Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 30
– À, xin lỗi. Tôi đang di chuyển nên quên mất phải liên lạc với anh.
Giọng nói của Choi Sun Woo vọng ra từ đầu dây bên kia. Không hề có vẻ gì là hối lỗi, nhưng cậu vẫn xin lỗi rất thuần thục.
“Không sao đâu. Nếu lần này cậu không nghe máy, tôi định sẽ đến tìm cậu.”
Kang Jin Wook thốt lên câu đùa mà chẳng giống đùa chút nào, khuôn mặt hắn vẫn nghiêm túc.
– À…
Tiếng đáp lại vang lên đầy lúng túng. Có lẽ vì Sun Woo biết rằng Jin Wook là người có thể thực sự làm như đã nói.
“Ăn tối chưa?”
– Vẫn chưa, giờ còn sớm mà.
Ánh mắt của Jin Wook dừng lại ở chiếc đồng hồ trên bàn. Đúng là vẫn còn sớm, chỉ mới 4 giờ chiều thôi.
Tất nhiên, để ăn tối thì quá sớm. Nhưng vì Sun Woo chưa nhắn tin báo đã ăn trưa, nên chắc là cậu đã bỏ bữa.
Hẳn là không còn tâm trí nào để ăn.
“Vậy à. Cậu đang làm gì đó?”
– Ờ thì… chỉ nghỉ ngơi thôi.
Jin Wook nghe thấy câu trả lời của Sun Woo, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Trên đó là những bức ảnh đã được gửi tới liên tục từ trước. Tất cả đều là hình ảnh của Choi Sun Woo.
Hình ảnh Sun Woo bước vào bệnh viện, rồi rời đi, bắt taxi, hỏi nhân viên ở sân bay. Hình ảnh cậu mua vé ở quầy hàng không, ngồi ở cửa ra máy bay, và cuối cùng là lên máy bay.
Không có ảnh nào khi Sun Woo đang ở trên chuyến bay. Có lẽ vì không gian hẹp dễ bị phát hiện nên vệ sĩ đi cùng đã cẩn trọng.
Nhưng những hình ảnh sau đó, từ lúc Sun Woo bước xuống sân bay, rời khỏi đó, đến khi cậu tới văn phòng môi giới bất động sản gần bãi biển, tất cả đều được gửi đến hộp tin nhắn của Jin Wook gần như không bỏ lỡ khoảnh khắc nào.
“Ừ, ăn uống đầy đủ vào nhé. Khi đi du lịch thì chuyện ăn uống là quan trọng nhất.”
– …Vâng.
Câu trả lời vang lên chậm một nhịp. Có lẽ Sun Woo đang thắc mắc tại sao Jin Wook lại lo lắng về chuyện ăn uống của mình.
Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa Sun Woo và Jin Wook luôn là như vậy. Một người luôn dõi theo, trong khi người kia thì hoàn toàn không nhận ra.
Có lẽ, thậm chí người kia còn đang hiểu lầm điều gì đó, nhưng Jin Wook cũng chẳng muốn giải thích. Cơ hội để nói rõ sự thật đã trôi qua rồi.
Thay vì lo lắng về quá khứ, điều Jin Wook muốn là cải thiện mối quan hệ này trong tương lai. Nếu là trước đây, hắn sẽ chẳng dám nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì có chút hy vọng rồi.
“Cậu ngủ sớm và ngủ nhiều vào, đừng đi nhiều quá.”
Jin Wook nhớ lại lần gặp Sun Woo ở bệnh viện. Ánh mắt mơ màng của cậu khi nhìn hắn, hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Như thể cậu đang đối diện với một người hoàn toàn xa lạ. Lúc đó, Jin Wook nghĩ rằng Sun Woo cố tình như vậy, nhưng sau này hắn mới biết cậu đã quên hết quá khứ.
Và vì sự thay đổi ấy, Jin Wook đã không thể ngăn được cảm xúc của mình, những cảm xúc mà hắn tưởng mình đã từ bỏ từ lâu.
Những kỷ niệm của quá khứ mà hắn cố gắng lãng quên, những thứ hắn đã dồn hết sức để đẩy đi.
– Kang Jin Wook.
Sun Woo gọi tên hắn, như thể ra hiệu rằng cuộc trò chuyện này nên dừng lại. Giờ đây, cái tên “Giám đốc” không còn nữa, thay vào đó là “Kang Jin Wook,” nghe thật tự nhiên như thể đã quen miệng.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Jin Wook. Trên màn hình, hắn nhìn thấy Sun Woo đang cùng người môi giới bước vào một ngôi nhà cấp 4. Vừa đến Jeju, chưa kịp ăn trưa, nơi đầu tiên cậu ghé thăm lại là một căn nhà như thế này.
Hắn thực sự tò mò lý do tại sao cậu lại đến đây. Tất nhiên, câu trả lời này không thể hỏi Sun Woo, mà là từ người khác nói cho hắn biết.
“Cậu có trách nhiệm với chuyến đi này mà, cứ thoải mái tiêu tiền. Đừng lo về giá cả, cứ dùng thẻ tôi đưa cho.”
– …
Sun Woo không trả lời. Hoặc có lẽ cậu cảm thấy chột dạ nên ngập ngừng. Dù sao thì, từ trước đến nay Sun Woo chưa hề dùng đến thẻ mà Jin Wook đưa.
Có lẽ cậu không muốn để lộ rằng mình đang đi đâu và làm gì. Rõ ràng là cậu không thể nói với hắn rằng mình đến Jeju để xem nhà.
Sun Woo trước đây vốn không cẩn trọng như vậy. Giờ thì cậu đã biết suy tính cả những điều như thế sao?
– Tôi cúp máy đây.
Sau một lúc im lặng, có lẽ Sun Woo đã quyết định kết thúc cuộc gọi. Jin Wook cũng vui vẻ để cậu làm vậy.
“Ừ, nghỉ ngơi đi. Nhớ nhắn tin cho tôi khi ăn tối nhé.”
Jin Wook nói, dù Sun Woo không thấy, nhưng ánh mắt và biểu cảm của hắn vô cùng dịu dàng.
– Vâng, vậy tôi cúp máy đây.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng im lặng. Jin Wook thả chiếc điện thoại xuống bàn. Sau đó, hắn ngồi thẳng người dậy và nói:
“Tiếp tục báo cáo đi.”
Ngay lập tức, thư ký Kwak, người đã đợi trong suốt cuộc trò chuyện, lên tiếng.
“Choi Sun Woo đã mua một căn nhà gần bãi biển.”
Lông mày Jin Wook khẽ nhướng lên. Ánh mắt hắn dừng lại ở bức ảnh căn nhà cấp 4 mà hắn vừa xem. Vậy là ngay khi đến Jeju, nơi Sun Woo cùng người môi giới đi đến chính là đây.
Hóa ra cậu ấy đi xem nhà thật.
“Một căn nhà?”
“Vâng. Đó là một căn nhà 70 năm tuổi đã được cải tạo, chủ nhà còn để lại toàn bộ đồ đạc, có thể dọn đến ở ngay.”
“Vậy là cậu ấy đã mua ngay hôm nay?”
Như thể không hề quan tâm đến tình trạng của ngôi nhà, Kang Jin Wook cắt lời ngay lập tức. Thư ký Kwak gật đầu.
“Vâng. Sau khi nói chuyện với người môi giới, có vẻ như vừa nhìn thấy ngôi nhà là cậu ấy đã quyết định mua ngay. Ban đầu những căn nhà như thế thường cho thuê theo tháng hoặc năm, nhưng lần này thì không…”
Lại một lần nữa, thư ký Kwak chưa kịp nói hết câu.
“Không phải để đầu tư?”
Trước câu hỏi của Kang Jin Wook, thư ký Kwak lắc đầu, nói rằng không biết.
“Tuy nhiên, theo lời người môi giới, có vẻ như việc mua bán này là để ở, không phải để đầu tư.”
“Hừm…”
Choi Sun Woo nói rằng cậu sẽ đi nghỉ một tuần, khiến Jin Wook tò mò không biết vì lý do gì. Việc đột nhiên bay đến Jeju đã là điều bất ngờ, nhưng mua nhà thì lại càng ngoài dự đoán.
“Vậy là ngôi nhà này cậu ấy mua để ở.”
Jin Wook không rõ Choi Sun Woo đang nghĩ gì, nhưng hắn quyết định sẽ tiếp tục theo dõi.
“Và khi dọn dẹp nhà của Sun Woo, chúng tôi đã tìm thấy một số vật phẩm quan trọng. Tôi nghĩ anh nên xem qua, nên đã mang đến đây.”
Thư ký Kwak đặt một phong bì lên bàn. Jin Wook gật đầu ra hiệu đã hiểu và dùng ánh mắt bảo thư ký Kwak rời đi.
Sau khi thư ký Kwak ra ngoài, Jin Wook lập tức mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy A4. Hắn lấy tờ giấy ra, lướt mắt qua nội dung và một bên chân mày của hắn khẽ nhướng lên.
Trên đầu trang giấy có ba chữ được viết đậm: “Hợp đồng.”
Tốc độ gõ nhẹ của ngón trỏ lên mặt bàn đều đặn, như phản ánh vẻ mặt không chút cảm xúc của Jin Wook.
Khi đó, chuông điện thoại đặt bên cạnh vang lên. Jin Wook cầm lấy ngay và nhìn vào màn hình. Hắn nghĩ đó là Sun Woo, nhưng không phải, mà là Kang Jin Tae – người hắn không mong chờ nhất.
“Sao?”
– Mỗi lần mày nghe điện thoại cũng vẫn vô lễ như thế nhỉ.
Jin Wook lẩm bẩm trong đầu rằng người nói cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, nhưng hắn chỉ đáp lại bằng giọng điệu cộc cằn.
“Có chuyện gì.”
– Nhà của Sun Woo hôm nay chính thức bán rồi đấy. Mày biết chưa?
“Biết rồi. Nhưng có liên quan gì?”
– Liên quan gì à! Nhà của vị hôn thê mày đã không còn nữa rồi. Chẳng lẽ tụi mày định dọn về ở chung?
Giọng của Jin Tae không hề có chút đùa giỡn nào, thậm chí còn có phần dò xét. Điều đó càng khiến Jin Wook bực bội.
“Liên quan gì. Tôi có cưới hay sống chung với Sun Woo thì cũng không phải chuyện của anh.”
– Sao lại không liên quan. Đó là người sẽ vào nhà chúng ta.
Một nụ cười mỉa xuất hiện trên môi Jin Wook.
“Không biết cha có nghĩ vậy không. Dù có là ân nhân của gia đình thì Sun Woo vẫn là Beta mà? Cha không chấp nhận, chỉ vì điều đó cũng đủ khiến dòng máu gia tộc bị ‘làm loãng’ rồi.”
Dù nói vậy, nhưng lý do mà cha hắn vẫn giữ Sun Woo bên cạnh Jin Wook lại hoàn toàn khác. Jin Wook liếc nhìn tờ hợp đồng mà thư ký Kwak đã để lại một lần nữa, trên môi hắn hiện lên nụ cười lạnh lùng.
– Không nhất thiết phải là một cuộc hôn nhân chính thức. Dù sao thì cậu ta cũng không đủ tư cách. Không phải sao?
Nụ cười trên môi Jin Wook biến mất. Lời của Jin Tae không nhắm đến Sun Woo mà là ám chỉ mẹ của Jin Wook.
Người phụ nữ đã không có được một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, suốt đời sống cô đơn vì Jin Wook, và cuối cùng ra đi trong cô độc.
– Dù sao cũng tốt khi thấy mày có vẻ thích Sun Woo. Cha và tao đều rất quan tâm đến cậu ta, vì đó là con trai của ân nhân. Cố gắng giữ gìn nhé.
Jin Tae nói tiếp, giọng pha chút cười.
– Ai mà biết, có khi cậu ta sau này phát hiện mình là Omega cũng nên. Nhà cậu ta vốn nổi tiếng có nhiều Omega mà. Cũng có thể Sun Woo có khả năng đó. Dĩ nhiên, nếu không phải ưu tú thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nghe như thể có thứ nước bẩn đang rót vào tai mình, Jin Wook nhíu mày khó chịu. Hắn không còn hứng thú để nghe tiếp nữa.
“Cúp máy đi.”
– Khoan đã! Sun Woo bây giờ ở đâu…
Có vẻ như Jin Tae đang định hỏi về nơi ở của Sun Woo, nhưng Jin Wook không trả lời và dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Vẫn còn cau mày khó chịu, ánh mắt Jin Wook lại hướng về những bức ảnh. Trong ảnh, Sun Woo đang cười mỉm, trông rất vui vẻ.
Jin Wook chăm chú ngắm nhìn hình ảnh đó rất lâu, rồi hắn cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.