Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 26
Giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện một khoảng lặng ngượng ngùng. Đôi mắt của Kang Jin Wook rõ ràng cho thấy hắn đang rất sốc, trong khi Sun Woo thì chợt cảm thấy hối hận. Cậu không biết mình có lỡ lời quá không, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
Dù vậy, cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Kang Jin Wook, chẳng biết hắn đang biểu cảm thế nào.
“Có phải là con nít đâu mà lại nói không thích. Mình dạo này bị sao thế nhỉ, sao lại nói mấy lời trẻ con như thế?” Sun Woo nghĩ ngợi, rồi tự trách bản thân. Dù đối phương có tỏ thái độ thế nào đi nữa, cậu cũng không nên phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy.
“Cậu… không thích tôi sao?”
Cuối cùng, Kang Jin Wook cũng lên tiếng. Đôi mắt hắn bất giác lay động, không còn sự mạnh mẽ thường thấy.
“A… không, không. Không phải là tôi ghét anh, chỉ là không muốn ở cạnh anh thôi. Ý tôi là… cảm thấy gượng ép, không hiểu vì sao tôi lại như vậy. Nhưng mà…”
Sun Woo lúng túng, không biết nên nói tiếp thế nào, càng nói càng lạc đề.
Cậu lo lắng rằng mình lại vô tình kích hoạt nút “điên” của Kang Jin Wook. Nhưng khác với dự đoán, hắn chỉ im lặng, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Hắn nhớ lại những lần gần đây: khi Sun Woo gắt gỏng với hắn rồi đột ngột ngất đi, ngồi ngơ ngẩn trong bệnh viện, vẻ mặt buồn bã khi tựa mình vào lan can của cây cầu. Đúng thật là cậu có vẻ đang nói thật rằng cậu không thích hắn.
“Được rồi. Tôi sai. Từ bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm, theo cách cậu mong muốn.”
Giọng nói của Kang Jin Wook bỗng trở nên dịu dàng, một điều rất hiếm thấy. Nhưng Sun Woo không nhận ra điều đó, cậu vẫn đang bận rộn suy nghĩ về lời nói của Kang Jin Wook.
Trời ạ, tên điên như hắn mà lại xin lỗi! Chuyện này nghe sao mà không hợp gì cả!
“Không… sao phải xin lỗi chứ. Mà… chịu trách nhiệm cái gì cơ? Tôi có bảo anh làm vậy đâu?”
“Trước khi cậu ngất, cậu bảo là cậu đang bệnh, tôi phải chịu trách nhiệm. Nên tôi sẽ làm theo. Chúng ta sẽ làm theo đúng kế hoạch: trong một tháng, cậu phải duy trì lối sống lành mạnh, ăn uống đầy đủ. Sau đó, cậu muốn làm gì thì tôi sẽ để cậu tự quyết.”
Sun Woo cứng người. Cậu nhớ rằng những lời đó là của nhân vật phụ trong tiểu thuyết, không phải của mình. Trời ạ!
Sun Woo mở miệng định phủ nhận, nhưng rồi cậu lại im lặng khi thấy Kang Jin Wook đang nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh, khác hẳn thường ngày.
“Đây không phải là mệnh lệnh của sếp. Nó chỉ là lời đề nghị từ người đã hứa sẽ kết hôn với cậu thôi.”
Sao tự dưng Kang Jin Wook lại trở nên như thế này? Sun Woo thấy khó hiểu trước sự thay đổi quá lớn của hắn. Cậu đành đoán có lẽ do liên quan đến người mẹ đã mất của hắn.
Nhưng không, Sun Woo cảm thấy như thế là không đúng. Nhưng khi Kang Jin Wook nhắc đến mẹ mình, hắn lại không thể không mềm lòng. Mẹ luôn là người khiến trái tim hắn yếu đuối nhất.
“Cho tôi một tuần. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
Sun Woo cuối cùng cũng để lại chút khoảng trống, và Kang Jin Wook, dù có chút không hài lòng, cũng gật đầu.
“Được, cậu cứ từ từ suy nghĩ.”
“Nhưng trong tuần này, anh đừng tìm tôi, cũng đừng theo dõi tôi nữa.”
“Ai nói tôi sẽ theo dõi chứ?”
Kang Jin Wook, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lần này lại tỏ ra tức giận.
Còn ai khác ngoài anh đây. Ai là người đã đuổi theo tôi từ Seoul xuống tận tỉnh lẻ thế?
Dù muốn cà khịa đôi lời, Sun Woo vẫn im lặng. Kang Jin Wook, có vẻ như nhớ lại hành động của mình, nên lảng tránh ánh mắt.
Nhìn từ góc độ này, hắn cũng có phần dễ thương đấy chứ. Dù thỉnh thoảng vẫn bướng bỉnh và khó chiều, nhưng đến mức này thì cũng… thôi.
“Trời ơi, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?” Sun Woo tự thấy nực cười với chính suy nghĩ của mình.
“Được rồi, tôi sẽ để đồ lại đây.”
Khi Sun Woo nói sẽ để lại hành lý, biểu cảm của Kang Jin Wook dịu hẳn.
“…Được thôi.”
Sun Woo liếc nhìn Jin Wook đang ngồi ngoan ngoãn, bật cười rồi rời khỏi phòng làm việc, nhờ quản gia Baek mang chiếc vali nhỏ vào phòng khách.
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, Sun Woo nhấc điện thoại lên, suy nghĩ một lúc trước khi mở ứng dụng tin nhắn.
Cậu muốn gọi điện, nhưng vì không phải ở nhà mình nên phải cẩn thận.
[Thầy ơi, hôm nay em muốn gặp thầy, có được không?]
[Tất nhiên rồi! Khi nào đến cứ gọi nhé, thầy đợi em.]
[Dạ, chắc tầm 30 phút nữa em sẽ tới.]
[Được rồi, hẹn gặp em sau.]
Cộc cộc.
Vừa tắt ứng dụng tin nhắn, Sun Woo nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vâng, đợi chút ạ.”
Cậu đoán ngay đó là quản gia Baek, nhưng khi mở cửa, Sun Woo lại đứng khựng lại khi thấy Kang Jin Wook đang đứng trước mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của cậu tự nhiên trở nên sắc lạnh hơn. Kang Jin Wook, người đã cau mày trước đó, bỗng thả lỏng nét mặt, điềm tĩnh trả lời.
“Đây, vali của cậu.”
Hắn kéo chiếc vali 24 inch đến trước mặt Sun Woo.
“À… phải rồi…”
“Tôi sẽ không hỏi cậu đi đâu. Nhưng sáng dậy, trước khi đi ngủ đừng quên nhắn tin cho tôi. Và khi ăn sáng, trưa, tối thì nhớ chụp ảnh gửi cho tôi.”
Sun Woo ngước lên nhìn Kang Jin Wook, ánh mắt bối rối. Cái gì đây, lời thoại của cha mẹ khi tiễn con cái đi du lịch sao? Mà tại sao anh ta lại nghiêm túc quan tâm đến chuyện ăn uống của người khác như vậy?
Điều đó khiến Sun Woo thấy buồn cười, kỳ lạ, với… có chút đáng sợ.
“Cậu là kẻ nói dối.”
Dù Kang Jin Wook nói bằng giọng điềm đạm, nhưng những lời đó khiến Sun Woo phát cáu.
“Tôi không có…!”
Sun Woo lập tức cau mày phản đối, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn ngắt lời.
“Cậu nói bị bệnh nan y rồi lại bảo chỉ bị loét dạ dày. Giờ còn đổ tại mất trí nhớ nữa. Chẳng ai biết được cậu nói thật hay nói dối, nên việc cậu không tự sát cũng khó mà tin nổi.”
“Đó là hiểu lầm thôi mà!”
Sun Woo chỉ đang đứng dưới ánh mặt trời, định đưa ra một lời thề mới mẻ mà thôi! Cậu siết chặt tay nắm vali, nhìn Kang Jin Wook bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhưng rồi bất giác cậu rùng mình.
Lúc ở thư viện cũng thế, bây giờ cũng vậy. Ánh mắt hắn thật kỳ lạ. Cứ nhìn cậu như thể thật sự lo lắng.
“Kỳ lạ. Quá kỳ lạ. Quá mức kỳ lạ!”
Sun Woo muốn biết tại sao hắn lại trở nên như vậy. Chỉ vì lời hứa kết hôn ư? Không thể nào! Kang Jin Wook đâu phải kiểu người bận tâm đến mấy chuyện đó, ngược lại, trước đây hắn còn cố tránh xa cậu bằng mọi cách.
Thế mà giờ đây, Kang Jin Wook lại tỏ ra như đang thật sự lo lắng. Cậu phải làm sao để hiểu được điều này đây?
“Choi Sun Woo, trả lời đi.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng, Sun Woo đành miễn cưỡng đồng ý. Nếu cậu từ chối, chắc chắn hắn sẽ không để cậu đi. Và nếu cậu không làm theo lời, hắn có thể sẽ đuổi theo ngay lập tức. Với Kang Jin Wook, điều đó không có gì là lạ cả.
Kang Jin Wook mở ví, rút ra một tấm thẻ đen bóng loáng, không giới hạn số tiền. Thứ này cậu chỉ từng thấy trong tiểu thuyết… Sun Woo ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì đây?”
“Cứ cầm lấy mà dùng. Đừng lo về số tiền.”
Kang Jin Wook hờ hững nói.
“…”
Sun Woo nhìn tấm thẻ trước mặt mà cảm thấy áp lực. Nhưng hắn vẫn nhất quyết đặt nó vào tay cậu.
“Rồi, thu xếp hành lý đi. Tôi đã nói với tài xế, cậu chỉ cần báo nơi cậu muốn đến là được.”
“Vâng…”
Sun Woo ngoan ngoãn gật đầu. Kang Jin Wook đứng nhìn cậu một lúc rồi quay người đi ra.
* * *
30 phút sau, hắn đã đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc, thư ký Kwak bước đến từ phía sau.
“Choi Sun Woo vừa mới xuất phát.”
Kang Jin Wook không đáp lại, nhưng thư ký Kwak biết rõ hắn muốn gì.
“Tôi đã cho hai vệ sĩ đi theo. Họ sẽ cẩn thận để không bị phát hiện.”
“Cẩn thận đừng để lộ.”
Thư ký Kwak không nói những lời như “Phó giám đốc yên tâm” hay “Đừng lo lắng”. Những vệ sĩ mà anh phái đi không chỉ giỏi bảo vệ, mà còn xuất sắc trong việc theo dõi và báo cáo nhanh chóng.
“Vâng.”
Sau khi thư ký Kwak rời đi, Kang Jin Wook vẫn đứng lặng một hồi lâu, dán mắt ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe chở Sun Woo đã rời khỏi đồi từ lâu, khuất dạng nơi xa. Trong đầu hắn vẫn đầy ắp hình ảnh Sun Woo bướng bỉnh cãi lại hắn.
“Cậu lì thật đấy.”
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Sun Woo của ngày trước chỉ có thể cười nhạo hoặc phớt lờ hắn thôi.
“Thật sự mất trí nhớ sao?”
Kang Jin Wook khẽ nghiêng đầu. Nếu không phải vậy, hắn không thể hiểu nổi hành động của Sun Woo dạo này. Cậu thay đổi quá nhiều, đến mức hắn không thể không chú ý.
“Không đúng, chắc tại mẹ thôi. Sun Woo chẳng có liên quan gì cả…”
Kang Jin Wook tự lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình. Đúng vậy, tất cả là vì mẹ. Vì hắn nhớ đến mẹ, người đã lặng lẽ chịu đựng bệnh tật và qua đời, chứ không phải vì Sun Woo.
Ngay lúc đó, những ký ức bị chôn vùi bất chợt ùa về, đâm nhói tim hắn. Kang Jin Wook nhăn mặt, như muốn trốn tránh điều gì đó, hắn quay người đi nhanh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.