậu bảo mất trí nhớ cơ mà. Vậy mà sở thích này vẫn còn nhớ à?”
“Đây là sở thích cá nhân, không liên quan gì đến ký ức…Sao anh cứ nghi ngờ mãi vậy, tôi thật sự bị mất trí nhớ mà.”
Sun Woo lại nhấn mạnh thêm lần nữa về việc mình thật sự bị mất trí nhớ, phòng trường hợp Kang Jin Wook vẫn còn hoài nghi.
“Cậu thật sự không nhớ gì cả.”
Quả thật, Sun Woo không nhớ được nhiều về con người của “thư ký Choi” trước đây, nên cậu chẳng lo sợ gì mà dám đối diện thẳng với Kang Jin Wook. Thế nhưng trái với dự đoán rằng Kang Jin Wook sẽ chế giễu, hắn lại giữ im lặng một cách kỳ lạ.
“Thư ký Jo bảo là cậu làm việc khá tốt mà?”
“Cái đó thì… Vốn dĩ tôi có năng lực mà.”
Dù có chút lúng túng, nhưng Sun Woo vẫn nghếch cằm lên, tỏ vẻ tự hào. Nếu có việc gì cậu thực sự tự tin thì đó chính là việc tìm tài liệu, sắp xếp lịch trình và xử lý các giấy tờ, văn bản.
Ở nhà xuất bản, đó chính là công việc Sun Woo thường làm: kiểm tra lịch làm việc của tác giả, điều chỉnh ngày xuất bản, tìm kiếm các chương trình khuyến mãi và sự kiện của các nền tảng khác nhau rồi sắp xếp lại. Quản lý nhiều tác giả cùng lúc, đảm bảo không bỏ sót bất kỳ lịch trình nào – việc đó căng thẳng đến mức nào chứ!
“Thế thì, từ mai cậu không thấy phiền khi hỗ trợ thư ký Kwak nữa nhỉ.”
“Chuyện đó chắc chắn là không rồi.”
Sun Woo lập tức từ chối lời đề nghị của Kang Jin Wook.
“Gì cơ?”
“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc và đã thông báo quyết định rồi. Vậy nên tôi không có ý định làm việc nữa đâu.”
“Tôi từ chối đơn của cậu rồi mà?”
Kang Jin Wook khoanh tay lại, nói với vẻ khiêu khích.
“Tôi đã nộp đơn từ chức rồi, về mặt pháp lý, điều đó có nghĩa là tôi đã thông báo ý định chấm dứt hợp đồng lao động. Phó tổng không thể ép buộc tôi ở lại được.”
Sun Woo đáp trả bằng lý lẽ, không hề nao núng. Cậu đã tra cứu trên mạng trước rồi, khi nhân viên nộp đơn xin nghỉ việc, sự từ chối của người nhận sẽ không có giá trị pháp lý.
“Tôi xé đơn của cậu rồi còn gì.”
Kang Jin Wook làm động tác tay như thể đang xé một tờ giấy, ám chỉ đến lần trước.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.