Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 27
“Sun Woo, mời vào.”
Khi Sun Woo mở cửa phòng khám bước vào, Han Soo Jin niềm nở đón tiếp cậu.
“Chào bác sĩ.”
Sun Woo nhẹ nhàng cúi đầu chào, tiến lại gần bàn nơi Han Soo Jin đang ngồi.
“Hôm qua cậu nghỉ ngơi đủ chứ?”
“Vâng.”
“Thế có ăn đủ bữa không?”
“À… cái đó thì chưa…”
Lúc này, Sun Woo mới nhận ra đã quá 12 giờ trưa. Từ sáng sớm, cậu đã bị Kang Jin Wook làm cho rối đến mức không ý thức được thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
“Vậy thì khám nhanh rồi đi ăn nhé. Hôm nay cậu đến có chuyện gì không?”
Han Soo Jin cười nhẹ rồi tự nhiên bước vào chủ đề chính. Sun Woo chần chừ một chút rồi cẩn thận hỏi câu hỏi mà cậu đã suy nghĩ rất nhiều trên đường đến bệnh viện.
“À… bác sĩ. Nếu mang thai thì có nhạy cảm hơn với pheromone của Alpha không?”
“Ừm… cũng có khả năng như thế. Gần đây cậu có trải qua điều gì à?”
“Vâng.”
“Là pheromone của ai vậy?”
“Cái đó…”
Sun Woo định nhắc đến chuyện của Kang Jin Wook nhưng đột nhiên ngừng lại. Có điều gì đó khiến cậu cảm thấy không nên nói ra.
“Chỉ là của một người quen thôi.”
Nghe câu trả lời của Sun Woo, Han Soo Jin gật đầu hiểu ý.
“À, ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Nhưng cậu cũng biết, tôi là bác sĩ chuyên về y học gia đình, không phải chuyên khoa sản, đúng không? Thường thì khi cậu đến khám, những vấn đề liên quan đến pheromone hay bữa ăn tôi thường nhận được sự hỗ trợ từ một đồng nghiệp chuyên khoa. Vậy nên, nếu được, tôi nghĩ cậu nên tham khảo ý kiến của một bác sĩ chuyên về sản phụ khoa. Cậu thấy sao?”
“Bác sĩ khác sao?”
Sun Woo có vẻ ngập ngừng hỏi lại. Han Soo Jin gật đầu, giải thích thêm.
“Cách tốt nhất là cậu chuyển sang khám chuyên khoa khác ngay từ bây giờ. Chúng ta không biết sẽ có tình huống nào xảy ra trong tương lai đâu. Nhưng tôi cũng hiểu là cậu có lý do riêng, nên việc đó không dễ. Thay vào đó, tôi có thể nhờ một bác sĩ sản phụ khoa mà tôi thân quen khám giúp cậu. Cậu thấy sao?
“Hừm…”
“Tôi sẽ đảm bảo giữ bí mật thông tin cá nhân của cậu. Bác sĩ đó cũng không có ca khám hôm nay, nên cậu cứ yên tâm.”
Trước lời khuyên đầy thuyết phục của Han Soo Jin, Sun Woo cuối cùng cũng quyết định dẹp bỏ sự lo lắng. Cô nói đúng. Han Soo Jin là một bác sĩ tốt, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là bác sĩ y học gia đình.
Tình cờ mà cô là người khám cho Sun Woo, nhưng vì không phải chuyên môn của mình, cô cũng khó có thể đưa ra những lời khuyên thực sự hữu ích.
Ngay lúc đó, cửa phòng khám mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào.
“Bác sĩ Han, chị tìm tôi à?”
“À, bác sĩ Yoo Hyun Ah! Mời vào.”
Ánh mắt của vị bác sĩ vừa bước vào lướt qua Han Soo Jin rồi dừng lại ở Sun Woo. Sau đó, cô nở một nụ cười nhẹ và nói:
“Tôi cũng là Omega đấy.”
Một mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát lan tỏa trong không khí. Đó là hương thơm ngọt ngào và dịu dàng như những bông hoa xuân.
“Cậu có cảm nhận được không?”
“À, vâng…”
Sun Woo kinh ngạc gật đầu. Yoo Hyun Ah lại mỉm cười.
Nụ cười của cô như những bông hoa xuân, tươi trẻ và xinh đẹp. Sun Woo chợt nhận ra rằng nụ cười đó rất hợp với mùi hương pheromone mà cô tỏa ra.
“Trước đây cậu không cảm nhận được đúng không?”
“Vâng, tại tôi là Omega lặn.”
Sun Woo ngập ngừng, không biết có nên nói rằng bản thân mình không biết cách tỏa pheromone hay không, nhưng cuối cùng cậu chọn cách im lặng. Thực ra, điều này cậu cũng chỉ mới biết được qua một người có tên là ‘Yeol Tae’ mà bản thân tình cờ gặp trước đây.
Sun Woo đã bộc phát là một Omega lặn vào năm lớp 12. Omega lặn không thể tỏa pheromone cũng như không cảm nhận được chúng.
Cũng nhờ điều này mà trong suốt ba năm qua, Sun Woo có thể giả mạo là một Beta và làm việc trong văn phòng.
“Nhưng mà chỉ qua một đêm với Kang Jin Wook mà có thai sao?”
Sun Woo sững người trước suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu. Pheromone của Alpha mạnh mẽ đến mức có thể khiến một Omega lặn mang thai chỉ sau một lần sao?
Thật sự là quá kỳ lạ.
“Nhưng mà sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến mình.”
Dù có chuyện gì xảy ra, hiện tại Sun Woo cũng không còn là một Omega lặn nữa. Vậy nên dù giữa họ đã có chuyện gì đi nữa, cậu cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
“Dù là Omega lặn, cậu vẫn có thể cảm nhận và nhận biết pheromone. Có lẽ cơ quan cảm nhận pheromone của cậu trước đây không hoạt động đúng cách. Từ khi nào cậu bắt đầu cảm nhận được pheromone?”
Yoo Hyun Ah ngồi lên giường khám gần đó, tự nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện và thu thập những thông tin cần thiết. Cô không gọi tên Sun Woo, mà chỉ dùng từ “bệnh nhân”, có lẽ đúng như Han Soo Jin đã nói, cô không biết thông tin cá nhân của cậu.
“Cũng chưa lâu lắm. Khoảng… hai, ba ngày gì đó?”
Chính xác là từ hôm qua, khi cậu cùng Kang Jin Wook đến tìm Han Soo Jin. Nhưng Sun Woo không nói ra điều này.
“À, đúng rồi. Có lẽ thai nhi đã kích hoạt cơ quan cảm nhận pheromone của cậu. Trường hợp Omega lặn khi mang thai có thể cảm nhận pheromone là chuyện thường gặp. Nhưng phản ứng của cậu có vẻ sớm hơn bình thường. Thông thường, triệu chứng này sẽ xuất hiện vào khoảng tuần thứ 10 của thai kỳ. Cậu biết chứ?”
Yoo Hyun Ah nghiêng đầu hỏi.
“Vâng. Bác sĩ Han Soo Jin cũng đã nói với tôi. Dù không biết chính xác thời điểm, nhưng nếu mang thai thì có thể cảm nhận được pheromone.”
Sun Woo liếc nhìn Han Soo Jin và đáp.
“Đúng vậy. Cũng có thể cảm nhận được như bây giờ. Tuy nhiên, không phải pheromone của Alpha hay Omega nào cậu cũng có thể ngửi thấy.”
“Ý bác sĩ là sao?”
“Omega mang thai thường không cảm nhận được pheromone của các Alpha khác. Đó là cách để tự bảo vệ mình. Cậu cũng biết rằng khi Alpha và Omega bị phơi nhiễm pheromone, lý trí thường bị bản năng lấn át.”
“À…”
“Với Omega thì tùy mức độ, nhưng chắc hẳn bây giờ cậu đã bắt đầu cảm nhận được rồi.”
Sun Woo vô thức khịt mũi một chút, nhưng không thực sự cảm nhận được gì. Yoo Hyun Ah mỉm cười khi nhìn thấy hành động đó.
“Chúng ta kiểm tra thêm một chút nhé?”
“Kiểm tra sao?”
Sun Woo nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ, không chắc liệu điều đó có cần thiết không. Yoo Hyun Ah gật đầu, đáp lại.
“Vâng. Chúng ta sẽ siêu âm và xét nghiệm máu. Phải biết chính xác triệu chứng mới có thể kê đơn đúng cách. Cậu… không muốn nhìn thấy em bé sao?”
Câu hỏi nhẹ nhàng của Yoo Hyun Ah khiến Sun Woo sững lại. Được nhìn thấy thai nhi ư? Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó. Sun Woo từ từ gật đầu đồng ý.
“Được rồi. Vậy giờ chúng ta chuyển sang phòng khám của tôi nhé.”
Yoo Hyun Ah đứng dậy và ra hiệu ra ngoài cửa. Sun Woo nhanh chóng theo cô.
Đúng như Han Soo Jin đã nói, trước phòng khám của Yoo Hyun Ah không có bệnh nhân hay y tá nào. Nó còn tách biệt khỏi các phòng khám khác, nên ít người có thể gặp họ.
“Mời cậu vào đây. Chúng ta sẽ bắt đầu siêu âm.”
Yoo Hyun Ah chỉ tay về phía giường khám bệnh. Sun Woo rụt rè leo lên và nằm xuống.
“Kéo áo lên một chút nhé.”
Khi áo được kéo lên, Yoo Hyun Ah bôi một lớp gel mát lạnh lên bụng cậu, rồi từ từ di chuyển que siêu âm trên đó. Trên màn hình, một hình ảnh bắt đầu hiện ra.
“A, đây này, cậu thấy không? Đây là túi thai, và trong đó là thai nhi.”
Ánh mắt Sun Woo dán chặt vào màn hình nhỏ. Cậu từng thấy cảnh này trên phim ảnh, nhưng không ngờ mình sẽ được nhìn thấy tận mắt.
‘Và lại còn trong bụng mình nữa.’
Sun Woo chỉ biết nhìn trân trối vào màn hình, không tin nổi vào mắt mình. Mọi thứ vừa lạ lẫm, vừa kỳ diệu.
“Thật kỳ diệu phải không?”
“Vâng…”
Thật sự rất kỳ diệu. Việc một sinh linh nhỏ bé đang dần hình thành và phát triển trong bụng Sun Woo. Mặc dù cậu đã trải qua nhiều triệu chứng của thai nghén như buồn nôn, chóng mặt, chán ăn, nhưng phải đến khi thấy tận mắt, cậu mới thực sự nhận ra mình đã mang thai.
“Lần trước xét nghiệm máu, nồng độ HCG của cậu khoảng 14.000, chúng tôi ước tính là được 6 tuần. Bây giờ siêu âm cũng xác nhận điều đó.”
Yoo Hyun Ah nói khi gỡ máy siêu âm khỏi bụng cậu.
“À, vậy thì lúc đó…”
Sun Woo mở to mắt nhìn Yoo Hyun Ah. Người đã thông báo cho cậu về việc mang thai là Han Soo Jin, nhưng vì cô không phải bác sĩ chuyên khoa, nên chắc hẳn đã có người khác thực hiện chẩn đoán.
Yoo Hyun Ah mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, bác sĩ Han cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã nhờ tôi xem xét. Sau đó, tôi không nghe thấy gì thêm, nên tưởng cậu đã đi khám ở nơi khác.”
“À…”
“Như cậu thấy, hiện tại thì vẫn chưa thể gọi là ’em bé’ đâu. Phải lớn thêm chút nữa thì chúng ta mới nghe thấy tim thai. Khoảng 1-2 tuần nữa, cậu có thể quay lại để làm siêu âm đầu dò.”
Sun Woo chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Cậu lại nhìn vào màn hình. Thật kỳ lạ khi thấy một sinh linh nhỏ bé như hạt giống đang nằm trong bụng mình.
“Tình trạng của thai nhi hiện tại không có gì đáng lo. Phát triển bình thường. Nhưng để biết chính xác hơn, chúng ta cần làm xét nghiệm máu.”
Yoo Hyun Ah nói khi hoàn tất việc siêu âm và tự tay lấy mẫu máu của Sun Woo.
“Vậy về pheromone thì sao…”
Sun Woo nhìn cây kim được rút ra và hỏi.
“Như tôi đã nói, có khả năng cao là do cơ quan cảm nhận pheromone của cậu nhạy cảm hơn vì mang thai. Cả thai nhi cũng khỏe mạnh nên không có gì đáng lo đâu.”
Yoo Hyun Ah vừa nói vừa dọn dẹp và cất mẫu máu.
“Vậy sao…”
Sun Woo gật đầu đồng ý. Mặc dù chưa quen với tất cả những gì liên quan đến hormone của Omega, nhưng ít ra mọi thứ đều ổn định. Cậu tự nhủ rằng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Nhưng rồi Sun Woo chợt nhớ lại lời Yoo Hyun Ah đã nói trước đó: Omega mang thai không cảm nhận được pheromone của Alpha khác. Vậy tại sao cậu lại cảm nhận được pheromone của Kang Jin Wook?
“À, tôi quên nói với cậu. Cũng có trường hợp đặc biệt, khi Omega mang thai có thể cảm nhận được pheromone của Alpha.”
Yoo Hyun Ah nói như thể đoán được suy nghĩ của Sun Woo.
“Khi pheromone đó thuộc về người bảo vệ khác của thai nhi.”
“Vậy tôi cần lưu ý điều gì không?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.