Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 31

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 31

“Nhìn thế nào đi nữa, mình cũng không nghĩ anh ta là kiểu công bá đạo. Anh ta khác hẳn với hình tượng trong tiểu thuyết mà.”

Cái bộ dạng Kang Jin Wook thể hiện cho đến giờ thì chỉ giống một kẻ bướng bỉnh, không nghe lời, và càng giống một bức tường cứng nhắc chẳng chịu mở lòng.

Không hiểu làm sao mà một người như thế lại trở nên như thế này. Sun Woo cố nhớ lại nhân vật Kang Jin Wook trong đầu.

Dù chưa đến mức xem trời bằng vung, nhưng người như Sun Woo đây, một người bình thường, có khi còn không được hắn coi là con người. Với hắn, chuyện người khác phải làm theo lời mình là lẽ dĩ nhiên, hắn luôn nghĩ mình có thể đạt được bất cứ điều gì mình muốn.

Tất nhiên là vì hắn có quyền lực và thực lực để làm vậy, hơn nữa, lại thêm đặc tính Alpha vượt trội, áp đảo cả không khí xung quanh, nên vốn dĩ chẳng ai dám mơ mà đi khiêu chiến với hắn.

Ngay cả nhân vật chính trong truyện cũng thế. Dù là một Omega trội, nhưng lại không thể chống lại pheromone áp đảo của một Alpha cực mạnh như Kang Jin Wook, và cuối cùng bị hắn ám ảnh như một kẻ điên cuồng.

Có lẽ là vì tính cách của nhân vật chính vốn hiền lành, đúng mực và ngoan ngoãn, cho nên khi gặp người như Kang Jin Wook, việc chống cự cũng chẳng dễ dàng gì.

“Nhưng mà mình thì hoàn toàn ngược lại.”

Thật lòng mà nói, tính cách của Sun Woo không phải loại mà Kang Jin Wook sẽ thích. Sun Woo không ngần ngại đáp trả từng lời, cũng chẳng chịu làm theo lời hắn. Thậm chí, cậu còn trốn thoát khỏi hắn như thế này.

Nếu nhìn nhận lại, thì Sun Woo và Kang Jin Wook đúng là khắc tinh của nhau.

Lúc đó, một tin nhắn nữa lại đến.

[Đừng bỏ bữa tối nhé, nhớ chụp ảnh cho tôi.]

Vẫn là một tin nhắn quan tâm đến bữa ăn của Sun Woo. Cậu nhìn xuống tin nhắn của Kang Jin Wook gửi đến, khẽ cử động ngón tay.

Dù trước đó đã mắng hắn, nhưng thực ra việc hắn lo lắng cho mình cũng không đến nỗi tệ lắm.

[Cảm ơn.]

Sun Woo đáp ngắn gọn hơn lúc trước rồi đặt điện thoại xuống. Nghỉ ngơi đã xong, giờ cậu phải bắt tay vào dọn dẹp thôi!

Nhìn bề ngoài thì nhà trông sạch sẽ, gọn gàng, nhưng chắc chắn là do để trống lâu ngày nên bụi đã tích tụ ở khắp các góc.

Sun Woo lấy cây chổi từ tủ nhỏ bên cạnh phòng tắm rồi quét sàn phòng khách và bếp. Sau đó, cậu tìm được giẻ lau và bắt đầu lau chùi đồ đạc trong nhà, làm cho chúng bóng loáng. Tiện thể, cậu cũng lôi ra hết chén đĩa trên kệ, rửa sạch và lau khô.

Cứ thế, Sun Woo không ngơi tay suốt một lúc lâu, cuối cùng việc dọn dẹp trong nhà cũng xong xuôi.

Cậu thở hắt ra rồi ngồi phịch xuống sàn nhà, như một chiếc khăn đã được vắt cạn nước. Khi nhận ra mặt trời đã ngả về phía tây, cậu bật màn hình điện thoại lên.

Thời gian đã trôi qua nhiều hơn cậu tưởng. Nghĩ lại, từ sau khi ăn sáng ở nhà, Sun Woo cũng chưa ăn gì thêm.

“Ôi, xin lỗi con nhé!”

Cậu cúi xuống xin lỗi đứa bé trong bụng.

Bản thân cậu vốn dĩ hay bỏ bữa, nhưng với đứa trẻ cần ăn uống đầy đủ để phát triển thì không thể như vậy được.

Sun Woo cố gắng đứng dậy sau khi đã dọn dẹp mệt nhoài. Có lẽ cậu nên ăn gì đó.

Cậu bước ra khỏi nhà và nhìn quanh. Chỉ thấy những ngôi nhà thưa thớt trong khu dân cư, dường như không có chỗ nào bán đồ ăn ở gần đây.

Có lẽ phải đi đến khu có văn phòng bất động sản mới tìm được quán ăn hoặc siêu thị. Chỗ đó gần biển mà.

Sun Woo quay lại sân nhà, ngồi xuống ghế và mở điện thoại ra. Tìm kiếm quanh đó thì đúng như cậu dự đoán, phải đi bộ đến gần bãi biển mới có quán cà phê hay nhà hàng.

Ánh mắt cậu sáng lên khi phát hiện ra có một cái chợ cách đây chỉ khoảng 10 phút đi xe.

Vì đang nghén nên ăn ở nhà hàng không dễ, tốt hơn là mua đồ ở chợ về nấu.

‘Mình sẽ đi chợ mua gì đó rồi về nấu!’

Sau khi quyết định, Sun Woo bước nhanh ra khỏi nhà. Bầu trời đã dần ngả sang sắc hoàng hôn tuyệt đẹp.

Cậu đi bộ chậm rãi đến trạm xe buýt trong khu dân cư. Xem trên hệ thống thông báo thì phải đợi khoảng 25 phút nữa xe buýt mới đến.

Có thể gọi là lâu, nhưng dù sao cũng không có việc gì gấp nên cậu nghĩ chờ cũng được.

Sun Woo đung đưa đôi chân mình, ngắm nhìn xung quanh. Có lẽ vì là buổi chiều trong ngày thường nên chẳng có ai qua lại. Mọi thứ thật yên tĩnh, thoáng mát, và gió chiều cũng đã bắt đầu dịu đi, làm cậu cảm thấy cơ thể càng thêm mệt mỏi.

Không bao lâu sau, Sun Woo tựa đầu vào tường trạm xe buýt và bắt đầu lim dim ngủ.

Không biết cậu đã ngủ bao lâu rồi.

“Này!”

Một chiếc xe dừng ngay trước trạm xe buýt, cửa sổ xe hạ xuống, một chàng trai trẻ vẫy tay gọi Sun Woo.

Cậu mở mắt mơ màng, quay lại nhìn xung quanh thì thấy chiếc xe ấy. Bên trong là một người trông ngang tuổi với Sun Woo.

“Hình như có chợ gần đây, cậu có biết ở đâu không?”

“Chợ á?”

Thật trùng hợp, người đó lại hỏi đúng nơi mà Sun Woo đang định đi. Cậu định trả lời không biết nhưng rồi nhớ lại kết quả tìm kiếm trên điện thoại và cung cấp địa chỉ.

“Cậu định đi đâu thế? Nếu cậu cũng đi chợ thì đi cùng tôi luôn đi.”

Chàng trai trẻ liếc qua màn hình của Sun Woo rồi hỏi.

“À…”

“Ở đây xe buýt cũng không có nhiều đâu, lên xe đi, tôi tiện đường mà.”

Nụ cười tươi tắn của chàng trai trông thật dễ mến. Sun Woo ngần ngại, liếc nhìn bảng thông báo xe buýt.

Chiếc xe buýt dường như vẫn chưa có ý định đến. Thậm chí, con số 25 phút trước đó giờ đã chuyển thành trạng thái “chờ”.

“Cái gì vậy…?”

Cậu tự hỏi liệu xe buýt có đi qua trong lúc cậu ngủ không. Nhưng chắc chắn cậu chưa ngủ say đến mức ấy.

Trong khi Sun Woo đang nghiêng đầu suy nghĩ, chàng trai ngồi ở ghế lái lại nói thêm.

“Trời nóng lắm, lên xe đi!”

Hai người trông đều có vẻ tốt bụng. Sun Woo do dự một chút rồi cuối cùng đứng dậy khỏi băng ghế.

Khi Sun Woo vừa mở cửa xe phía sau, ánh mắt của hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ bất chợt chạm nhau. Họ trao nhau một cái nhìn đầy ẩn ý, nhưng ngay sau đó cả hai lại nhìn thẳng về phía trước như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sun Woo không nhận ra ánh mắt trao đổi của họ và cuối cùng cũng ngồi vào ghế sau.

“Vậy tôi xuất phát nhé.”

Người ngồi ở ghế lái cười nói đầy thân thiện. Sun Woo thở dài, thả lỏng người trong bầu không khí mát mẻ của xe rồi khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Mặc dù ban đầu có chút ngại ngần khi lên xe, nhưng so với việc phải chờ xe buýt dưới trời nắng, mà cậu còn đang buồn ngủ, thì thế này vẫn tốt hơn nhiều.

Xe bắt đầu lăn bánh, chở Sun Woo đi về phía chợ.

“Cậu đi du lịch phải không?”

Một lúc sau, người ngồi ở ghế phụ quay lại hỏi.

“À, vâng.”

Sun Woo đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, cảm thấy hơi ngại ngùng, liền trả lời ngắn gọn. Cậu chợt nghĩ rằng mình là người đi nhờ xe, lẽ ra nên chủ động bắt chuyện trước.

“Hai người là…”

Sun Woo kéo dài câu nói, nhìn qua người ngồi ở ghế lái và ghế phụ. Cả hai đều mặc trang phục thoải mái, gọn gàng và trông rất năng động. Trên đùi người ngồi ở ghế phụ còn có một chiếc máy ảnh DSLR.

“Hai người cũng đi du lịch phải không?”

Sun Woo nhanh chóng kết thúc câu hỏi sau khi quan sát họ.

“Đúng vậy. Chúng tôi vừa kết hợp du lịch vừa làm phóng sự.”

“À, phóng sự. Vậy hai anh là phóng viên à?”

“Không hẳn, chúng tôi là freelancer thôi. Vừa viết bài vừa làm mạng xã hội, đại loại vậy.”

Ra là thế. Sun Woo gật đầu hiểu chuyện. Cậu từng nghe nói rằng dạo này có nhiều người làm nội dung trên mạng xã hội mà không cần phải là nhà báo chuyên nghiệp.

“Hôm nay chúng tôi định vừa thăm quan chợ truyền thống vừa thu thập tư liệu.”

“Vậy à…”

Không biết phải phản ứng thế nào trong tình huống này, Sun Woo lơ đễnh đáp lại. Khác với sự lúng túng của Sun Woo, người ngồi ở ghế phụ lại tỏ ra rất thân thiện, liên tục bắt chuyện.

“Còn cậu thì sao?”

“Tôi thì chỉ đi nghỉ ngơi thôi.”

“Ồ, cậu định ở lại bao lâu?”

Sun Woo ngập ngừng một chút trước khi trả lời. Ngay từ khi quyết định mua nhà, cậu đã định ở lại Jeju một thời gian dài. Mặc dù đã nói với Kang Jin Wook là sẽ chỉ ở đây một tuần, nhưng thực chất cậu không có ý định tuân theo thỏa thuận đó.

“Một tuần.”

Tuy nhiên, không hiểu sao Sun Woo vẫn trả lời theo thời hạn đã hứa với Kang Jin Wook, tự nhủ rằng dù sao cậu cũng đã hứa sẽ suy nghĩ trong thời gian đó.

“Ồ! Cậu đi một mình à?”

“Vâng.”

“Dạo này có nhiều người đi du lịch một mình để tận hưởng sự tự do lắm. Tôi cũng thích đi một mình khi không phải đi công tác.”

Khi cả hai đang nói chuyện rôm rả thì bên ngoài cửa sổ xe, biển hiệu của chợ truyền thống bắt đầu hiện ra.

Sun Woo, vốn chỉ nghĩ đến một khu chợ nhỏ lẻ với vài quầy hàng, ngạc nhiên trước quy mô của chợ. Nó lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

“Chúng ta xuống đây nhé?”

Người lái xe dừng lại trong bãi đậu và nói. Sun Woo không nói gì, chỉ mở cửa xe và bước ra ngoài.

Dù trời đã về chiều nhưng chợ vẫn đông đúc người qua lại.

“Chúc cậu có chuyến đi vui vẻ.”

Người ngồi ở ghế phụ thân thiện nói lời chia tay.

“Cảm ơn hai anh đã cho tôi đi nhờ xe. Chúc hai anh làm việc suôn sẻ.”

Sun Woo cúi đầu cảm ơn, lòng cảm thấy biết ơn vì đã được hai người này đưa đón tận tình, đến mức cậu cảm thấy áy náy vì đã do dự lúc đầu.

Sau đó, Sun Woo chậm rãi bước vào chợ. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là những quầy hàng bán đồ lặt vặt và quần áo. Dù mục đích là đến mua đồ ăn, nhưng khung cảnh phong phú ở chợ làm cậu không thể không dạo quanh.

Khu chợ trong nhà được sắp xếp gọn gàng hơn cậu tưởng, khiến việc tham quan trở nên thú vị hơn.

Sau khi đi qua khu bán quần áo, đồ gia dụng, Sun Woo cuối cùng cũng đến khu vực đồ ăn với vô số món ngon bày bán.

Bị cám dỗ bởi hương thơm, Sun Woo chậm rãi bước về phía đó. Nhìn thấy đủ món ăn vặt như hotdog, khoai tây chiên, bánh gạo cay và cá viên chiên, bụng cậu không khỏi sôi lên. Nhưng cậu không thể chọn món dễ dàng vì còn phải cẩn thận với triệu chứng nghén.

Thay vào đó, Sun Woo chăm chú nhìn mấy bắp ngô đang bốc khói nghi ngút. Có lẽ cậu ăn được món này.

“Muốn mua ngô không?”

Người bán hàng thấy chàng trai trẻ đẹp trai đứng đó một hồi lâu, liền hỏi.

“Vâng.”

Sun Woo do dự một chút rồi gật đầu đáp lại. Khi cậu vừa trả tiền và nhận lấy bắp ngô, ở đâu đó vang lên một tiếng “tách” rất khẽ, nhưng Sun Woo hoàn toàn không nhận ra.

Còn tiếp

– – – – – – 

Theo dõi vợ trắng trơn =))

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo